Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 237: Tập hợp

**Chương 237: Tập hợp**
"Tô sư huynh!? Ngài đã trở về rồi sao? Các sư huynh đệ đều rất nhớ ngài."
"Bái kiến Tô sư huynh."
"Tô sư đệ, cuối cùng ngươi cũng về rồi, tông chủ cả ngày đều nhắc đến tên của ngươi."
...
Trên đường đi đến phủ tông chủ, Tô Tu Vũ chào hỏi các sư huynh đệ Quy Nguyên tông.
Là người kế nghiệp tông chủ tương lai, Tô Tu Vũ ở Quy Nguyên tông có thể nói là không ai không biết, không chỉ sư đệ sư muội, mà ngay cả sư huynh sư tỷ nhìn thấy Tô Tu Vũ cũng sẽ lộ ra ánh mắt kính nể.
Hai mươi hai tuổi Huyền Linh, đây không chỉ là thiên phú cường đại, mà sự cố gắng bỏ ra cũng là điều bọn hắn không thể tưởng tượng.
Đi vào trước phủ tông chủ, Tô Tu Vũ vừa chuẩn bị để thủ vệ đi thông báo sư phụ một tiếng, liền thấy một bóng người với tốc độ cực nhanh từ trong phủ tông chủ lao ra.
Tựa hồ đã rất quen thuộc với tình cảnh này, Tô Tu Vũ không hề lùi lại, trực tiếp tuôn ra huyền khí bích ngọc sắc trùng thiên, bày xong tư thế phòng ngự.
"Cản tốt!"
Theo một tiếng la lớn hùng hậu, thân ảnh kia trong nháy mắt đi tới trước mặt Tô Tu Vũ vung ra một quyền!
"Ầm!"
Bị đánh trúng, Tô Tu Vũ lùi lại mấy bước mới triệt tiêu được lực đạo, nhưng không đợi hắn điều chỉnh tư thế, quyền kế tiếp lại tới!
Đối mặt nắm đấm to như nồi đất này.
Không kịp điều chỉnh tốt tư thái phòng ngự, Tô Tu Vũ không còn cách nào khác, trực tiếp dùng đầu đụng vào.
Tuy cảm thấy đầu ong ong, nhưng giành được thời gian điều chỉnh, Tô Tu Vũ một lần nữa đứng vững bước chân, đem toàn bộ huyền khí tập trung lên hữu quyền, bỗng nhiên phát động phản kích.
"Tới hay lắm!"
Người kia chợt quát một tiếng, trực tiếp dùng lồng ngực đón nhận phản kích của Tô Tu Vũ.
'Thiên Nhận Quyền ba thức · Cuồng Nha!'
Khi nắm đấm của Tô Tu Vũ sắp đánh trúng thân ảnh kia, đột nhiên hóa quyền thành trảo, móng tay điên cuồng sinh trưởng phảng phất lưỡi đao chém qua.
"Keng!"
Một âm thanh phảng phất kim loại va chạm vang lên, không phải là do thân ảnh kia mặc áo giáp, mà là thân thể của hắn cứng rắn đến một trình độ đáng sợ.
"Phòng rất tốt! Phản kích cũng rất tốt! Tu Vũ, ngươi lại trưởng thành rồi." Sờ lên năm đạo vết trảo ấn màu trắng trên ngực, thân ảnh cởi mở cười lớn nói.
Nghe được lời khen ngợi, Tô Tu Vũ quỳ một chân xuống đất chắp tay nói: "Đệ tử bái kiến sư phụ."
Không sai, người đứng trước mặt Tô Tu Vũ chính là Quy Nguyên tông tông chủ Nhan Tư Uyên.
Nhan Tư Uyên có một đầu tóc trắng xốc xếch, không mặc bất kỳ quần áo nào, phần thân dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần đùi vải bố, phô bày cơ bắp như đá hoa cương trên toàn thân hắn.
"Đứng lên đi, đứng lên đi." Một tay nhấc Tô Tu Vũ lên, Nhan Tư Uyên vui mừng mở miệng nói: "Trong thời gian ngắn như vậy mà liên tục đột phá tam giai, vi sư năm đó ở Huyền Linh cảnh tốc độ tiến bộ cũng không nhanh như ngươi, hẳn là ở Thịnh quốc có kỳ ngộ gì?"
'Kỳ ngộ...'
Tô Tu Vũ nghĩ đến những cổ trùng kia trong thân thể.
'Theo một ý nghĩa nào đó... cũng hoàn toàn chính xác là kỳ ngộ đi.'
"Bẩm sư phụ, Thịnh quốc đoạn thời gian trước loạn thành một đống, đệ tử cũng thừa dịp giết lung tung mấy tên Huyền Linh, từ bọn chúng hút tới không ít công lực, còn nhận được mấy món bảo bối, cho nên mới trong thời gian ngắn liên tục đột phá tam giai."
"Ha ha ha! Tốt, quả nhiên người trẻ tuổi chính là muốn lịch luyện nhiều mới có thể cấp tốc trưởng thành, già trốn ở trong nhà thì có ích gì, đi đi đi, vào trong rồi nói."
Chờ Nhan Tư Uyên dẫn Tô Tu Vũ quay về phủ tông chủ, hai thủ vệ ở cửa ra vào mới kinh ngạc nhìn nhau.
"Tô thất gia lần trước trở về là khi nào?"
"Hơn nửa năm trước đi."
"Cho nên Tô thất gia hơn nửa năm đã đề cao tam giai!? Ta nhớ tông chủ nói qua mới vào Huyền Linh cảnh, đại đa số mọi người đều phải lắng đọng một năm, có khối người không thể đề cao được nhất giai."
"Có thể nói gì đây, Tô thất gia là thiên tài trăm năm khó gặp, là người kế nghiệp do tông chủ chỉ định, những người tu luyện phổ thông làm sao có thể so sánh được."
"Xem ra việc Quy Nguyên tông chúng ta nhất thống Lương quốc là ở trong tầm tay."
...
Trong lúc hai thủ vệ nói chuyện phiếm, Tô Tu Vũ đã theo Nhan Tư Uyên về tới phòng chính.
Ngồi lên vị trí chủ nhân, Nhan Tư Uyên tiện tay nhấc một vò rượu lên "Ừng ực ừng ực" uống cạn.
"Thống khoái, thống khoái!"
Thở ra một hơi rượu, Nhan Tư Uyên nhìn về phía Tô Tu Vũ hỏi: "Tình huống Thịnh quốc hiện nay thế nào?"
"Bẩm sư phụ, bây giờ Thịnh quốc đã dần dần dẹp yên phong ba mà chúng ta gây ra trước đó."
"Đáng tiếc." Nhan Tư Uyên lắc đầu, "Tên hoàng đế mới được chọn kia, ngươi đã tiếp xúc qua chưa?"
Cố nén ý nghĩ không muốn giấu diếm lừa gạt sư phụ, Tô Tu Vũ ngoài mặt vẫn trấn định nói: "Tiếp xúc qua, vị tân hoàng này so với Đặng Bác càng có dã tâm, vậy... dễ khống chế hơn."
"Ha ha ha ha! Thật sao? Ân Giang Hồng lão già kia cũng là mắt mờ, chỉ toàn lựa chọn những thứ vớ va vớ vẩn, xem ra là chúng ta cho hắn giáo huấn còn chưa đủ."
Thấy dáng vẻ sư phụ cười to thoải mái, Tô Tu Vũ không khỏi lại nhớ lại nụ cười thiện ý của Thịnh quốc hoàng đế kia.
Bây giờ trong lòng Tô Tu Vũ, uy hiếp lớn nhất của Thịnh quốc sớm đã không phải là Ân Giang Hồng, mà là Thịnh quốc hoàng đế thần bí tới cực điểm kia, Tô Tu Vũ nghĩ mãi cũng không rõ cường giả bí ẩn kia ở lại Thịnh quốc loại đất cằn sỏi đá kia rốt cuộc muốn làm gì.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tô Tu Vũ liền cảm thấy đầu tê rần, rõ ràng là con mèo kia lại đang tác quái.
Vội vàng thu hồi suy nghĩ, Tô Tu Vũ chắp tay với sư phụ nói: "Tuy nói Thịnh quốc đã gắng gượng qua được phong ba lần này, nhưng đệ tử tin tưởng sau chuyện này, vết rạn nứt giữa chính phái và ma giáo sẽ càng lớn, lại thêm Phong Châu bây giờ trống đi nhiều địa bàn, hai thế lực lớn này tất nhiên sẽ bộc phát càng nhiều xung đột."
"Nghe rất không tệ, chúng ta có thể làm gì để ngọn lửa này cháy lớn hơn một chút không?"
"Đệ tử cho rằng chúng ta có thể tăng cường hợp tác với vị tân hoàng hiện tại, để hắn tìm cơ hội tạo ra mâu thuẫn lớn hơn cho chính ma nhị đạo."
Nhan Tư Uyên suy nghĩ một lát, nói: "Thịnh quốc vừa bị hoàng đế kia làm cho long trời lở đất, lại lợi dụng hoàng đế, có phải hay không rất dễ bị phát hiện?"
"Đệ tử cho rằng nếu sư phụ ngài biết nghĩ như vậy, Ân Giang Hồng và Quan Thập An cũng sẽ nghĩ như vậy, cho nên bọn hắn cũng sẽ cho là chúng ta sẽ không làm gì với hoàng đế nữa."
"Ồ?" Nhan Tư Uyên sáng mắt lên, "Có lý, đồ nhi ta vẫn là thông minh."
Cười to vài tiếng, Nhan Tư Uyên tiếp tục nói: "Tốt, nếu Vũ nhi ngươi nói tân hoàng kia so với Đặng Bác càng có dã tâm, vậy cũng có nghĩa là hắn càng thông minh, đúng không?"
"Đúng vậy." Tô Tu Vũ gật gật đầu, "Hắn so với Đặng Bác làm việc càng có kế hoạch, đệ tử chỉ mới nói chuyện với hắn một buổi trưa, hắn đã lập ra một kế hoạch khiến đệ tử cảm thấy rất có khả năng thực hiện."
Nói xong, Tô Tu Vũ liền lấy bản kế hoạch mà Giang Bắc Nhiên đưa cho hắn từ trong Càn Khôn giới.
"Đệ tử đã chỉnh lý lại kế hoạch của tân hoàng, ghi chép lại ở đây, xin sư phụ xem qua."
Nhan Tư Uyên cách không nhiếp một cái, bản kế hoạch trong tay Tô Tu Vũ liền bay vào trong tay hắn.
Nhan Tư Uyên ban đầu tùy ý nhìn hai trang, sau đó càng xem càng chăm chú, biểu lộ cũng càng ngày càng hưng phấn.
"Vũ nhi, tên của tân hoàng kia là gì?"
"Giang Bắc Nhiên."
"Tốt, mặc kệ việc này có thể thành công hay không, hoàng thượng này ngươi đều phải nghĩ cách bảo vệ cẩn thận cho vi sư."
Nghe được câu này, Tô Tu Vũ liền biết sư phụ đánh giá cao bản kế hoạch này đến mức nào, bất quá cũng phải, bản kế hoạch này chính hắn trước đó cũng đã xem qua, hoàn toàn chính xác là được viết rất có sức hấp dẫn, bố cục bên trong có thể xưng hoàn mỹ, chi tiết cũng khiến người ta vỗ án tán dương, chỉ xem xong đã cảm thấy chuyện này thành công.
"Đệ tử lĩnh mệnh." Tô Tu Vũ chắp tay nói.
"Tốt, tốt, ta bây giờ liền đi kêu những lão già kia đến thương lượng, ngươi về nghỉ ngơi trước một lát, buổi tối lại đến đây tìm ta."
"Vâng! Đệ tử cáo lui."
Hành lễ xong, Tô Tu Vũ lui ra khỏi phòng chính, quay đầu lại nhìn sư phụ đang đọc lại quyển kế hoạch kia, Tô Tu Vũ vừa định xoay người, liền cảm thấy toàn thân lạnh buốt, phảng phất toàn bộ thân thể đều không phải của mình.
Tuy trạng thái này chỉ kéo dài hai giây liền khôi phục, nhưng sau lưng Tô Tu Vũ đã đầy mồ hôi lạnh.
'Cổ độc vậy mà đáng sợ như thế...'
Triệt để hiểu rõ mình căn bản không có sức phản kháng, Tô Tu Vũ chỉ có thể quay đầu lại, đi ra ngoài phủ tông chủ.
'Tiếp theo vẫn là nên phối hợp với vị Thịnh quốc hoàng đế kia, hy vọng hắn có thể tuân thủ lời hứa, buông tha chúng ta...'
Thịnh quốc, Vân Chu quận, An Hồng huyện.
Ngô Thanh Sách tìm được một vị trung niên trên đường phố hỏi: "Đồng hương, xin hỏi Lão Quý quán trà đi đường nào?"
Trung niên nhân nhìn Ngô Thanh Sách phong độ nhẹ nhàng, lập tức chỉ về phía nam: "Cứ đi thẳng về phía kia, nhìn thấy một con sông là được, quán trà kia mở ở trên bờ sông."
Thuận theo hướng trung niên nhân chỉ, Ngô Thanh Sách chắp tay nói: "Đa tạ đồng hương."
Dựa theo hướng đồng hương chỉ, Ngô Thanh Sách rất nhanh liền tìm được một con sông nhỏ, bên cạnh phát hiện một quán trà, nhìn kỹ lá cờ được viết trên cán bên cạnh có bốn chữ lớn: Lão Quý quán trà.
Tìm được địa điểm, Ngô Thanh Sách vượt qua sông nhỏ trong nháy mắt, dưới tình huống mọi người không chú ý, đi vào trong rừng đối diện sông.
Đi thêm trăm mét về phía trước, Ngô Thanh Sách vừa dự định xác định lại phương vị, liền thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.
"Lạc sư đệ!"
Nghe được tiếng la của Ngô Thanh Sách, Lạc Văn Chu cũng đang xác định phương vị, quay đầu lại hành lễ: "Gặp qua Ngô sư huynh."
"Ngươi và ta là huynh đệ, khách khí làm gì, ngươi đến bao lâu rồi?" Ngô Thanh Sách đi tới phía trước nói.
"Ta cũng vừa mới tới." Lạc Văn Chu trả lời.
Hai người vừa trò chuyện hai câu, lại nghe được tiếng bước chân đi tới, hơn nữa còn là của hai người.
Đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Thanh Hoan đang vẫy tay đi về phía bọn họ, theo sau là một đại hán xa lạ.
'Trời ạ... cao phải chín thước...' Ngô Thanh Sách líu lưỡi trong lòng.
Chào hỏi lẫn nhau xong, Ngô Thanh Sách nhìn về phía tráng hán giống như thiết tháp sau lưng Cố Thanh Hoan hỏi: "Vị này là?"
Tráng hán thiết tháp xoa hai tay vào quần, có chút ngượng ngùng đáp: "Lần đầu gặp mặt, tại hạ Khúc Dương Trạch, xin chào."
Nghe tráng hán thiết tháp nói với giọng nũng nịu, Ngô Thanh Sách suýt trẹo eo, nếu chỉ nghe thanh âm, hắn khẳng định sẽ cho là mình đang nói chuyện với một đứa trẻ.
"Hân hạnh." Hướng Khúc Dương Trạch đáp lễ, Ngô Thanh Sách đưa mắt về phía Cố Thanh Hoan, ý tứ rất đơn giản.
Đây là vị nào?
Hiểu Ngô Thanh Sách muốn hỏi gì, Cố Thanh Hoan lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ lắm, là sư huynh bảo ta đi đón Khúc sư đệ này."
Nghe xong câu này, phản ứng đầu tiên của Ngô Thanh Sách không phải là thân phận của Khúc sư đệ này, mà là cảm thấy thất lạc.
'Quả nhiên sư huynh yên tâm nhất vẫn là Cố sư đệ, ta còn phải cố gắng hơn nữa.'
Thất lạc qua đi, Ngô Thanh Sách lại đánh giá Khúc Dương Trạch, hiếu kỳ không biết sư huynh lại thu thêm một sư đệ như vậy từ khi nào.
"Đều đến rồi à."
Ngay lúc Ngô Thanh Sách chuẩn bị hỏi gì đó, một thanh âm truyền vào tai hắn, trong nháy mắt, bốn người đồng thời chắp tay về phía nơi phát ra âm thanh: "Bái kiến sư huynh (sư phụ)!"
Nhàn nhã đi đến trước mặt bốn người, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói: "Dương Trạch, tới đây."
Khúc Dương Trạch xoa xoa hai tay, sau đó mới đứng trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Vươn tay cảm ứng trên người Khúc Dương Trạch một hồi, Giang Bắc Nhiên gật đầu: "Ừm, bồi bổ rất tốt, xem ra sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa."
Khúc Dương Trạch nghe xong, không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ: "Đa tạ sư phụ!"
Nhìn thân hình to lớn của Khúc Dương Trạch, Giang Bắc Nhiên không khỏi nhún vai, nhớ lại thân hình nhỏ gầy của hắn lần đầu gặp mặt.
Lần đó Giang Bắc Nhiên đang hái thuốc trong một khu rừng rậm, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết từ sâu trong rừng vọng lại.
Không có lựa chọn nào xuất hiện, Giang Bắc Nhiên lặng lẽ chạy tới.
Khi tới nơi, hắn thấy năm người nằm trên mặt đất đã tắt thở, không rõ đã xảy ra chuyện gì, Giang Bắc Nhiên đưa tay thăm dò mạch đập của bọn họ, phát hiện năm người hoàn toàn chính xác đều đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Trong lòng cảm thán thế đạo loạn lạc, mạng người như cỏ rác, Giang Bắc Nhiên đang định đào hố chôn bọn hắn, nhưng vừa mới xoay người, liền cảm thấy cổ chân bị nắm chặt.
"Cứu... cứu ta..."
Khiếp sợ trợn to hai mắt, Giang Bắc Nhiên không thể tin cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên vừa rồi được hắn tự tay đo qua đã không có nhịp tim đang nắm lấy hắn cầu khẩn.
'Làm sao có thể!?'
Dưới sự kinh hãi, Giang Bắc Nhiên nắm lấy tay thiếu niên thăm dò lại mạch đập.
Chuyện càng kinh ngạc hơn đã xảy ra.
Không có!
Thiếu niên dùng hết toàn lực bắt lấy cổ chân hắn vẫn không có mạch đập, nhưng hắn lại thực sự còn sống!
Dù kiến thức của Giang Bắc Nhiên rộng rãi, cũng bị thiếu niên này làm cho kinh ngạc, cho dù là khởi tử hồi sinh hắn đều có thể lý giải, dù sao loại chuyện này hắn đã từng nghe qua vài lần.
Nhưng rõ ràng ngay cả mạch đập và khí tức cũng không còn mà vẫn còn sống, chuyện này hắn chưa từng nghe nói.
'Cái này nên nói hắn là có ý chí sinh tồn mãnh liệt, hay là phản xạ thần kinh quá lớn, đầu còn chưa kịp nhận ra là mình đã chết?'
"Cứu... cứu ta..."
Tiếng cầu cứu yếu ớt của thiếu niên cắt ngang sự kinh ngạc của Giang Bắc Nhiên.
Đối với thiếu niên này tràn ngập lòng hiếu kỳ, Giang Bắc Nhiên quyết định cứu hắn.
Nhưng người sống mắc bệnh nan y hay trúng độc lạ nào, hắn đều có biện pháp trị liệu, còn "người chết" thì phải làm sao?
Điều này làm khó Giang Bắc Nhiên, dùng hết các loại biện pháp, hắn cũng không cách nào làm cho trái tim thiếu niên đập trở lại, thấy ánh mắt thiếu niên càng ngày càng đục ngầu, tần suất nói chuyện cũng càng ngày càng thấp.
Giang Bắc Nhiên đưa ra một quyết định táo bạo.
Dùng sâu độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận