Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 191: Dân

**Chương 191: Dân**
Giờ Hợi, Dục Tú cung.
Lâm Diệu Nghi đứng bên hồ sen ngắm nhìn bầu trời, vẻ mặt khi thì khẩn trương, khi thì bối rối, khi thì chờ mong, vô cùng phức tạp.
"Đùng, đùng!" "Đùng, đùng!"
"Trời yên biển lặng! Ca vũ thăng bình ~ "
Nghe tiếng gõ mõ cầm canh của người trong cung, một nữ tử mặc cung trang màu đỏ sau lưng Lâm Diệu Nghi lên tiếng: "Tỷ tỷ, canh hai rồi, ngài bảo hôm nay hoàng thượng có truyền triệu chúng ta không?"
Lâm Diệu Nghi cúi đầu, tư thái ưu nhã xoay người nhìn về phía nữ tử kia nói: "Tâm tư của hoàng thượng sao chúng ta có thể đoán được."
Liếc nhìn xung quanh, thấy không có thái giám tuần tra đi ngang qua, cung trang nữ tử tiến đến bên tai Lâm Diệu Nghi nhỏ giọng nói: "Ta thấy hoàng thượng hôm nay nhìn thấy tỷ tỷ lúc biểu lộ có vẻ rất có hứng thú nha, ta đoán hoàng thượng chắc chắn triệu tỷ tỷ đi thị tẩm."
Lâm Diệu Nghi lắc đầu: "Chớ có nói bậy, coi chừng bị người nghe thấy, chúng ta không dám chỉ trích hoàng thượng."
"Dạ ~" cung trang nữ tử lên tiếng, nhưng rất nhanh lại lo lắng nói: "Tỷ tỷ, nếu là hoàng thượng không thích chúng ta... Chúng ta sẽ thế nào?"
Lâm Diệu Nghi lắc đầu, đáp: "Đừng nghĩ nhiều, cứ an tâm chờ đợi là được."
Nói xong, Lâm Diệu Nghi không khỏi thở dài trong lòng, nhớ tới ánh mắt hoàng thượng nhìn nàng buổi chiều, bên trong có vẻ tán thưởng, nhưng không có dục vọng, giống như công tử văn nhã thưởng thức một khối mỹ ngọc vậy.
Nếu là bình thường, Lâm Diệu Nghi sẽ rất thích ánh mắt như vậy, nàng thích cảm giác như vậy, nhưng bây giờ nàng không có tư cách hy vọng xa vời thứ tình cảm này, nếu hoàng thượng không thích các nàng, các nàng phải đối mặt với những chuyện có thể vô cùng đáng sợ.
Giữa lúc tâm thần bất định, Lâm Diệu Nghi lần nữa nhìn về phía tinh không sáng chói, muốn dùng cảnh đẹp này ngăn chặn nỗi bất an trong lòng.
Một bên khác, trong Tĩnh Tâm điện, Giang Bắc Nhiên ngồi trên long ỷ lật xem một quyển « Tân Từ Thư ».
Giang Bắc Nhiên bình thường lúc rảnh rỗi rất thích đọc sách, chỉ là hắn thường xem các loại sách về trận pháp, y kinh, văn học, đối với lịch sử hoặc loại sách về thống trị lại không có hứng thú, đương nhiên, các loại sách liên quan đến hai loại sau cũng thường không tìm thấy.
Nhưng bây giờ trong Tĩnh Tâm điện này, hai loại sách hắn bình thường không xem kia lại chiếm phần lớn, ban đầu hắn còn có chút không hứng thú, nhưng sau khi lật xem vài quyển, chỉ riêng phần mục lục đã khiến hắn cảm thấy loại sách này kỳ thật cũng thật có ý tứ.
Ví dụ như trong tay hắn, quyển « Tân Từ Thư » này là do một vị tể tướng tên là Tân Từ soạn, bất quá hắn không phải là tể tướng của Thịnh quốc, mà là của một triều đại đã mất.
Trong quyển sách này, tác giả sáng tác rất nhiều lý luận về "Chế dân", có những điều khiến Giang Bắc Nhiên cảm thấy kinh diễm, có những điều lại làm hắn rất phẫn nộ.
Tỉ như trong thiên « Nhược Dân », viết một loại thủ đoạn chế dân tên là « lấy yếu đi mạnh, lấy gian ngự lương ».
Nói một cách đơn giản, nếu quân vương lấy cường dân đi công nhược dân, cuối cùng trong quốc gia còn lại đều là cường dân, nhưng nếu lấy nhược dân đi công trị cường dân, vậy thì cường dân sẽ bị tiêu diệt.
Mà Tân Từ này chủ trương lấy nhược dân đi công trị cường dân, bởi vì nếu để cường dân đi công trị nhược dân, cường dân còn sót lại sẽ khiến kẻ thống trị không dễ đối phó, ngược lại sẽ lộ ra sự yếu kém của triều đình.
Cho nên không bằng phát động nhược dân đi khu trừ cường dân, vậy những kẻ còn sót lại chỉ là một bầy người lùn, triều đình đối phó bọn hắn tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Giết tuấn kiệt, lưu ngu dân, ưu thái liệt thắng, điều này xác thực thuận tiện cho kẻ thống trị quản lý, nhưng quốc gia cũng sẽ trở thành một vũng nước tù.
Nếu « Nhược Dân » chỉ dừng lại ở « Dĩ Nhược Khứ Cường » thì Giang Bắc Nhiên còn có thể cho rằng đây là một loại lựa chọn của quân vương, nhưng phần sau « Dĩ Gian Ngự Lương » lại thật sự buồn nôn đến cực điểm.
Trong thiên miêu tả, nếu lấy lương dân đến thống trị gian dân, thì quốc gia tất loạn, nếu lấy gian dân đến thống trị lương dân, thì quốc gia tất thịnh.
Đạo lý cũng rất đơn giản, để những kẻ ác bá đại diện cho gian dân xưng bá một phương, thịt cá bách tính, nếu có thể khiến nhân dân huấn luyện đến mức ngay cả ác bá như vậy cũng có thể chịu được, vậy thì càng có thể chịu được hoàng quyền thống trị.
Cho nên, lưu manh du côn chính là đạo phòng tuyến thứ nhất chuyên trách cho hoàng quyền.
'Mẹ nó, cái tên Tân Từ này sinh con chắc chắn không có **. . .'
Kìm nén một hơi, Giang Bắc Nhiên xem hết « Tân Từ Thư », dù sao biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu muốn thay đổi một nước, nhất định phải hiểu rõ việc lớn quốc gia này vì sao lại biến thành như vậy.
"Hô. . ."
Đặt sách xuống, trong não Giang Bắc Nhiên đột nhiên hiện ra một câu.
"Lật ra lịch sử tra một cái, cái này lịch sử không có niên đại, xiêu xiêu vẹo vẹo mỗi trang bên trên đều viết "Nhân nghĩa đạo đức" bốn chữ, nhưng ta dù sao ngủ không được, cẩn thận lại nhìn nửa đêm, mới từ chữ trong khe nhìn ra chữ đến, đầy bản đều viết hai chữ là 'Ăn người'!"
Cái thứ thống trị học này quả thật tràn ngập hắc ám cùng áp bách, khiến Giang Bắc Nhiên có chút muốn ói.
Đặt sách xuống, Giang Bắc Nhiên vuốt vuốt sống mũi, một loại tình hoài của người nối nghiệp xông lên đầu.
"Giang. . . Không phải, hoàng. . . Hoàng thượng."
Ngay tại lúc Giang Bắc Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh Mộc Dao đột nhiên lên tiếng.
"Chuyện gì?" Giang Bắc Nhiên vẫn nhắm hai mắt hỏi.
"Có thể hay không phái một số việc cho ta làm một chút, ta không muốn lãng phí thời gian như vậy."
Trong lời nói, Giang Bắc Nhiên có thể nghe ra tính tình của Mộc Dao đã được san bằng không ít, mặc dù trong lời nói còn mang theo một chút tính khí, cũng không muốn tự xưng nô tỳ, nhưng Giang Bắc Nhiên cũng không có ý định một chút liền ép nàng đến mức này, dù sao cha người ta mặc dù cho đặc quyền, nhưng khi dễ quá thảm thì không biết cái đặc quyền này có dùng được hay không.
Thế là Giang Bắc Nhiên mở mắt ra, hỏi: "Có từng học qua tư thục?"
"Tự nhiên là học qua." Mộc Dao đáp.
"Học qua Bát Bộ Thông Học?"
"Bát Bộ Thông Học" này có địa vị tương tự như tứ thư ngũ kinh, có ảnh hưởng trọng đại và sâu xa đến tư tưởng, học thuật, văn hóa, là loại sách học sinh bắt buộc phải đọc.
Nhưng Mộc Dao là người tu luyện, người tu luyện cái gọi là đọc sách, thật ra chỉ là nhận biết chữ mà thôi, để xem hiểu những võ công tuyệt thế, thần bí tâm pháp.
Cho nên Giang Bắc Nhiên mới muốn hỏi một câu như vậy.
"Học qua, mặt khác danh học, biết lễ, văn dung ta cũng đều đọc qua."
"Ồ?" Giang Bắc Nhiên nghe xong hơi kinh ngạc, cách nhìn về Mộc Dao lại có chút thay đổi.
Thế là hắn vẫy tay với Mộc Dao: "Lại đây."
Lúc này Giang Bắc Nhiên mặc đế bào ngồi trên long ỷ, mà đây cũng là tẩm cung của hắn, một cái vẫy tay, một lời nói, khiến Mộc Dao theo bản năng muốn đưa tay che trước ngực.
'Không. . . Không đúng! Ta sợ hắn làm gì! Chỉ là Luyện Khí cảnh mà thôi, hắn nếu thật sự dám làm bậy, xem ta có đánh gãy tay hắn không! Đúng! Ta là vì chứng minh ta không sợ hắn, cho nên mới đáp ứng hắn.'
Trong lòng thuyết phục chính mình, Mộc Dao cất bước đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Đẩy giá cắm nến về phía trước, Giang Bắc Nhiên hỏi: "Vì sao ngươi lại học những thứ này?"
"Ta muốn học cái gì liền học cái đó." Mộc Dao đáp.
"A, vậy sao." Giang Bắc Nhiên nói xong dời giá cắm nến trở về, "Vậy ngươi tiếp tục trở về đứng vững đi."
"? ? ?"
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, Mộc Dao theo bản năng vươn tay muốn kéo giá cắm nến trở về, nhưng lại thấy ánh mắt Giang Bắc Nhiên liếc nhìn chính mình.
Bị nhìn thoáng qua, Mộc Dao lập tức dừng tay, thậm chí thân thể cũng cứng đờ theo.
'Hắn vì sao có thể có loại khí thế này. . . Đơn giản. . . Đơn giản giống như cha lớn.'
Nghĩ đến câu nói trước đó "Nếu còn dám phạm thượng, trẫm sẽ cho ngươi ghi nhớ thật lâu", Mộc Dao lập tức thu tay lại, đứng thẳng người.
'Ta. . . Ta đây gọi là không ăn thiệt thòi trước mắt, ừm! Không ăn thiệt thòi trước mắt!'
Hít sâu một hơi, Mộc Dao nhìn Giang Bắc Nhiên đã bày xong giá cắm nến, nói: "Hoàng. . . Hoàng thượng, là ta nói sai cái gì sao?"
Giang Bắc Nhiên cầm lại một quyển sách, đáp: "Trẫm không thích nghe nói nhảm."
"Biết rồi, lần sau ta sẽ trả lời thật tốt."
Nhưng Mộc Dao nói xong lại phát hiện Giang Bắc Nhiên đã mở sách xem, không có ý định tiếp tục hỏi nàng.
Điều này làm Mộc Dao lo lắng, nàng đã đứng ngốc bên cạnh suốt nửa ngày, nàng không muốn cứ lãng phí thời gian như vậy.
Có điều đối mặt với Giang Bắc Nhiên, nàng lại hoàn toàn không dám phát tác.
'Ta không phải sợ hắn, ta là sợ cha lớn!'
Trong lòng thuyết phục chính mình, Mộc Dao vừa dùng sức xoa xoa tay, vừa lên tiếng: "Hoàng. . . Hoàng thượng, ta nên làm như thế nào, ngài mới có thể cho ta một cơ hội nữa."
Giang Bắc Nhiên lúc này mới đặt sách xuống, nhìn Mộc Dao nói: "Khi nhờ vả người khác, phải nói xin mời."
Càng dùng sức xoa hai tay, Mộc Dao dùng giọng phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân nói: "Xin mời. . . Xin mời hoàng thượng cho ta một cơ hội nữa, ta lần này nhất định sẽ trả lời thật tốt."
Giang Bắc Nhiên lúc này mới hài lòng gật đầu, đẩy giá cắm nến về phía trước mặt Mộc Dao: "Nói đi."
"Là cha lớn dạy ta. . . Ông ấy nói làm người coi như làm mấy trăm chuyện tốt cũng không thay đổi được cái thế đạo này, chỉ có thật sự hiểu chân lý của thế gian này, mới có thể cứu vạn dân trong cơn nước lửa."
Nghe nói như thế, Giang Bắc Nhiên phát hiện Ân Giang Hồng đem nha đầu ngốc này cứng rắn nhét vào cung cũng không phải hoàn toàn chỉ là làm loạn, đồng thời cũng hiểu vì sao Ân Giang Hồng trước đó lại nói thân thế của Mộc Dao cho hắn biết.
"Có lý tưởng, cho nên ngươi là muốn đợi sau khi ma giáo khống chế Thịnh quốc rồi mới thi triển học vấn của mình?"
"Ta, ta không muốn. . ." Nói đến một nửa, Mộc Dao lại sửa lời: "Ừm, ta là nghĩ như vậy."
"Rất tốt, vậy thì cơ hội này đã đến sớm, trong cung này chính là nơi tốt nhất để ngươi thi triển tài học."
Mộc Dao nghe xong lại lẩm bẩm: "Cha lớn chỉ là muốn ta làm nữ quan mà thôi. . . Có thể thi triển tài học gì chứ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong lại cười nói: "Ngươi có biết tên của cân quắc tể tướng không?"
Thấy Mộc Dao biểu lộ có chút mờ mịt, Giang Bắc Nhiên hô hoán quan bên cạnh: "Bày sẵn bút mực."
"Vâng."
Hoạn quan tay chân rất nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đặt "văn phòng tứ bảo" lên trên bàn sách, cũng mài mực.
Giang Bắc Nhiên khẽ ngửi mũi, nói: "Trẫm viết chữ không thích dùng Du Yên Mặc, đi đổi Tùng Yên Mặc tới."
Hoạn quan sợ hãi, vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu: "Nhỏ không biết bệ hạ yêu thích, nhỏ đáng chết, nhỏ đáng chết."
Nhìn thấy hoạn quan bị dọa sợ đến mức hồn phi phách tán, Giang Bắc Nhiên cũng không biết là do mình biểu hiện rất đáng sợ, hay là do Đặng Bác trước kia đã để lại bóng ma tâm lý quá sâu cho bọn hắn.
"Người không biết không có tội, lần này ghi nhớ, đứng lên đi."
"Đa tạ bệ hạ! Đa tạ bệ hạ! Tiểu nhân đi lấy Tùng Yên Mặc ngay."
Nói xong vừa dập đầu vừa lui ra ngoài.
Mộc Dao nhìn hoạn quan kia, trong lòng nghĩ rằng hầu hạ hoàng thượng đúng là một chuyện đáng sợ.
Nhưng nghĩ lại chính mình, mặc dù không hèn mọn như hoạn quan kia, nhưng so với một đệ tử chính phái rõ ràng ngày thường thì đã đủ đáng thương.
'Cha lớn lần này phạt thật nặng. . . Nhưng cũng trách ta phạm phải sai lầm lớn như vậy, khi đó nếu không phải cha lớn tới cứu ta, ta khẳng định sẽ liên lụy đến đại nghiệp của cha lớn, vậy thì ta thật sự sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.'
Bất quá vừa nghĩ tới lần kia, Mộc Dao lại không nhịn được liên tưởng tới lời cha lớn nói sau đó.
'Người cứu ta hoàn toàn khác, nhưng cha lớn cũng không biết hắn là ai. . . Nhưng điều đó không thể nào, lúc ấy ngay cả cha lớn cũng không tìm được ta, chẳng lẽ ở Phong Châu này còn có người lợi hại hơn cả cha lớn? Ân. . . Bất kể thế nào thì cha lớn cũng là lừa ta, nhưng ông ấy vì sao lừa ta. . .'
Trong lúc Mộc Dao suy nghĩ, hoạn quan đã mài mực xong cho Giang Bắc Nhiên.
Kéo lên váy dài, Giang Bắc Nhiên dùng bút lông chấm chấm mực nước, sau đó viết xuống bốn chữ lớn trên giấy Tuyên Thành.
Lúc này Mộc Dao đã lấy lại tinh thần, lập tức nhìn lên trên giấy.
'Hắn viết chữ dường như còn đẹp hơn lần trước. . .'
Nhìn hai chữ « Cân Quắc » trên giấy Tuyên Thành, Mộc Dao không khỏi cảm khái trong lòng, lần trước cùng đi điều tra Hoàng bang, trên đường nàng đã được chứng kiến chữ của Giang Bắc Nhiên đẹp cỡ nào, bây giờ mới nửa năm trôi qua, vậy mà hắn lại tiến bộ.
Ngay cả hoạn quan bên cạnh cũng không nhịn được nịnh nọt: "Bệ hạ, chữ của ngài thật sự là thiên hạ nhất tuyệt, cái gì Thư Thánh, Sách Cuồng, trước mặt ngài đều không đáng mỉm cười một cái."
Giang Bắc Nhiên không phản ứng, viết một hơi bốn chữ "cân quắc tể tướng".
"Đây chính là cân quắc tể tướng ta vừa nói, có thể hiểu ý nghĩa của nó không?" Giang Bắc Nhiên đặt bút lại trên giá, hỏi.
Mộc Dao đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Có thể hiểu được, đây là từ ở đâu?"
"Ngươi chưa từng nhìn thấy trong sách."
"Là ta kiến thức nông cạn, xin hỏi cân quắc tể tướng này hình dung sự tích của vị nào?"
Khi nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng Mộc Dao dâng lên một dòng nước nóng, có thể nói là phát ra từ nội tâm vô cùng thích bốn chữ này.
"Thượng Quan Uyển Nhi, chức vị của nàng chính là nữ quan mà ngươi vừa khinh thường trong miệng."
"Nữ quan!?" Mộc Dao kinh hô một câu, "Nhưng ta chưa từng nghe nói qua đại danh của nàng."
"Chuyện ngươi không biết còn nhiều, vị Thượng Quan Uyển Nhi này không chỉ độc chưởng chế cáo trong triều đình, mà còn rực rỡ hào quang trong văn đàn, nếu ngươi biểu hiện đủ xuất sắc, ta có thể đem quyển sách ghi lại truyền kỳ của nàng cho ngươi xem."
"Ta nhất định biểu hiện thật tốt, ta nhất định biểu hiện thật tốt."
Mộc Dao thốt lên, nàng thật sự rất muốn hiểu rõ về vị kỳ nữ này.
"Ừm, cho nên không cần coi thường nữ quan, rất nhiều chuyện đại quan trong triều đình không làm được, nữ quan lại làm được."
Giang Bắc Nhiên nói xong đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, liền nói với hoạn quan bên cạnh: "Có đồ ăn thức uống gì không?"
"Tự nhiên có, bệ hạ muốn ăn gì, ta lập tức bảo Ngự thiện phòng đi làm."
"Làm chút canh đậu đỏ đi, nếu là. . ."
"Rầm!"
Giang Bắc Nhiên vừa dứt lời, lầu hai đột nhiên truyền đến một tiếng va đập thanh thúy, dường như có thứ gì đó va vào nhau.
Hoạn quan nghe thấy, vội vàng hô lớn: "Hộ giá! Hộ giá! ! !"
Giang Bắc Nhiên lại quát: "Hộ giá cái gì, ra ngoài bảo những hộ vệ kia không được vào."
"Dạ! Nô tài đáng chết, nô tài tuân mệnh." Hoạn quan nghe thấy giọng điệu của Giang Bắc Nhiên không vui, lập tức vừa chạy vừa lăn ra ngoài.
Dù sao ngay cả thủ vệ trong hoàng cung, cũng chỉ là những người bình thường, tất cả tiến vào cũng không đủ một mình Mộc Dao giết, cái hộ giá này đơn giản không có chút ý nghĩa nào.
Hơn nữa, khi âm thanh "Rầm" vang lên, Giang Bắc Nhiên liền dùng tinh thần lực cảm ứng phía trên, không khỏi lộ ra một biểu cảm dở khóc dở cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận