Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 63: Nhặt lên mang thai bản báo cáo (length: 8779)

Lệ Cảnh Thần lấy điện thoại di động ra cho Đinh Tông Lương gọi điện thoại.
Đinh Tông Lương nói, hắn ở chung với bạn gái, Trần Hương không ở khu biệt thự Tử Vi.
Lệ Cảnh Thần: "Vậy Khương Đồng đâu?"
"Lệ tổng, ta cũng không biết phu nhân đi đâu, bạn gái ta không nói với ta."
Lệ Cảnh Thần luôn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào.
Cứ như vậy đứng đợi nàng ở cửa khu nhà cả một đêm, đến chính hắn cũng bị cảm lạnh. Đã vậy còn dọn đi, điện thoại thì chặn số hắn, sau lưng hắn đã làm gì vậy?
… Khương Đồng và tiểu gia hỏa vừa đến Long Thành, nàng đã mua một căn nhà ở đây từ trước, để dự phòng cho các lựa chọn thành phố.
Đêm hôm đó định rời Nam Đế, tiểu gia hỏa lại bị sốt, nàng đi bệnh viện lấy thuốc cho tiểu gia hỏa còn thấy Tống Thanh Dật, chỉ mong Tống Thanh Dật đừng nói bậy bạ gì với Lệ Cảnh Thần.
Đến Long Thành hai ngày, tiểu gia hỏa mới hạ sốt.
Bác sĩ nói buổi tối ăn quá nhiều, bỏ bữa rất dễ bị sốt, bảo tiểu gia hỏa dạo này phải chú ý hạn chế ăn.
Khương Đồng giáo huấn tiểu gia hỏa, "Buổi tối uống chút cháo vẫn tốt hơn, để con ăn nhiều như vậy, Lệ mỗ người đây là hại con."
Tiểu gia hỏa hừ một tiếng: "Lật Tử tổng ba ba mới không làm hại ta, hắn đối với ta tốt lắm là đằng khác, còn rất tôn trọng ta."
Khương Đồng ôm ngực, đấm vào ngực mình, "Miệng toàn là Lật Tử tổng, con muốn chọc tức ta hả, bé tí đã trộm ra ngoài, còn dám một mình bắt xe, không về nhà, ta bị con tức đến đau ngực khó thở, muốn cưỡi hạc lên trời tây phương cực lạc rồi."
Khương Minh Dương ngó xung quanh, "Hạc hạc ở đâu?"
Khương Đồng im lặng liếc mắt, "Con trực tiếp tức chết ta luôn đi, có khi lại đỡ tiền nuôi người già."
Khương Minh Dương hờn dỗi hừ một tiếng, "Con cũng không phải là vì mẹ tốt sao, hai ta tiêu tiền của Lật Tử tổng, mẹ cũng không cần phải đi làm vất vả."
Khương Đồng: "... Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, mẹ không có khổ cực, mẹ, "
Khương Đồng chưa nói hết, điện thoại đã liên tục reo.
Đầu tiên là Đinh Tông Lương gọi điện cho nàng, nói Lệ Cảnh Thần không biết chuyện nàng dọn nhà, đã đợi ở khu chung cư nhà nàng một đêm, giờ sốt cao không hạ, Lệ Cảnh Thần thậm chí còn không đến công ty làm.
Tống Thanh Dật cũng gọi điện thoại cho Khương Đồng, sao mẹ của Lệ Cảnh Thần lại gọi điện nói Lệ Cảnh Thần có con trai? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khương Đồng biết Tống Thanh Dật đang muốn dò la, nàng giả ngốc với Tống Thanh Dật, không có, nàng không biết chuyện này.
Lại có kẻ chen vào, Từ Miêu Miêu cũng gọi điện thoại cho Khương Đồng.
"Đồng Đồng, Lệ Cảnh Thần đến công ty tìm cậu mấy lượt, hỏi tớ cậu đi đâu, tớ bảo cậu đi ra ngoài rồi, hắn còn hỏi tớ về việc cậu dọn nhà, tớ cũng không dám nhiều lời. Hơn nữa tớ nghe Trần Hương nói, hắn sốt mấy ngày rồi, bên cạnh cũng không ai chăm sóc. Hay là cậu về đi, Dương Dương ở nhà tớ, tớ giúp cậu trông nom."
Khương Đồng cau mày, nói để nàng suy nghĩ đã.
Tắt máy, vừa quay đầu liền thấy tiểu gia hỏa ở sau lưng, mắt Khương Minh Dương đỏ hoe, "Lật Tử tổng bị bệnh sao?"
Khương Đồng không nói gì, chỉ thấy tiểu gia hỏa đột nhiên ba ba rơi hai giọt nước mắt, "Người hắn thích sao lại không chăm sóc hắn, rõ ràng hắn đã nói với con hắn có người thích rồi mà."
Khương Đồng hít một hơi thật sâu, vẫn là không nói gì, chỉ vào phòng, gọi điện đặt vé máy bay, sau đó lấy áo khoác cho tiểu gia hỏa mặc vào.
"Chúng ta về Nam Đế." Khương Đồng nói, "Con ở nhà mẹ nuôi."
"Mẹ muốn đi chăm sóc Lật Tử tổng sao? Nhưng mà Lật Tử tổng nói hắn không thích mẹ."
Khương Đồng trừng mắt nhìn tiểu gia hỏa, "Con nói cho hắn biết tên của ta rồi sao?"
Khương Minh Dương lắc đầu, "Con còn chưa nói, con sợ tổn thương lòng tự trọng của mẹ."
Khương Đồng: "..."
"Tóm lại không được nói cho hắn biết là được, con hứa với mẹ, sau khi về, tuyệt đối không được trộm ra ngoài một mình, càng không được một mình đi tìm Lệ Cảnh Thần, như vậy mẹ mới đồng ý về."
Tiểu gia hỏa gật đầu lia lịa, giơ một bàn tay, "Mẹ, con thề, con tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn."
Hai mẹ con thu xếp hành lý, ra sân bay đi máy bay, Khương Minh Dương đòi ăn kem, Khương Đồng không cho mua, tiểu gia hỏa phồng má thở phì phò như một con cá nóc.
Khương Đồng bất đắc dĩ, mua cho con một cốc trà sữa nóng, sau đó nhờ nhân viên an ninh trông con một lát, nàng đi vào nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra, một tờ giấy bay đến bên cạnh nàng.
Khương Đồng cúi đầu nhặt lên, là giấy báo cáo kiểm tra thai, đã mang thai một tháng.
Nhìn thấy tên, Khương Đồng cau mày, sao lại là… Tiếng xả nước vang lên, sau đó một cánh cửa mở ra, tiếng bước chân vội vàng, "Xin lỗi, đây là báo cáo của tôi, vừa nãy bị rơi ra ngoài,"
Khương Đồng ngẩng đầu, cầm tờ giấy báo có thai, "Thật đúng là cô, Lệ Thanh Hà?"
"Chị, chị dâu?" Ánh mắt Lệ Thanh Hà chợt né tránh.
Khương Đồng không hiểu, "Cô mang thai con của ai?"
Lệ Thanh Hà khó mở lời cắn cắn khóe môi, "Đây là bí mật của tôi, chúng ta ra ngoài nói đi."
Lệ Thanh Hà đi ra ngoài, Khương Đồng theo sau.
"Mẹ mẹ," Khương Minh Dương vòng qua Lệ Thanh Hà, chạy về phía Khương Đồng, "Chúng ta nhanh đi lên máy bay thôi, nhỡ máy bay cất cánh là không xong."
Lệ Thanh Hà kinh hãi đánh giá đứa bé gọi Khương Đồng là mẹ, nhưng lại có mấy phần giống với dáng vẻ của Lệ Cảnh Thần.
"Cái này có khi nào là con của anh trai cả của mình..."
"Chờ chút rồi nói sau." Khương Đồng cắt ngang Lệ Thanh Hà, sờ đầu Khương Minh Dương, "Dương Dương, đây là cô của con, gọi cô đi."
"Cô ơi, " Khương Minh Dương ôm chân Khương Đồng, "Mẹ, tại sao phải gọi chị xinh đẹp là cô?"
"Bởi vì đây là em gái của mẹ."
"Nhưng em gái của mẹ thì gọi dì nha."
Khương Đồng: "..."
Lệ Thanh Hà đã ngây người, đứa trẻ này mới mấy tuổi? Tư duy logic cũng quá mạnh, nhìn đã biết là giống anh trai cô.
Lệ Thanh Hà quay người lại, xoa đầu Khương Minh Dương, "Con gọi là Dương Dương đúng không? Bởi vì ta là một loại em gái khác của mẹ con, nên con mới phải gọi là cô!"
"À ha..."
Tin báo đăng ký lên máy bay vang lên, Lệ Thanh Hà cũng phải ra máy bay, nàng cũng phải về Nam Đế, rất trùng hợp cùng chuyến máy bay với Khương Đồng.
Lên máy bay, lần này trên máy bay không có nhiều người, Lệ Thanh Hà nhờ nhân viên công tác đổi chỗ, ngồi cạnh Khương Đồng. Khương Minh Dương đã ngủ, Khương Đồng đắp cho cậu một tấm chăn mỏng.
Lệ Thanh Hà nhìn kỹ sống mũi cao cùng gò má góc cạnh của đứa bé, chép miệng một tiếng, "Chị dâu, anh cả của em có phải không biết chuyện đứa bé không?"
"Hắn không biết," Khương Đồng rất bình tĩnh, "Chúng ta làm giao dịch đi, cô giữ bí mật cho tôi, tôi cũng đồng ý giữ bí mật của cô, được không?"
Lệ Thanh Hà nghẹn họng, chẳng lẽ nàng bị chị dâu nắm thóp rồi sao? Không còn cách nào khác, ai bảo chị dâu xinh đẹp thế.
"Chị dâu, em hứa với chị, chuyện của Dương Dương em sẽ không nói bừa, chị cũng đừng nói cho người nhà em chuyện em mang thai."
"Ừm, giao kèo, vậy cha của đứa bé là ai?" Khương Đồng hỏi.
Nói đến đây, Lệ Thanh Hà khóc oà nhào vào lòng Khương Đồng, nàng mới 22 tuổi, thế nhưng mà ở quán bar bị mất đi trong sạch, nàng còn không biết cha của đứa bé là ai.
"Cái gì?" Khương Đồng nhíu mày, "Không quay lại xem camera giám sát sao? Chuyện lớn như vậy, sao có thể không biết cha đứa bé là ai."
Lệ Thanh Hà lắc đầu, bởi vì nàng bị bạn học ghen ghét hãm hại, sau khi nàng tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu, trên bàn còn để lại một xấp tiền, chắc gã đàn ông kia coi nàng là loại phụ nữ đó.
"Cứ như vậy một đêm, em liền mang thai, em tuyệt vọng lắm, em nên làm gì?"
"Đương nhiên là phải phá thai," Khương Đồng nói, "Cô đến cha đứa bé là ai cũng không biết, còn muốn sinh đứa bé này ra? Quá hoang đường."
Trong lòng Lệ Thanh Hà rối như tơ vò, "Vậy chị dâu, chị cùng anh trai của em ly hôn chẳng phải là cũng sinh con sao?"
Khương Đồng nói: "Tình huống của chị với cô khác nhau, cô bây giờ còn chưa kết hôn cũng chưa có người yêu, đã mang thai? Bây giờ con đường duy nhất của cô, thực sự chỉ có phá thai."
Lệ Thanh Hà hụt hẫng, "Em hiểu rồi, em sẽ nghĩ thêm. Chờ khi em nghĩ kỹ, chị dâu có thể cùng em đi bệnh viện được không? Em một mình đi phá thai, em sợ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận