Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 315: Tâm không cam lòng, tình không muốn (length: 7610)

Ninh Giản An nhắc đến cái tên Đào Tư Viễn.
"Hắn nói muốn từ Thượng Hải trở về, tham gia lễ cưới của ta, hắn còn nói mang theo 99 vạn, 99 vạn này hắn định làm tiền sính lễ cưới ngươi, ta thấy, hắn không quan tâm chuyện ngươi tái giá, còn có thể cho ngươi một trăm vạn, hắn đã là một người đàn ông rất tốt, chuyện đã qua rồi, hắn cũng chưa từng làm tổn thương gì đến ngươi, đúng không."
Khương Đồng xem như đã hiểu rõ, nàng hỏi lại Ninh Giản An, "Một trăm vạn, là muốn bán ta đi sao?"
Ninh Giản An bó tay với nàng, "Nếu ta thật sự bán ngươi đi, thì giờ này ta đã thu tiền rồi, chẳng phải bây giờ ta đang hỏi ý kiến của ngươi sao? Nếu ngươi đồng ý, tiền sính lễ có thể thương lượng thêm."
"Ngươi đây là cái kiểu trưng cầu gì?! Ta thấy ngươi chỉ ước gì ta lập tức gả cho Đào Tư Viễn, để cho ngươi hết nỗi lo về sau."
Ninh Giản An hít một hơi thật sâu, "Ta nói rồi, ta đang bàn bạc với ngươi, Đào Tư Viễn chẳng lẽ không phải một người rất tốt sao?"
"Hắn tốt – vậy sao ngươi không muốn? Ta nói rất nhiều lần không thích hắn, cũng không liên lạc với hắn, sao ngươi cứ nhắc đến hắn hoài vậy?"
"Chồng trước của ngươi đều có bạn gái rồi, ngươi cũng biết, chồng trước của ngươi đã muốn làm lại từ đầu, tại sao ngươi không thể bắt đầu lại từ đầu chứ?"
Ninh Giản An nói, mắt liếc đến chiếc vòng tay phỉ thúy có giá trị không nhỏ trên cổ tay Khương Đồng.
"Đúng... Luận về tài lực, Đào Tư Viễn kém người đàn ông đưa vòng tay cho ngươi, nhưng mẹ Đào Tư Viễn là người có tính tình tốt, ít nhất sẽ không như Trịnh Yến, cố tình gây sự, có bà mẹ chồng bớt lo, chẳng lẽ ta không phải vì tốt cho ngươi sao? Huống chi có mẹ thế nào thì con thế ấy, còn chồng trước của ngươi thì hắn--"
"Đủ rồi," Khương Đồng thật sự không thể nghe nổi nữa, phản bác, "Nghe ngươi nói vậy, đã đều họ Lệ, thì đều không có người tốt, vậy sao ngươi còn muốn gả cho Lệ Đông Tán? Dựa vào đâu mà ngươi không nói Lệ Đông Tán không phải người tốt?"
"Đó là chồng trước của ngươi, ta muốn nói về hắn thế nào là tự do của ta, Đông Tán là chồng ta, đương nhiên ta phải bênh vực hắn, ngươi hiểu rõ quan hệ đi cho rõ vào."
"Ta rất rõ ràng, ta nói cho ngươi biết lần cuối cùng, ta và Đào Tư Viễn, không có khả năng, ta cũng không thể vì chút tiền này mà gả cho hắn, nếu ngươi dám nhận tiền của hắn, thì Ninh Giản An ngươi trời đánh thánh vật."
Nói xong, Khương Đồng xoay người bỏ đi.
Ninh Giản An kinh ngạc, tức giận đến ôm bụng, không ngờ Khương Đồng lại nói về nàng như vậy.
Khương Đồng đã rời đi, Ninh Giản An không thấy khóe mắt Khương Đồng có nước mắt, Ninh Giản An ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, bụng tức giận đến co rút đau.
Nàng gửi tin nhắn cho Khương Đồng.
"Ngươi không đồng ý, ta sẽ không nhận tiền của Đào Tư Viễn! Ý của ta là vậy, ngươi nhất định cứ phải hiểu lầm ta, lần nào cũng nghĩ về ta như vậy, nghĩ rằng ta không tốt với ngươi, các ngươi tự hỏi lòng xem, ta câu nào mà chẳng vì tốt cho ngươi, hôm nay ta quở trách ngươi là vì ngươi không hiểu chuyện, tính trẻ con, nhưng ngươi đâu phải trẻ con, đã gần ba mươi tuổi rồi, mà ngày nào cũng đối xử với chị gái ta không lễ phép như vậy sao?! Cứ nói đi, ngươi có chút tôn trọng ta không? Ta đây là chị ruột của ngươi đó, mà ngươi ngày nào cũng cau có với ta như thế, ngươi tự suy nghĩ cho kỹ đi, ta cũng không muốn nói gì về ngươi nữa!"
Vừa nhắn xong, điện thoại di động của Ninh Giản An vang lên, nhìn thấy số hiển thị, nhận máy.
"Xin hỏi có phải là cô Ninh Giản An không ạ? Cô đã hẹn trước ở bệnh viện chúng tôi để làm phẫu thuật bỏ thai, cuối tuần này cô định khi nào đến kiểm tra?"
"..." Ninh Giản An nhớ lại những chuyện gần đây, và việc Lệ Đông Tán đối xử tốt với cô, cô im lặng.
"Để tôi suy nghĩ thêm, cái lịch hẹn đó tôi hủy trước vậy."
"Vâng... Vậy có gì cô cứ liên lạc lại với chúng tôi cũng được, chúng tôi là bệnh viện tư nhân, sẽ đảm bảo tuyệt đối quyền riêng tư của cô."
"Tôi hiểu rồi." Ninh Giản An cúp máy.
--- Khương Đồng đi đón Khương Minh Dương, sắc mặt không tốt, Từ Miêu Miêu hỏi cô sao vậy, Khương Đồng cũng lười kể lể chuyện của Ninh Giản An.
Tiện thể, cô kể cho Từ Miêu Miêu về chuyện làm phù dâu.
Từ Miêu Miêu bằng tuổi Khương Đồng, tuổi cũng hợp, Từ Miêu Miêu không cần suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt, "Tớ không đi! Tớ mới không thèm làm phù dâu cho Ninh Giản An đâu."
Khương Đồng: "Mẹ của Lệ Đông Tán nói, sẽ cho cậu một vạn."
Từ Miêu Miêu vẫn cự tuyệt, "Cho tớ mười vạn tớ cũng không làm, tớ với chị của cậu cũng đâu có thân thiết, tớ không làm phù dâu cho chị ấy đâu."
Khương Đồng lại nói, "Để tớ nói với mẹ của Lệ Đông Tán một tiếng, như vậy để bà ấy mau tìm người khác."
Từ Miêu Miêu vừa thề son sắt, một giây sau, Từ Miêu Miêu nhận được điện thoại của Lạc Vũ Bạch, Lạc Vũ Bạch muốn chuẩn bị làm phù rể cho Lệ Đông Tán, Từ Miêu Miêu không biết chuyện này.
Lạc Vũ Bạch giải thích, lúc đầu Lệ Đông Tán tìm bốn người bạn, để làm phù rể.
Trong đó một người có việc không đến được, nên đã tìm Lạc Vũ Bạch.
"Đồng Đồng vừa đến tìm tớ, nói để tớ làm phù dâu nè."
"Vậy làm đi – truyền may mắn cho chúng ta, tiếp theo kết hôn chính là hai chúng ta đấy."
"..." Từ Miêu Miêu dao động.
Suy tính một hồi, rồi lại ngại ngùng nói với Khương Đồng, là cô làm đó.
Khương Đồng nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô ấy, bất đắc dĩ bật cười.
"Được rồi, cậu làm hay không tùy cậu, tớ chỉ là người truyền lời thôi."
Từ Miêu Miêu thở dài, nắm tay Khương Đồng.
"Nếu là cậu kết hôn thì tốt, như vậy tớ sẽ cam tâm tình nguyện làm thêm một lần phù dâu cho cậu."
Khương Đồng im lặng, nghĩ đến quá khứ, bây giờ cô đã ly hôn, Từ Miêu Miêu và Lạc Vũ Bạch cũng sắp kết hôn rồi.
"Cậu và Tiểu Bạch cứ hạnh phúc nhé, phải giữ chặt cậu ấy vào, còn chờ gì nữa mà không cưới đi." Khương Đồng ôm Từ Miêu Miêu, sau đó đưa Khương Minh Dương về nhà.
Đã muộn, trên đường cũng không có mấy người.
Đèn đỏ.
Khương Đồng nhìn thấy một người đàn ông ôm một người phụ nữ vào quán bar, chỉ là một cái liếc nhìn thôi, cũng khiến cô ngây người một chút.
Sao lại giống, chồng trước của Đổng Á Lan, Văn Vĩnh Cường vậy?
Khương Đồng trước tiên đưa Khương Minh Dương về nhà, sắp xếp cho con ngủ xong, cô càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, gã đàn ông bỉ ổi mà cô thấy ven đường, càng nhìn càng giống chồng trước của Đổng Á Lan.
Sao, cô lại quên chụp ảnh rồi, nếu không có thể gửi cho Đổng Á Lan, xác nhận một chút.
Khương Đồng xem giờ, trời vừa mới tờ mờ sáng.
Cô lái xe, trở lại quán bar đó, đi vào - --- Đường phố vào rạng sáng yên tĩnh, trong quán bar ca múa mừng cảnh thái bình, xa hoa trụy lạc.
Thỉnh thoảng có người đàn ông đến bắt chuyện với Khương Đồng, đều bị cô cự tuyệt.
Nhìn quanh một lượt không thấy người muốn tìm, Khương Đồng đang thất vọng chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy từ nhà vệ sinh vọng ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".
Không qua mấy phút, một người đàn ông kéo quần lên, ôm một cô gái trang điểm đậm, từ nhà vệ sinh đi ra.
Hai người cười cười nói nói, chuẩn bị rời đi.
Khương Đồng vội nắm lấy cổ tay người đàn ông, nhìn chằm chằm vào vết sẹo rỗ trên mặt hắn, "Anh là Văn Vĩnh Cường đúng không, chồng trước của Đổng Á Lan."
Văn Vĩnh Cường uống say, nghe thấy cái tên này bỗng nhiên rùng mình một cái, "Cô là ai?"
Khương Đồng rành rọt nói, "Tôi là con gái của Đổng Á Lan, Khương Đồng, anh đã lừa hết tiền của mẹ tôi đi, anh còn dám quay lại sao?!"
Văn Vĩnh Cường hoàn hồn, đẩy cô gái đang trong lồng ngực ra, dùng sức hất tay Khương Đồng ra, quay người bỏ chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận