Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 131: Lệ thái thái, đã cảnh còn người mất (length: 7439)

Cảnh còn người mất.
Nàng đã không còn là Lệ thái thái, hắn cũng có sự nghiệp cùng tương lai tốt đẹp hơn.
Khương Đồng nói: "Ngươi còn nhớ không, hai ta lần đầu gặp nhau, lão Tống dẫn đường, hắn lo liệu tiệc thịt nướng, sau này ta nghĩ lại thì thấy, lúc đó không thêm Wechat của ngươi thì tốt."
Như vậy sẽ không có những dây dưa này. . . Dây dưa suốt năm năm.
Lệ Cảnh Thần liếc nhìn Khương Đồng, nhếch mép cười, "Hắn sớm đã đẩy Wechat của ngươi cho ta, ta vẫn không thêm, vì thấy đường đột không lễ phép, sợ hù đến ngươi, phải gặp mặt rồi mới dám kết bạn."
Khương Đồng đột ngột nhìn hắn, "Ý ngươi là sao? Ngươi sớm đã biết ta rồi? Không đúng, ngươi đã sớm muốn quen ta?"
". . ." Lệ Cảnh Thần mỉm cười, không nói gì.
Khương Đồng có chút hiểu ra, Tống Thanh Dật cái tên đó muốn ăn đòn rồi, chẳng lẽ hắn thường xuyên tùy tiện đưa Wechat của nàng cho con trai, sau đó kiếm ơn huệ sao? Rồi chẳng phải là đem nàng dán cho cái mác gì đó như, bạch phú mỹ cầu gả hay sao?
Haizz. . .
Điều Khương Đồng không chịu nổi nhất ở Lệ Cảnh Thần là hắn nói chuyện luôn nửa vời, may mà nàng đã quen, cũng không hỏi nữa.
Khương Đồng thu mình trong chiếc áo choàng lớn nói, "Ta ngủ một chút, đến nơi thì gọi ta, hoặc khi ngươi mệt, vào khu nghỉ thì gọi ta một tiếng, đổi ca."
"Không cần ngươi lái, năm tiếng là tới."
"Nhanh vậy sao?" Khương Đồng nhìn đồng hồ, giờ là hơn bảy giờ tối, "Vậy sao anh đi sớm thế? Không thể sáng sớm mai đi à?"
"Tám giờ sáng bắt mạch là chuẩn nhất! Ngươi định mấy giờ sáng đi? Ba giờ sáng ngươi có dậy nổi không?" Lệ Cảnh Thần mỗi lần ở bên Khương Đồng đều nói nhiều hơn, chứ bình thường khi làm việc, với thuộc hạ hắn chẳng mấy khi nói nhiều.
Khương Đồng nói, "Vậy thì mình có thể dời đến buổi chiều đi được không. . . Chẳng phải vừa mới sáng sớm đã đi sao. . ."
"Sáng sớm bắt mạch chuẩn hơn, hai ta đừng ồn ào, khám xong ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm biển."
Thanh Thành thuộc vùng duyên hải, xung quanh toàn là biển, Khương Đồng rất muốn đi ngắm biển, vì Nam Đế có vịnh có hồ nhưng lại không có biển, lại thêm bận việc nên chưa có thời gian đi biển.
Khương Đồng rất mong ngóng ngắm biển, nàng liền im lặng lại.
"Ngủ chút đi." Lệ Cảnh Thần điều chỉnh ghế cho nàng, Khương Đồng lúc này mới nhắm mắt lại.
Đến trạm thu phí cao tốc, Lệ Cảnh Thần liền lái xe xuống một khách sạn năm sao, Khương Đồng ngủ rất ngon, Lệ Cảnh Thần không nỡ đánh thức nàng, chỉ chỉnh điều hòa cho bớt lạnh, sợ lúc xuống xe bị lạnh lại không khỏe.
Xe vừa dừng lại, Khương Đồng liền tỉnh, nhìn xung quanh, thấy những tòa cao ốc khu thương mại vút trong mây, vậy là đến khách sạn rồi?
Khương Đồng vẫn còn hơi mơ màng, Lệ Cảnh Thần đã xuống xe, đưa áo lông cho nàng, bảo nàng mặc rồi xuống xe.
"Sao Thanh Thành lại lạnh hơn Nam Đế nhỉ?"
"Dựa biển, em nói xem," tay hắn tự nhiên vòng qua eo nàng, "Mùa xuân nước biển ấm chậm hơn đất liền, cho nên ở cùng vĩ độ nhiệt độ thấp hơn."
Khương Đồng: ". . ." Nàng có cần anh giải thích đâu, những cái đó nàng cũng biết.
Lệ Cảnh Thần chỉ đặt một phòng, phòng tổng thống hạng sang, một giường đôi, rất lớn và mềm mại, Khương Đồng nằm thẳng cẳng trên giường, đôi chân dài vươn ra.
"Hóa ra đây là phòng tổng thống, dễ chịu hơn ở nhà mình, trách gì Khương Minh Dương nguyện ý cùng anh—"
Khương Đồng chưa nói hết câu liền vội dừng lại, hơi chột dạ nhìn về phía Lệ Cảnh Thần, hắn đang thu xếp hành lý, hình như không nghe thấy nàng nói gì.
Khương Đồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắng giọng một tiếng, "Anh cũng mệt rồi, vậy anh ngủ sớm một chút đi, em ngủ trước."
Lệ Cảnh Thần thấy nàng bày ra tư thế con cua, chiếm hết cả giường, hắn cau mày, "Chừa chút chỗ cho anh, không thì anh ngủ đâu."
"Anh ngủ sofa được không. . . Hoặc anh đặt thêm phòng đi, cái giường này nhường cho em."
Khương Đồng mơ màng muốn ngủ, Lệ Cảnh Thần đột nhiên nói một câu, "Anh ngủ trên người em."
Thế là Khương Đồng lập tức tỉnh táo mở mắt, "Ngày mai anh còn bắt em dậy lúc tám giờ, vậy thì tối em còn có ngủ được không?"
"Tám giờ là sáu giờ rưỡi dậy."
"Anh g·i·ế·t em, em không dậy n·ổi!" Khương Đồng thực sự không dậy nổi, đó là lý do vì sao ngày thường đi làm nàng ít khi đến sớm, vì nàng không dậy nổi, lại còn phải trang điểm chút đỉnh, tốn bao thời gian.
"Ngủ đi— đêm nay anh không làm gì em đâu." Lệ Cảnh Thần tiếp tục thu dọn đồ đạc, hắn hơi bị ép buộc, nếu không chỉnh đồ cho gọn gàng thì không ngủ được, còn Khương Đồng thì không thế.
Chỉ cần có giường là nàng ngủ được ở mọi nơi.
Chờ đến khi Khương Đồng ngủ say, Lệ Cảnh Thần ôm nàng vào lòng.
Một đêm mộng đẹp.
Hôm sau, Lệ Cảnh Thần dậy lúc sáu giờ, Khương Đồng thì bảy giờ mới dậy, còn cảm khái rằng cuối tuần mà cũng không được ngủ, dậy sớm hơn gà.
Lệ Cảnh Thần nói với Khương Đồng: "Nhanh lên, sắp muộn rồi."
Khương Đồng: ". . ."
Lúc đầu nàng vẫn còn mơ màng, nhưng khi vừa kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy biển cả mênh mông, nàng lập tức tỉnh táo không ít.
Hóa ra vị trí của khách sạn này là khách sạn biển.
Sóng biển gợn lăn tăn trông rất đẹp, nhìn xa thôi đã thấy rất thích, Khương Đồng ra ngoài ban công, hít một hơi không khí trong lành, cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trên đường đi khám Trung y, Khương Đồng lướt xem vòng bạn bè, lúc này mới thấy Lệ Đông Tán đăng bài.
Lệ Đông Tán đăng lúc mười một giờ đêm qua, kèm theo là ảnh bánh sinh nhật sô cô la, bên cạnh còn có hoa hồng, rồi dòng chữ là 【sinh nhật hạnh phúc nhất, viên mãn】 Khương Đồng: ? !
Lệ Thanh Hà bình luận bên dưới một câu: 【cuối cùng cũng hạnh phúc rồi, anh trai của tôi】 Khương Đồng: ? ? ! !
Tối qua là sinh nhật của Lệ Đông Tán, vậy tối qua xảy ra chuyện gì? Nàng đưa điện thoại cho Lệ Cảnh Thần xem bài đăng này, Lệ Cảnh Thần hỏi, có vấn đề gì sao?
Khương Đồng nói: "Tối qua chị em không về nhà, nói ở bệnh viện, vậy mà đường đệ của anh đăng bài này, ý là sao? Lẽ nào hắn với chị em có tiến triển rồi?"
Lệ Cảnh Thần cau mày, "Thằng nhóc này cũng nhanh đấy."
Khương Đồng không tin, "Tính chị em em hiểu rõ nhất, chị ấy thuộc dạng chậm nhiệt, tuyệt đối không thể nhanh chóng tiến triển với Đông Tán như thế được."
Khương Đồng liên lạc với Lệ Thanh Hà, hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao lại hạnh phúc thế? Nhưng Lệ Thanh Hà không trả lời.
Khương Đồng nhìn đồng hồ, mới bảy giờ rưỡi, ai lại dậy sớm như vậy chứ.
Nhưng Khương Đồng sốt ruột muốn c·h·ế·t, mấu chốt nàng lại không tiện hỏi Ninh Giản An, hỏi chắc cũng không nói, Khương Đồng giờ muốn biết chuyện tối qua quá.
Xe của Lệ Cảnh Thần đã đến nhà vị Trung y kia, cổng đã có một hàng người xếp hàng dài, Khương Đồng với Lệ Cảnh Thần đứng xếp hàng, đếm sơ phía trước cũng có đến ba chục người.
"Nhiều người thế."
"Chứng tỏ y thuật cao," Lệ Cảnh Thần nhìn đồng hồ, bảy giờ bốn mươi rồi, "Xem ra vẫn đến muộn, năm giờ sáng dậy mới vừa."
Khương Đồng: ". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận