Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể
Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 99: Mang Dương Dương đi bệnh viện kiểm tra, gặp phải người quen (length: 15891)
Kít, đèn đỏ, Khương Đồng thắng gấp xe lại.
Người ta thường nói đàn ông ba mươi tuổi, liền rất mong muốn có con.
Huống chi lại là người đã thành công trong sự nghiệp, mọi mặt đều không thiếu thốn như vậy, thời điểm này chắc chắn rất muốn có một đứa con nối dõi bên cạnh.
"Ngươi tìm người khác sinh cho ngươi đi, dù sao, ta không sinh cho ngươi."
Khương Đồng day day vô lăng, nàng bây giờ còn đang bực mình một chuyện, vì sao trước đó Lệ Cảnh Thần đi bệnh viện Lệ Đông Tán làm xét nghiệm ADN, đứa bé không phải của hắn?
Vậy thì hiện tại, coi như nàng nói với Lệ Cảnh Thần, Khương Minh Dương là con của anh, hắn có tin không?
"Ta kiếm đâu ra người khác? Ngươi nói chuyện có thể có chút lương tâm được không."
Nghe thấy giọng nói có chút không vui cùng bất đắc dĩ này, Khương Đồng hoàn hồn lại, nói: "Mẹ anh không phải giới thiệu cho anh rất nhiều đối tượng sao, anh bảo bọn họ sinh đi."
"Hả, sao lại lôi mẹ ta vào chuyện này." Lệ Cảnh Thần thật hết cách với nàng, không biết đầu óc mỗi ngày nghĩ gì nữa.
Khương Đồng liếc nhìn hắn một cái, nhìn chăm chú vào đường nét khuôn mặt anh tuấn của hắn, "Không phải anh nói An Tuyết Giai hạ thuốc anh sao? Mẹ anh đối với chuyện này không có phản ứng gì sao?"
"Bà ấy đối với cái họ An kia, ấn tượng đã hết sạch, sẽ không tác hợp ta với cô ta nữa."
Khương Đồng trong lòng cười ha ha hai tiếng, mẹ anh đối với ai ấn tượng cũng chẳng tốt đẹp gì! Trong mắt Trịnh Yến, có mấy người có thể xứng với con trai bà chứ.
Rất nhanh đã đến sân bay.
Ở sân bay xe rất nhiều, lại thêm trời tối, Khương Đồng đánh xe vào bãi đỗ, sợ nhất là đỗ cạnh xe khác, hết lần này đến lần khác vị trí hiện tại bày ra trước mặt nàng chỉ có chỗ đỗ xe bên cạnh.
Nàng tiến lên, rồi lùi lại, lui tới lui lui mấy lần, vẫn không đỗ vào được!
"Tại xe thôi, xe này không dễ lùi."
Lệ Cảnh Thần lúc đầu lẳng lặng xem nàng loay hoay với xe, sau đó bị câu khoe khoang này của nàng chọc cười, cuối cùng hắn cũng không còn đứng ngoài quan sát nữa, mà bắt đầu chỉ huy nàng cách đỗ xe, sau đó hắn nắm chặt bàn tay thon dài của nàng, xoay vô lăng, nhìn kính chiếu hậu.
Chưa đầy hai phút, xe liền lọt vào vị trí đỗ.
Giờ khắc này, Khương Đồng cảm thấy anh chồng cũ càng đẹp trai hơn.
Vì sao sau khi ly hôn nàng cứ mãi không có cảm giác với người khác, cũng không nghĩ đến chuyện bắt đầu một cuộc sống mới?
Bây giờ mới thừa nhận, là bởi vì người cũ quá ưu tú, dáng dấp đẹp trai, tiến sĩ MIT, vừa thông minh vừa điềm tĩnh, lại có kỹ năng sống, biết nấu cơm.
Ừ, mọi mặt đều mạnh hơn người yêu cũ của nàng, gặp được người đàn ông như thế, nàng nên đi thắp nhang cầu nguyện.
Nếu không phải Tống Thanh Dật đưa cho hắn hai vạch, Khương Đồng cảm thấy với cách giao thiệp của chính nàng, có lẽ cả đời cũng không gặp được Lệ Cảnh Thần!
Máy bay còn nửa tiếng nữa cất cánh, Lệ Cảnh Thần mua hai ly cà phê, đưa cho Khương Đồng một ly.
"Hai thìa sữa, một thìa đường, khẩu vị của em."
"Cám ơn anh." Khương Đồng nhận lấy ly cà phê kia.
Lệ Cảnh Thần ngồi xuống bên cạnh nàng, liếc nhìn Khương Đồng một cái, "Chút nữa em có thể tự mình đỗ xe được chứ?"
Khương Đồng: "Lùi không được thì em tìm soái ca giúp lùi."
Sắc mặt Lệ Cảnh Thần đột nhiên trầm xuống, đưa tay búng trán nàng một cái, "Không phải lại muốn chọc tức ta chứ? Ta sắp lên máy bay rồi, còn cố chọc tức ta một chút."
Khương Đồng bực mình nói: "Em tự mình đỗ xe được mà, anh cứ yên tâm đi."
"Ừ, được, báo cho ta một tiếng."
Lệ Cảnh Thần mấp máy môi mỏng, ngay lập tức nói thêm một câu: "Bình thường rảnh rỗi buồn chán thì nhắn tin cho ta chơi, ta thấy liền trả lời, không trả lời nghĩa là đang làm việc."
"Ừ."
"... "
Lệ Cảnh Thần nhìn chăm chú vào Khương Đồng, không nói gì thêm nữa, hai người khó có dịp ngồi yên tĩnh như thế, không cãi nhau, không tranh chấp.
Máy bay sắp cất cánh - Lệ Cảnh Thần đứng lên, đột nhiên vươn tay, sờ lên tóc Khương Đồng, sau đó ôm nàng một cái.
Lồng ngực người đàn ông rộng lớn, nhiệt độ cơ thể ấm áp, xuyên qua lớp quần áo truyền tới trái tim Khương Đồng.
"Đi đi, nhớ nhắn tin cho ta."
Quay lưng về phía nàng, vẫy vẫy tay.
Hắn đăng ký lên máy bay.
Khương Đồng tim vẫn còn đang đập thình thịch, sao lại có cảm giác hai người giống như đang yêu đương vậy? Lúc trước kết hôn, cũng đâu có đường đường chính chính yêu đương, dù sao cũng là do bị ép cưới.
Khương Đồng về đến nhà - "Ma ma, ma ma,"
Khương Minh Dương đã sớm không kìm được, chạy như bay về phía nàng, trông rất là tinh thần, "Con dùng ống nhòm nhìn thấy rồi! Lật tổng cho mẹ tiêu xài kìa, hai người phát triển nhanh vậy sao?"
Khương Đồng bị thằng nhóc này nói làm cho, nàng quên cả bó hoa rơi ở phía sau xe.
Nàng lại xuống lầu, lấy hoa, thuốc hắn mua, quà hắn tặng đều mang lên.
Hoa rất nặng, một bó hoa hồng lớn, Khương Đồng dù ngồi thang máy nhưng vẫn mệt đến thở hồng hộc.
"Thật là tiêu xài một phen cho đã mắt a, không hổ là Lật tổng của ta, mắt nhìn đúng là tốt!"
Khương Đồng nhìn đồng hồ, nói với thằng nhóc: "Chín giờ rưỡi rồi, con nên đi ngủ thôi."
"Con không buồn ngủ, con đếm thử xem, tất cả có bao nhiêu bông,"
Thằng nhóc rất tinh thần, ngồi ở trên ghế sô pha, "1, 2, 3..."
"10, 11, 12..."
"98, 99, ma ma, tất cả có chín mươi chín bông hoa hồng."
"A, ta biết rồi! Cám ơn con đã giúp mẹ đếm."
Thằng nhóc lại hỏi, "Ma ma ma ma, Lật tổng tại sao tặng mẹ chín mươi chín bông hoa hồng vậy? Có phải là muốn theo đuổi mẹ không?"
Nói rồi bĩu môi nhỏ, "Theo đuổi, theo đuổi, hôn hôn, Lật tổng muốn hôn hôn mẹ."
Khương Đồng đang uống nước, trực tiếp phun ra một ngụm: ...
Còn nhỏ tuổi mà, sao nó lại hiểu nhiều vậy chứ?
Điện thoại Khương Đồng có tin nhắn nhắc nhở, nàng cứ tưởng Lệ Cảnh Thần gửi tới, vội vàng lấy điện thoại ra khỏi túi, thấy là bệnh viện gửi tin nhắn, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.
【Nhắc nhở ấm áp, trẻ từ 1-6 tuổi cần định kỳ khám sức khoẻ, nếu ngài chưa kịp thời đưa trẻ đi khám, xin vui lòng tranh thủ thời gian. -- đến từ bệnh viện bà mẹ và trẻ em Nam Đế】 Khương Đồng lúc này mới nhớ ra, đã đến lúc mang Khương Minh Dương đi bệnh viện kiểm tra định kỳ rồi, trước đó bệnh viện phát cho cái túi hồ sơ, là túi hồ sơ bảo vệ sức khoẻ cho trẻ từ 0-6 tuổi.
Lần trước mang con đi kiểm tra hình như đã là nửa năm trước! Xảy ra nhiều chuyện quá, lu bu đến mức nàng quên luôn rồi.
Sáng hôm sau, Khương Đồng liền nắm tay Khương Minh Dương, tay còn cầm theo túi hồ sơ của trẻ, hai người đến bệnh viện.
Khương Minh Dương mặc bộ quần áo màu trắng sữa, buộc khăn quàng cổ nhỏ, đội mũ lông xù và đeo khẩu trang có hình cừu non.
"Ma ma, đeo khẩu trang khó chịu quá."
"Đeo vào, ngoan nào."
"Dạ..."
Hôm nay đến khám sức khoẻ định kỳ cho trẻ rất nhiều phụ huynh, đều nhận được tin nhắn, rồi những người bận rộn kia mới nhớ ra, còn phải đưa con đi khám sức khoẻ, thế là tất cả lại cùng nhau đến khám vào một ngày.
Phía trước đã có mấy người đang xếp hàng, Khương Đồng nghiêng người nhón chân lên xem có bao nhiêu người nữa, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng ngây người ra.
Lệ Đông Tán!
Lệ Đông Tán mặc áo khoác trắng, đang tươi cười ôm một đứa trẻ, đứng bên máy đo chiều cao và cân nặng, để đo cho các bé.
Tay Khương Đồng nắm tay Khương Minh Dương bỗng siết chặt, thằng nhóc đau kêu ô hô một tiếng, "Ma ma, mẹ bóp con đau quá!"
"Xin lỗi, xin lỗi." Khương Đồng vội buông tay ra, liền kéo Khương Minh Dương xoay người rời đi, "Hôm nào chúng ta lại đến khám đi, hôm nay không khám nữa."
"Sao vậy ạ?"
"Bởi vì, bởi vì." Khương Đồng nhìn đôi mắt trong veo của con, giờ phút này nàng cũng không biết nên giải thích thế nào, người đang làm khám ở đằng kia, là chú của con, là anh trai của cô Thanh Hà con quen.
"Ma ma, mẹ đang nghĩ gì đấy, chúng ta nhanh đi xếp hàng đi, sắp đến lượt chúng ta rồi."
Khương Đồng mặc cho thằng bé kéo tay, nàng rối rắm đến mức nhíu cả mày, nếu như Lệ Đông Tán nhìn thấy Dương Dương, mà trên túi hồ sơ lại viết tên Khương Minh Dương, thì nàng xong đời rồi.
Nàng có thể nắm chắc được Lệ Thanh Hà, nhưng Khương Đồng lại không dám đem chuyện này giao cho Lệ Đông Tán.
Lúc nàng đang hoang mang lo sợ thì một giọng nói gọi tên nàng.
Khương Đồng quay đầu liền thấy Ninh Giản An.
Đột nhiên trong lòng nàng thấy an tâm hơn rất nhiều, Ninh Giản An đang mặc áo khoác trắng, Khương Đồng nói, nàng mang con đến khám sức khoẻ!
Nhưng mà...
Khương Đồng ánh mắt liếc nhìn về hướng Lệ Đông Tán ở phía xa.
Ninh Giản An ngay lập tức hiểu được ý Khương Đồng, cô xoay người xoa đầu Khương Minh Dương, "Dương Dương, chúng ta không xếp hàng, dì tìm một đồng nghiệp của dì, để khám cho con nhé."
Lông mày Khương Đồng giãn ra, "Ninh bác sĩ, cảm ơn cô."
Ninh Giản An ôn nhu cười, "Với ta còn khách khí làm gì."
Ninh Giản An nói: "Ta sẽ đi thương lượng với đồng nghiệp một chút, khám sức khoẻ, để cô ấy khám riêng cho Dương Dương."
"Thật làm phiền cô."
Ninh Giản An đã giúp đỡ nàng rất nhiều rồi, Khương Đồng cảm thấy đặc biệt áy náy.
Người khám cho Khương Minh Dương là một bác sĩ nữ.
Kiểm tra khoang miệng, thị lực, chức năng tim phổi đều phải làm, bác sĩ rất kiên nhẫn, Khương Minh Dương cũng rất phối hợp, bác sĩ cũng đo chiều cao cho Khương Minh Dương.
Chiều cao là: 98 cm.
Cân nặng là: 14kg.
"Đưa túi hồ sơ đây, tôi ghi chép một chút vào hồ sơ của bé."
"Dạ."
Khương Đồng đưa hồ sơ Khương Minh Dương qua, trang bìa viết: Tên trẻ Khương Minh Dương, tên mẹ Khương Đồng.
Nhưng cột tên cha, lại là trống không!
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đứa bé trắng trẻo đáng yêu, thật đáng thương, còn nhỏ vậy đã không có ba.
"Khương Minh Dương đúng không?
"Đứa trẻ này dáng dấp thật là đẹp trai, chỉ là hơi nhanh thôi, những bé trai cùng tuổi với nó bình thường chỉ cao khoảng 93 đến 95 centimet, còn nó thì hơi cao hơn một chút."
Khương Đồng hơi nhíu mày, lúc này nàng nghĩ đến Lệ Cảnh Thần, bản thân Khương Đồng không tính là thấp, Lệ Cảnh Thần thì khỏi nói, hắn cao đến 1 mét 88.
Khương Minh Dương từ nhỏ đã cao, chắc chắn là do di truyền.
Có lúc đưa con đi ra ngoài, bé toàn bị nhầm là trẻ ba tuổi hơn.
Bác sĩ vừa ghi chép vừa nói: "Đứa trẻ này lớn nhanh quá, vitamin D không được thiếu, ban ngày nhớ cho con uống vitamin D, buổi tối uống canxi, nên ăn thêm các đồ ăn chứa nhiều canxi, nếu không nó dễ bị đau chân, chuột rút."
"Vâng," Khương Đồng hai tay ôm lấy vai con, nghiêm túc gật đầu, "Tôi vẫn luôn cho con ăn."
"Còn phải bổ sung thêm protein cho bé, thịt, trứng, cá các thứ cho bé ăn nhiều vào, bé hơi gầy, nhìn tay chân khẳng khiu này, dinh dưỡng không đủ."
Khương Đồng ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy, "Vâng, tôi biết rồi."
Khương Minh Dương ngước nhìn mặt Khương Đồng, thấy vẻ mặt buồn rầu và tự trách của nàng, bé nói: "Mẹ ta chăm sóc ta rất tốt mà, mẹ thật là người mẹ tốt."
Bác sĩ bật cười.
Ninh Giản An bên cạnh cũng cười, hiền hòa nhìn cháu trai lớn hiểu chuyện của mình!
"Con của cháu vừa đẹp trai lại ngoan, còn yêu cháu như thế, cháu thật hạnh phúc!"
"Cảm ơn." Khương Đồng cong mày, đưa tay sờ mái tóc mềm của con, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót.
Sau khi nhận kết quả khám bệnh rời bệnh viện, Khương Đồng liền cùng Khương Minh Dương đi mua sắm.
Nàng mua cho con một đống thuốc bổ và thực phẩm dinh dưỡng, loại dành cho trẻ em ăn được, còn mua cả dầu cá, trong nhà có canxi rồi, mua thêm để dành.
Sau khi về nhà, nàng thử xuống bếp làm sườn cho con, nhưng lại thất bại, không những sườn không ăn được mà còn làm cháy cả nồi.
Nhìn đống vật thể đen sì trong đĩa, Khương Minh Dương vẫn cố gắng nếm thử một miếng.
Phì phì...
Thật sự khó nuốt.
Khương Minh Dương bất lực, "Mẹ ơi, con không biết phải nói sao nữa."
Khương Đồng rửa sạch tro bụi trên mặt, thở dài bất lực, "Xin lỗi, chúng ta vẫn là gọi đồ ăn đi, mẹ đặt đồ ăn ở nhà hàng rồi người ta mang đến."
Khương Minh Dương lắc đầu, "Không muốn mẹ ngày nào cũng tiêu tiền lung tung, con uống cháo là được, rồi ăn thêm viên canxi là ổn."
Khương Đồng lại thêm một phen chua xót, "Mẹ đâu có tiêu tiền lung tung, mẹ bây giờ kiếm được rất nhiều tiền mà, bác sĩ nói con hơi thiếu chất, phải ăn rau xanh, cũng phải ăn nhiều thịt, bổ sung protein, để bữa nào con cũng được ăn cơm ngon."
"Con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm mà, nếu có người nấu cơm cho chúng ta thì tốt quá nha."
Đúng vậy, Khương Đồng thầm nghĩ, nếu lúc này Lệ Cảnh Thần ở đây thì tốt rồi!
Ít nhất hắn có thể nấu cho con một bữa ăn ngon...
Khương Minh Dương cũng nghĩ giống Khương Đồng, "Mẹ ơi, chúng ta có thể tìm,"
Dừng lại một chút, sợ Khương Đồng không vui, nhóc con lại sửa miệng...
"Chúng ta tìm một anh đầu bếp đẹp trai, giàu có, nấu cơm cho chúng ta ăn đi, tốt nhất anh đầu bếp đó còn làm được cả món ăn cho Bảo Bảo nữa."
Khương Đồng cười cười, "Đầu bếp mà đáp ứng đủ các điều kiện đó, chắc người ta đi du lịch đâu mất rồi, không biết khi nào mới về đâu."
"Vậy sao," nhóc con có chút thất vọng, "Vậy là anh đầu bếp đó không nói với con rồi."
"Vì điện thoại của con bị mẹ thu mất rồi, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ nói với con." Khương Đồng an ủi con.
Khương Minh Dương gật đầu lia lịa, "Vậy thì chờ anh đầu bếp đó về rồi nấu cơm cho chúng ta ăn nhé."
Khương Đồng có chút chua xót, lúc này nàng không nói được chữ "Không", chỉ có thể nói "Ừ."
Đêm đến... Ninh Giản An đến tìm Khương Đồng.
Ninh Giản An nhìn thấy vẻ mặt áy náy và tự trách của Khương Đồng khi rời bệnh viện, biết nàng chắc chắn về nhà sẽ nghĩ nhiều, lo cho cô em gái nên đã đến xem nàng một chút.
Vừa bước vào cửa, Ninh Giản An đã ngửi thấy mùi khét, Khương Đồng xấu hổ nói rằng nàng học làm sườn kho, đã làm đúng theo công thức rồi.
Không ngờ cuối cùng lại thành thịt kho cháy đáy nồi, nàng còn chưa kịp cọ nồi.
"Chuyện nấu nướng này, quả thực là tôi không có khiếu."
"Nha đầu ngốc, người như cháu là có số hưởng phúc." Ninh Giản An nhẹ nhàng an ủi nàng, xắn tay áo lên, "Để ta nấu cơm cho hai đứa ăn, vừa hay, ta cũng chưa ăn tối."
"Không được... Lần nào cũng phiền phức chị vậy."
"Không phiền phức."
Người một nhà còn khách khí làm gì! Câu nói này Ninh Giản An nói thầm trong lòng.
Rất nhanh Ninh Giản An đã xào xong hai món ăn, thấy Khương Đồng còn mua cả bò bít tết, Ninh Giản An liền nấu bò bít tết rồi rưới xì dầu lên.
Đồ ăn và bát đũa đều đã bày xong, Ninh Giản An tìm một miếng bò bít tết nhỏ đưa cho nhóc con.
"Cảm ơn bác sĩ dì ạ."
"Không có gì." Ninh Giản An xoa đầu Khương Minh Dương, "Nhanh ăn đi."
Khương Đồng có chút chột dạ hỏi một câu: "Hôm nay, em họ của hắn không thấy chị đó chứ?"
Ninh Giản An cười cười, "Không có đâu, nếu không bây giờ cháu còn có thể yên bình ngồi ăn cơm thế này sao?"
"Nói cũng đúng."
Nhưng mà bữa cơm này, Khương Đồng ăn không có hương vị gì, không phải do Ninh Giản An làm không ngon, mà là nàng đang có tâm sự.
Đợi con trai ngủ say, Khương Đồng và Ninh Giản An ngồi tâm sự.
Lúc này Khương Đồng mới thổ lộ lòng mình.
"Không biết có thể giấu diếm được bao lâu nữa, dạo này tôi hay nghĩ, có phải tôi đã sai khi không nói cho chồng cũ chuyện của Dương Dương hay không, tôi cảm thấy, có lẽ đã đến lúc tôi phải nói cho anh ấy biết."
Người ta thường nói đàn ông ba mươi tuổi, liền rất mong muốn có con.
Huống chi lại là người đã thành công trong sự nghiệp, mọi mặt đều không thiếu thốn như vậy, thời điểm này chắc chắn rất muốn có một đứa con nối dõi bên cạnh.
"Ngươi tìm người khác sinh cho ngươi đi, dù sao, ta không sinh cho ngươi."
Khương Đồng day day vô lăng, nàng bây giờ còn đang bực mình một chuyện, vì sao trước đó Lệ Cảnh Thần đi bệnh viện Lệ Đông Tán làm xét nghiệm ADN, đứa bé không phải của hắn?
Vậy thì hiện tại, coi như nàng nói với Lệ Cảnh Thần, Khương Minh Dương là con của anh, hắn có tin không?
"Ta kiếm đâu ra người khác? Ngươi nói chuyện có thể có chút lương tâm được không."
Nghe thấy giọng nói có chút không vui cùng bất đắc dĩ này, Khương Đồng hoàn hồn lại, nói: "Mẹ anh không phải giới thiệu cho anh rất nhiều đối tượng sao, anh bảo bọn họ sinh đi."
"Hả, sao lại lôi mẹ ta vào chuyện này." Lệ Cảnh Thần thật hết cách với nàng, không biết đầu óc mỗi ngày nghĩ gì nữa.
Khương Đồng liếc nhìn hắn một cái, nhìn chăm chú vào đường nét khuôn mặt anh tuấn của hắn, "Không phải anh nói An Tuyết Giai hạ thuốc anh sao? Mẹ anh đối với chuyện này không có phản ứng gì sao?"
"Bà ấy đối với cái họ An kia, ấn tượng đã hết sạch, sẽ không tác hợp ta với cô ta nữa."
Khương Đồng trong lòng cười ha ha hai tiếng, mẹ anh đối với ai ấn tượng cũng chẳng tốt đẹp gì! Trong mắt Trịnh Yến, có mấy người có thể xứng với con trai bà chứ.
Rất nhanh đã đến sân bay.
Ở sân bay xe rất nhiều, lại thêm trời tối, Khương Đồng đánh xe vào bãi đỗ, sợ nhất là đỗ cạnh xe khác, hết lần này đến lần khác vị trí hiện tại bày ra trước mặt nàng chỉ có chỗ đỗ xe bên cạnh.
Nàng tiến lên, rồi lùi lại, lui tới lui lui mấy lần, vẫn không đỗ vào được!
"Tại xe thôi, xe này không dễ lùi."
Lệ Cảnh Thần lúc đầu lẳng lặng xem nàng loay hoay với xe, sau đó bị câu khoe khoang này của nàng chọc cười, cuối cùng hắn cũng không còn đứng ngoài quan sát nữa, mà bắt đầu chỉ huy nàng cách đỗ xe, sau đó hắn nắm chặt bàn tay thon dài của nàng, xoay vô lăng, nhìn kính chiếu hậu.
Chưa đầy hai phút, xe liền lọt vào vị trí đỗ.
Giờ khắc này, Khương Đồng cảm thấy anh chồng cũ càng đẹp trai hơn.
Vì sao sau khi ly hôn nàng cứ mãi không có cảm giác với người khác, cũng không nghĩ đến chuyện bắt đầu một cuộc sống mới?
Bây giờ mới thừa nhận, là bởi vì người cũ quá ưu tú, dáng dấp đẹp trai, tiến sĩ MIT, vừa thông minh vừa điềm tĩnh, lại có kỹ năng sống, biết nấu cơm.
Ừ, mọi mặt đều mạnh hơn người yêu cũ của nàng, gặp được người đàn ông như thế, nàng nên đi thắp nhang cầu nguyện.
Nếu không phải Tống Thanh Dật đưa cho hắn hai vạch, Khương Đồng cảm thấy với cách giao thiệp của chính nàng, có lẽ cả đời cũng không gặp được Lệ Cảnh Thần!
Máy bay còn nửa tiếng nữa cất cánh, Lệ Cảnh Thần mua hai ly cà phê, đưa cho Khương Đồng một ly.
"Hai thìa sữa, một thìa đường, khẩu vị của em."
"Cám ơn anh." Khương Đồng nhận lấy ly cà phê kia.
Lệ Cảnh Thần ngồi xuống bên cạnh nàng, liếc nhìn Khương Đồng một cái, "Chút nữa em có thể tự mình đỗ xe được chứ?"
Khương Đồng: "Lùi không được thì em tìm soái ca giúp lùi."
Sắc mặt Lệ Cảnh Thần đột nhiên trầm xuống, đưa tay búng trán nàng một cái, "Không phải lại muốn chọc tức ta chứ? Ta sắp lên máy bay rồi, còn cố chọc tức ta một chút."
Khương Đồng bực mình nói: "Em tự mình đỗ xe được mà, anh cứ yên tâm đi."
"Ừ, được, báo cho ta một tiếng."
Lệ Cảnh Thần mấp máy môi mỏng, ngay lập tức nói thêm một câu: "Bình thường rảnh rỗi buồn chán thì nhắn tin cho ta chơi, ta thấy liền trả lời, không trả lời nghĩa là đang làm việc."
"Ừ."
"... "
Lệ Cảnh Thần nhìn chăm chú vào Khương Đồng, không nói gì thêm nữa, hai người khó có dịp ngồi yên tĩnh như thế, không cãi nhau, không tranh chấp.
Máy bay sắp cất cánh - Lệ Cảnh Thần đứng lên, đột nhiên vươn tay, sờ lên tóc Khương Đồng, sau đó ôm nàng một cái.
Lồng ngực người đàn ông rộng lớn, nhiệt độ cơ thể ấm áp, xuyên qua lớp quần áo truyền tới trái tim Khương Đồng.
"Đi đi, nhớ nhắn tin cho ta."
Quay lưng về phía nàng, vẫy vẫy tay.
Hắn đăng ký lên máy bay.
Khương Đồng tim vẫn còn đang đập thình thịch, sao lại có cảm giác hai người giống như đang yêu đương vậy? Lúc trước kết hôn, cũng đâu có đường đường chính chính yêu đương, dù sao cũng là do bị ép cưới.
Khương Đồng về đến nhà - "Ma ma, ma ma,"
Khương Minh Dương đã sớm không kìm được, chạy như bay về phía nàng, trông rất là tinh thần, "Con dùng ống nhòm nhìn thấy rồi! Lật tổng cho mẹ tiêu xài kìa, hai người phát triển nhanh vậy sao?"
Khương Đồng bị thằng nhóc này nói làm cho, nàng quên cả bó hoa rơi ở phía sau xe.
Nàng lại xuống lầu, lấy hoa, thuốc hắn mua, quà hắn tặng đều mang lên.
Hoa rất nặng, một bó hoa hồng lớn, Khương Đồng dù ngồi thang máy nhưng vẫn mệt đến thở hồng hộc.
"Thật là tiêu xài một phen cho đã mắt a, không hổ là Lật tổng của ta, mắt nhìn đúng là tốt!"
Khương Đồng nhìn đồng hồ, nói với thằng nhóc: "Chín giờ rưỡi rồi, con nên đi ngủ thôi."
"Con không buồn ngủ, con đếm thử xem, tất cả có bao nhiêu bông,"
Thằng nhóc rất tinh thần, ngồi ở trên ghế sô pha, "1, 2, 3..."
"10, 11, 12..."
"98, 99, ma ma, tất cả có chín mươi chín bông hoa hồng."
"A, ta biết rồi! Cám ơn con đã giúp mẹ đếm."
Thằng nhóc lại hỏi, "Ma ma ma ma, Lật tổng tại sao tặng mẹ chín mươi chín bông hoa hồng vậy? Có phải là muốn theo đuổi mẹ không?"
Nói rồi bĩu môi nhỏ, "Theo đuổi, theo đuổi, hôn hôn, Lật tổng muốn hôn hôn mẹ."
Khương Đồng đang uống nước, trực tiếp phun ra một ngụm: ...
Còn nhỏ tuổi mà, sao nó lại hiểu nhiều vậy chứ?
Điện thoại Khương Đồng có tin nhắn nhắc nhở, nàng cứ tưởng Lệ Cảnh Thần gửi tới, vội vàng lấy điện thoại ra khỏi túi, thấy là bệnh viện gửi tin nhắn, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.
【Nhắc nhở ấm áp, trẻ từ 1-6 tuổi cần định kỳ khám sức khoẻ, nếu ngài chưa kịp thời đưa trẻ đi khám, xin vui lòng tranh thủ thời gian. -- đến từ bệnh viện bà mẹ và trẻ em Nam Đế】 Khương Đồng lúc này mới nhớ ra, đã đến lúc mang Khương Minh Dương đi bệnh viện kiểm tra định kỳ rồi, trước đó bệnh viện phát cho cái túi hồ sơ, là túi hồ sơ bảo vệ sức khoẻ cho trẻ từ 0-6 tuổi.
Lần trước mang con đi kiểm tra hình như đã là nửa năm trước! Xảy ra nhiều chuyện quá, lu bu đến mức nàng quên luôn rồi.
Sáng hôm sau, Khương Đồng liền nắm tay Khương Minh Dương, tay còn cầm theo túi hồ sơ của trẻ, hai người đến bệnh viện.
Khương Minh Dương mặc bộ quần áo màu trắng sữa, buộc khăn quàng cổ nhỏ, đội mũ lông xù và đeo khẩu trang có hình cừu non.
"Ma ma, đeo khẩu trang khó chịu quá."
"Đeo vào, ngoan nào."
"Dạ..."
Hôm nay đến khám sức khoẻ định kỳ cho trẻ rất nhiều phụ huynh, đều nhận được tin nhắn, rồi những người bận rộn kia mới nhớ ra, còn phải đưa con đi khám sức khoẻ, thế là tất cả lại cùng nhau đến khám vào một ngày.
Phía trước đã có mấy người đang xếp hàng, Khương Đồng nghiêng người nhón chân lên xem có bao nhiêu người nữa, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng ngây người ra.
Lệ Đông Tán!
Lệ Đông Tán mặc áo khoác trắng, đang tươi cười ôm một đứa trẻ, đứng bên máy đo chiều cao và cân nặng, để đo cho các bé.
Tay Khương Đồng nắm tay Khương Minh Dương bỗng siết chặt, thằng nhóc đau kêu ô hô một tiếng, "Ma ma, mẹ bóp con đau quá!"
"Xin lỗi, xin lỗi." Khương Đồng vội buông tay ra, liền kéo Khương Minh Dương xoay người rời đi, "Hôm nào chúng ta lại đến khám đi, hôm nay không khám nữa."
"Sao vậy ạ?"
"Bởi vì, bởi vì." Khương Đồng nhìn đôi mắt trong veo của con, giờ phút này nàng cũng không biết nên giải thích thế nào, người đang làm khám ở đằng kia, là chú của con, là anh trai của cô Thanh Hà con quen.
"Ma ma, mẹ đang nghĩ gì đấy, chúng ta nhanh đi xếp hàng đi, sắp đến lượt chúng ta rồi."
Khương Đồng mặc cho thằng bé kéo tay, nàng rối rắm đến mức nhíu cả mày, nếu như Lệ Đông Tán nhìn thấy Dương Dương, mà trên túi hồ sơ lại viết tên Khương Minh Dương, thì nàng xong đời rồi.
Nàng có thể nắm chắc được Lệ Thanh Hà, nhưng Khương Đồng lại không dám đem chuyện này giao cho Lệ Đông Tán.
Lúc nàng đang hoang mang lo sợ thì một giọng nói gọi tên nàng.
Khương Đồng quay đầu liền thấy Ninh Giản An.
Đột nhiên trong lòng nàng thấy an tâm hơn rất nhiều, Ninh Giản An đang mặc áo khoác trắng, Khương Đồng nói, nàng mang con đến khám sức khoẻ!
Nhưng mà...
Khương Đồng ánh mắt liếc nhìn về hướng Lệ Đông Tán ở phía xa.
Ninh Giản An ngay lập tức hiểu được ý Khương Đồng, cô xoay người xoa đầu Khương Minh Dương, "Dương Dương, chúng ta không xếp hàng, dì tìm một đồng nghiệp của dì, để khám cho con nhé."
Lông mày Khương Đồng giãn ra, "Ninh bác sĩ, cảm ơn cô."
Ninh Giản An ôn nhu cười, "Với ta còn khách khí làm gì."
Ninh Giản An nói: "Ta sẽ đi thương lượng với đồng nghiệp một chút, khám sức khoẻ, để cô ấy khám riêng cho Dương Dương."
"Thật làm phiền cô."
Ninh Giản An đã giúp đỡ nàng rất nhiều rồi, Khương Đồng cảm thấy đặc biệt áy náy.
Người khám cho Khương Minh Dương là một bác sĩ nữ.
Kiểm tra khoang miệng, thị lực, chức năng tim phổi đều phải làm, bác sĩ rất kiên nhẫn, Khương Minh Dương cũng rất phối hợp, bác sĩ cũng đo chiều cao cho Khương Minh Dương.
Chiều cao là: 98 cm.
Cân nặng là: 14kg.
"Đưa túi hồ sơ đây, tôi ghi chép một chút vào hồ sơ của bé."
"Dạ."
Khương Đồng đưa hồ sơ Khương Minh Dương qua, trang bìa viết: Tên trẻ Khương Minh Dương, tên mẹ Khương Đồng.
Nhưng cột tên cha, lại là trống không!
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đứa bé trắng trẻo đáng yêu, thật đáng thương, còn nhỏ vậy đã không có ba.
"Khương Minh Dương đúng không?
"Đứa trẻ này dáng dấp thật là đẹp trai, chỉ là hơi nhanh thôi, những bé trai cùng tuổi với nó bình thường chỉ cao khoảng 93 đến 95 centimet, còn nó thì hơi cao hơn một chút."
Khương Đồng hơi nhíu mày, lúc này nàng nghĩ đến Lệ Cảnh Thần, bản thân Khương Đồng không tính là thấp, Lệ Cảnh Thần thì khỏi nói, hắn cao đến 1 mét 88.
Khương Minh Dương từ nhỏ đã cao, chắc chắn là do di truyền.
Có lúc đưa con đi ra ngoài, bé toàn bị nhầm là trẻ ba tuổi hơn.
Bác sĩ vừa ghi chép vừa nói: "Đứa trẻ này lớn nhanh quá, vitamin D không được thiếu, ban ngày nhớ cho con uống vitamin D, buổi tối uống canxi, nên ăn thêm các đồ ăn chứa nhiều canxi, nếu không nó dễ bị đau chân, chuột rút."
"Vâng," Khương Đồng hai tay ôm lấy vai con, nghiêm túc gật đầu, "Tôi vẫn luôn cho con ăn."
"Còn phải bổ sung thêm protein cho bé, thịt, trứng, cá các thứ cho bé ăn nhiều vào, bé hơi gầy, nhìn tay chân khẳng khiu này, dinh dưỡng không đủ."
Khương Đồng ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy, "Vâng, tôi biết rồi."
Khương Minh Dương ngước nhìn mặt Khương Đồng, thấy vẻ mặt buồn rầu và tự trách của nàng, bé nói: "Mẹ ta chăm sóc ta rất tốt mà, mẹ thật là người mẹ tốt."
Bác sĩ bật cười.
Ninh Giản An bên cạnh cũng cười, hiền hòa nhìn cháu trai lớn hiểu chuyện của mình!
"Con của cháu vừa đẹp trai lại ngoan, còn yêu cháu như thế, cháu thật hạnh phúc!"
"Cảm ơn." Khương Đồng cong mày, đưa tay sờ mái tóc mềm của con, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót.
Sau khi nhận kết quả khám bệnh rời bệnh viện, Khương Đồng liền cùng Khương Minh Dương đi mua sắm.
Nàng mua cho con một đống thuốc bổ và thực phẩm dinh dưỡng, loại dành cho trẻ em ăn được, còn mua cả dầu cá, trong nhà có canxi rồi, mua thêm để dành.
Sau khi về nhà, nàng thử xuống bếp làm sườn cho con, nhưng lại thất bại, không những sườn không ăn được mà còn làm cháy cả nồi.
Nhìn đống vật thể đen sì trong đĩa, Khương Minh Dương vẫn cố gắng nếm thử một miếng.
Phì phì...
Thật sự khó nuốt.
Khương Minh Dương bất lực, "Mẹ ơi, con không biết phải nói sao nữa."
Khương Đồng rửa sạch tro bụi trên mặt, thở dài bất lực, "Xin lỗi, chúng ta vẫn là gọi đồ ăn đi, mẹ đặt đồ ăn ở nhà hàng rồi người ta mang đến."
Khương Minh Dương lắc đầu, "Không muốn mẹ ngày nào cũng tiêu tiền lung tung, con uống cháo là được, rồi ăn thêm viên canxi là ổn."
Khương Đồng lại thêm một phen chua xót, "Mẹ đâu có tiêu tiền lung tung, mẹ bây giờ kiếm được rất nhiều tiền mà, bác sĩ nói con hơi thiếu chất, phải ăn rau xanh, cũng phải ăn nhiều thịt, bổ sung protein, để bữa nào con cũng được ăn cơm ngon."
"Con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm mà, nếu có người nấu cơm cho chúng ta thì tốt quá nha."
Đúng vậy, Khương Đồng thầm nghĩ, nếu lúc này Lệ Cảnh Thần ở đây thì tốt rồi!
Ít nhất hắn có thể nấu cho con một bữa ăn ngon...
Khương Minh Dương cũng nghĩ giống Khương Đồng, "Mẹ ơi, chúng ta có thể tìm,"
Dừng lại một chút, sợ Khương Đồng không vui, nhóc con lại sửa miệng...
"Chúng ta tìm một anh đầu bếp đẹp trai, giàu có, nấu cơm cho chúng ta ăn đi, tốt nhất anh đầu bếp đó còn làm được cả món ăn cho Bảo Bảo nữa."
Khương Đồng cười cười, "Đầu bếp mà đáp ứng đủ các điều kiện đó, chắc người ta đi du lịch đâu mất rồi, không biết khi nào mới về đâu."
"Vậy sao," nhóc con có chút thất vọng, "Vậy là anh đầu bếp đó không nói với con rồi."
"Vì điện thoại của con bị mẹ thu mất rồi, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ nói với con." Khương Đồng an ủi con.
Khương Minh Dương gật đầu lia lịa, "Vậy thì chờ anh đầu bếp đó về rồi nấu cơm cho chúng ta ăn nhé."
Khương Đồng có chút chua xót, lúc này nàng không nói được chữ "Không", chỉ có thể nói "Ừ."
Đêm đến... Ninh Giản An đến tìm Khương Đồng.
Ninh Giản An nhìn thấy vẻ mặt áy náy và tự trách của Khương Đồng khi rời bệnh viện, biết nàng chắc chắn về nhà sẽ nghĩ nhiều, lo cho cô em gái nên đã đến xem nàng một chút.
Vừa bước vào cửa, Ninh Giản An đã ngửi thấy mùi khét, Khương Đồng xấu hổ nói rằng nàng học làm sườn kho, đã làm đúng theo công thức rồi.
Không ngờ cuối cùng lại thành thịt kho cháy đáy nồi, nàng còn chưa kịp cọ nồi.
"Chuyện nấu nướng này, quả thực là tôi không có khiếu."
"Nha đầu ngốc, người như cháu là có số hưởng phúc." Ninh Giản An nhẹ nhàng an ủi nàng, xắn tay áo lên, "Để ta nấu cơm cho hai đứa ăn, vừa hay, ta cũng chưa ăn tối."
"Không được... Lần nào cũng phiền phức chị vậy."
"Không phiền phức."
Người một nhà còn khách khí làm gì! Câu nói này Ninh Giản An nói thầm trong lòng.
Rất nhanh Ninh Giản An đã xào xong hai món ăn, thấy Khương Đồng còn mua cả bò bít tết, Ninh Giản An liền nấu bò bít tết rồi rưới xì dầu lên.
Đồ ăn và bát đũa đều đã bày xong, Ninh Giản An tìm một miếng bò bít tết nhỏ đưa cho nhóc con.
"Cảm ơn bác sĩ dì ạ."
"Không có gì." Ninh Giản An xoa đầu Khương Minh Dương, "Nhanh ăn đi."
Khương Đồng có chút chột dạ hỏi một câu: "Hôm nay, em họ của hắn không thấy chị đó chứ?"
Ninh Giản An cười cười, "Không có đâu, nếu không bây giờ cháu còn có thể yên bình ngồi ăn cơm thế này sao?"
"Nói cũng đúng."
Nhưng mà bữa cơm này, Khương Đồng ăn không có hương vị gì, không phải do Ninh Giản An làm không ngon, mà là nàng đang có tâm sự.
Đợi con trai ngủ say, Khương Đồng và Ninh Giản An ngồi tâm sự.
Lúc này Khương Đồng mới thổ lộ lòng mình.
"Không biết có thể giấu diếm được bao lâu nữa, dạo này tôi hay nghĩ, có phải tôi đã sai khi không nói cho chồng cũ chuyện của Dương Dương hay không, tôi cảm thấy, có lẽ đã đến lúc tôi phải nói cho anh ấy biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận