Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 62: Đã rời đi (length: 8514)

Từ Miêu Miêu cùng Trần Hương cả hai đều nói vậy, Khương Đồng lúc này mới kiềm chế được nỗi lòng nôn nóng bất an.
Ở quán cơm, Lệ Cảnh Thần lau sạch đôi đũa, đưa cho cậu bé.
"Quán này hợp khẩu vị của ta, trước kia ta thường tới ăn, hương vị không tệ, hy vọng ngươi thích."
Cậu bé lắc lư hai chân nhỏ, "Làm người mà anh thích thật hạnh phúc nha. Mẹ cháu không bao giờ dẫn cháu đi nhà hàng ăn cơm, toàn đặt đồ ăn ngoài về nhà thôi, vì mẹ cháu cũng không biết nấu ăn, mẹ cháu đặt bún ốc, thối ơi là thối, cháu không thích ăn, mẹ nấu cháo trắng cho cháu uống."
Lệ Cảnh Thần im lặng lắng nghe, cảm thấy có gì đó quen thuộc lạ kỳ, có lẽ phụ nữ thiên hạ đều thích ăn bún ốc chăng.
"Cay lại thối, ta cũng không thích, hóa ra hai ta rất giống nhau."
"Hì hì, đây chính là cái gọi là có duyên đó!"
Lệ Cảnh Thần lại bị chọc cười, hắn và con trai của thư ký tâm linh tương thông sao?
Bánh bao được mang lên, cậu bé đều sẽ cắn một miếng bánh, trước hết hút nhẹ nước súp bên trong, rồi mới cắn lớp vỏ, cuối cùng mới ăn phần nhân.
Lệ Cảnh Thần hỏi: "Cách ăn này là ai dạy cho ngươi vậy?"
"Mẹ cháu đó." Khương Minh Dương nháy mắt, "Lật tổng sao anh không ăn, hay là bánh bao không ngon hả?"
"Ta không thèm ăn, ngươi ăn đi."
Buổi tối hắn không ăn nhiều, chỉ gắp vài đũa thức ăn, nhìn cậu bé ăn như hổ đói. Xem đồng hồ một chút, bây giờ là 6 giờ rưỡi tối, dù sao về nhà cũng chẳng có việc gì.
Điện thoại rung liên tục không ngừng, Trịnh Yến gửi cho hắn thông tin những đối tượng hẹn hò mới, mấy người phụ nữ, để hắn chọn một.
Vẻ nhíu mày của hắn bị Khương Minh Dương thấy được.
"Lật tổng, anh không vui sao?"
"Có chút, " Lệ Cảnh Thần một tay trả lời tin nhắn của Trịnh Yến, hắn nói, ngày mai hắn phải đi công tác, tối nay sẽ đi, hiện giờ đang ở Tiểu Lâm Hiên ăn cơm.
"Tiểu Lâm Hiên phải không? Để tôi hỏi một chút." Trịnh Yến trả lời.
Lệ Cảnh Thần vẫy tay với cậu bé, ghé vào tai nhỏ của cậu nói, "Nhờ ngươi giúp ta một chuyện."
Chốc lát sau, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, đi ủng da đen thanh lịch, vác túi xách LV bước đến, Lệ Cảnh Thần gật đầu với người đó, người kia cười tiến lại.
"Lệ tổng, gặp được anh một lần thật khó a."
Người phụ nữ ngồi đối diện Lệ Cảnh Thần, mới thấy có hai đôi đũa, "Lệ tổng, đây là anh cố ý lấy đũa cho tôi sao?"
Lệ Cảnh Thần chưa kịp trả lời, thì một giây sau, cậu bé từ toilet chạy đến hô "Ba ba ba ba" rồi bất ngờ ôm lấy chân Lệ Cảnh Thần, đáng thương ngẩng đầu lên.
"Anh không cần cháu với mẹ cháu nữa sao, đồ tồi."
Người phụ nữ bỗng đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm cậu bé có vài nét tương đồng với Lệ Cảnh Thần, "Lệ tổng, đây là con của anh sao? !"
"Như những gì cô thấy!"
"Có con rồi còn đi xem mắt làm gì? Đùa giỡn tôi đó hả, ha ha." Người phụ nữ vác túi xách, hậm hực bỏ đi.
Lệ Cảnh Thần xoa đầu đứa bé, "Cảm ơn."
Khương Minh Dương không hiểu, "Không thích cô ta thì vì sao còn phải gặp làm gì?"
Lệ Cảnh Thần: "Nếu không gặp, thì cứ có người thúc giục, như thế đối phương sẽ biết ta có con, về sau sẽ nói ta là người không đáng tin cậy, sẽ không ai dám hẹn hò với ta nữa."
"Chuyện của người lớn thật là phức tạp," Khương Minh Dương ngơ ngác lắc đầu, "Dù sao có cần thì cứ tìm cháu nhé! Có thể giúp anh một tay cháu rất vui."
Lệ Cảnh Thần gói ba lồng bánh bao, để cậu bé mang về ăn... Đây là quà cảm ơn vì hôm nay đã giúp hắn.
"Bây giờ ta đưa ngươi về. Bánh bao ngươi mang về nhà ăn, còn nữa... Cho cả bạn cùng phòng của mẹ ngươi nữa nhé."
"Đừng có nói với nàng là bánh bao do ta mua, biết chưa?"
Nhưng mà nhìn qua gương chiếu hậu, cậu bé đã gục trên ghế sau ngủ thiếp đi rồi.
Đến khu biệt thự Tử Vi, Lệ Cảnh Thần bế cậu bé xuống xe, áo khoác của hắn bao trùm lấy cậu, từ xa đã thấy một người phụ nữ đi về phía này.
Từ Miêu Miêu nói, "Ái chà chà thật là trùng hợp, tôi đang đi tìm Đồng Đồng, cậu bế ai thế?"
Lệ Cảnh Thần nhìn lướt qua phía tòa nhà, "Con của bạn ta."
"Bạn nào thế? Không phải Tống Thanh Dật đó chứ ha ha."
"Sao có thể." Lệ Cảnh Thần muốn bế cậu bé đi lên, "Mẹ của đứa bé là đồng nghiệp của Khương Đồng."
"Cậu nói Tiểu Hương hả, tôi cũng biết nàng, để tôi bế bé vào cho, cậu là đàn ông con trai, vào nhà người ta không tiện."
Lệ Cảnh Thần nghĩ cũng đúng, liền đưa đứa bé cho Từ Miêu Miêu.
Từ Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn, may là cậu bé đã ngủ thiếp đi.
Khương Đồng ở nhà lòng như lửa đốt, vừa nãy định ra đón, may mà có Từ Miêu Miêu đến, Từ Miêu Miêu đưa Khương Minh Dương cho nàng, "Thấy cậu căng thẳng chưa kìa, Lệ Cảnh Thần không nghi ngờ gì đâu."
Khương Đồng ôm chặt Khương Minh Dương: "Dù thế nào, ta không thể ở lại khu biệt thự Tử Vi này được nữa."
Từ Miêu Miêu bất đắc dĩ nói, "Hay là cậu nói cho Lệ Cảnh Thần biết chuyện của Dương Dương đi, không thể giấu mãi được."
"Ta định giấu cả đời,"
Về vấn đề của đứa bé, Khương Đồng rất kiên quyết, "Không nói cho hắn, mà kể cả mẹ của Lệ Cảnh Thần là Trịnh Yến, nếu bà ta biết Dương Dương là dòng dõi nhà họ Lệ, thế nào bà ta cũng sẽ giành giật con với ta đến cùng, ta không muốn kiện tụng làm gì, đối với con không tốt mà lại cũng chẳng cần thiết."
Nàng mang thai mười tháng, vất vả nuôi gần ba năm, đây là người thân duy nhất của nàng bây giờ. Đã không tái hôn, thì cũng chẳng cần phải nói ra sự thật về đứa trẻ, Khương Đồng nghĩ vậy.
Từ Miêu Miêu trước sau gì vẫn đứng về phía khuê mật, "Được thôi, đã cậu muốn chuyển thì chuyển đi, tôi giúp cậu thu xếp hành lý."
Đồ đạc trong nhà cũng không nhiều, chủ yếu là đồ của Khương Minh Dương thì nhiều, những thứ đồ chơi kia cậu bé ôm không xuể, chỉ mang theo một ít đồ chơi, cứ thế mà cả ba đã dọn nhà đi ngay trong đêm.
Khóa cửa khu biệt thự Tử Vi, rồi cùng Từ Miêu Miêu, Khương Đồng ôm cậu bé đang ngủ say rời đi.
Lệ Cảnh Thần tối nay không ngủ ngon, Trịnh Yến gọi mấy cuộc điện thoại bảo hắn ngày mai về nhà một chuyến, muốn gặp hắn, Lệ Cảnh Thần kéo đến tận buổi chiều ngày thứ ba mới về.
"Nói trên điện thoại là có hai cái hợp đồng cần mở."
"Cái cô tiểu thư nhà họ Trịnh mà con quen á nói, con có con trai rồi hả? Chuyện là thế nào?"
"Coi như là con có con trai đi."
Ý nói hắn không muốn xem mắt, gặp người mình không thích làm gì.
Trịnh Yến giận đến run cả khóe miệng: "Được, nếu con thực sự cho ta một đứa cháu trai, thì ta không ép con xem mắt nữa, đem con về cho ta nhìn mặt một cái."
"Hôm nào." Lệ Cảnh Thần cúp máy.
Chốc lát sau, Tống Thanh Dật gọi điện tới.
"Tôi thật sự bó tay với bà mẹ của anh rồi, bà ấy gọi cho tôi hỏi có phải anh có con trai không, rốt cuộc chuyện gì thế? Có phải cái cậu bé hôm trước, lúc tôi chụp ảnh không?"
Lệ Cảnh Thần không nói là phải hay không.
"À," Tống Thanh Dật nói thêm, "Hôm trước ở bệnh viện, tôi thấy Khương Đồng, hỏi cô ấy thì nói không sao, chỉ cảm vặt đi lấy chút thuốc, mà nhìn có vẻ hơi ấp úng!"
Lệ Cảnh Thần cau mày, giở lịch xem một lượt, tiết trời hiện tại là khoảng trước sau ngày Đại Tuyết, hàng năm cứ vào thời điểm này cô ấy sẽ cảm mạo, hoặc là trước sau ngày Đông Chí, cô ấy cũng thường bị cảm sốt.
Mặc dù vẫn đang chờ cô ấy chủ động liên lạc, nhưng Lệ Cảnh Thần vẫn mua thuốc sau giờ làm, qua bên khu Tử Vi, hắn ấn chuông cửa.
Không có ai ở nhà!
Cô ấy còn chưa về sao?
Ở trước cửa nhà cô, hắn chờ từ năm giờ rưỡi đến tận mười giờ rưỡi, chờ hơn năm tiếng mà cô cũng không về! Điện thoại thì không nghe máy, lúc thì hắn tựa vào tường, lúc lại xuống lầu đi dạo, hai chân đều tê cả.
Trời sáng thì mới thấy người hàng xóm đi ra, Lệ Cảnh Thần tiến lại hỏi, "Chào bác, xin hỏi người phụ nữ ở đây đâu ạ?"
"Cô ấy dọn đi rồi."
Dọn đi rồi? ?
Khu Tử Vi này là bà nội bà ngoại để lại cho cô, cô dọn đi đâu chứ?
"Chẳng phải ở đây có hai người phụ nữ sao?" Lệ Cảnh Thần hỏi thêm.
"Đúng đấy, còn có một đứa bé nữa, người phụ nữ kia nuôi con cũng không dễ dàng gì, dù sao hai người họ đều đã chuyển đi rồi. Hôm trước tôi có nhìn thấy các cô ấy, ban đêm đã chuyển đi."
Lông mày của Lệ Cảnh Thần nhíu lại.
Cô ấy đi đâu rồi?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận