Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 133: Tống Thanh Dật tiến đến kết thân tử giám định (length: 9327)

Trịnh Yến nói: "Thật sao? Hắn không về nhà cũ làm việc, lại đến ngủ mấy ngày."
Tống Thanh Dật dàn xếp: "Dù sao là hắn bảo ta đến lấy, ta đi trong phòng của hắn tìm một chút."
"Chờ một chút!" Lệ Thanh Hà con mắt gian xảo đảo liên tục, vội vàng kéo tay Tống Thanh Dật lại, "Anh à, anh cứ cùng dì lớn của em tâm sự đi, phòng em còn hơi bừa bộn—"
"Anh đâu có vào phòng em." Tống Thanh Dật cảm nhận được xúc cảm mềm mại của cô gái, có chút xao động, nhưng đây là em họ của Lệ Cảnh Thần, nên hắn thu lại ý nghĩ đen tối trong đầu.
Lệ Thanh Hà hướng về phía Tống Thanh Dật đáng thương mím môi nhỏ, ánh mắt hơi cong, "Đi ngang phòng em, em lại sợ anh thấy phòng em bừa bộn chê cười em, em sĩ diện."
"Anh đợi em nhé, anh, em đi dọn dẹp một chút, anh đợi tí nữa lên lầu."
Lệ Thanh Hà vội vàng chạy lên lầu… Trịnh Yến kéo tay Tống Thanh Dật lại, bảo Tống Thanh Dật ngồi xuống đi, giống như Lệ Thanh Hà nói, nàng nói chuyện với hắn trước đã.
Tống Thanh Dật ghét nhất người lớn tuổi hỏi han, lại càng không thích nói chuyện phiếm với Trịnh Yến, cũng biết Trịnh Yến muốn trò chuyện cái gì.
Là mẹ ruột của Lệ Cảnh Thần, Trịnh Yến chủ yếu muốn Tống Thanh Dật khuyên nhủ Lệ Cảnh Thần hàng ngày! Đừng có cứ mãi 'trên một thân cây treo cổ', con gái tốt ở Nam Đế đầy ra đó, sao cứ phải 'treo cổ' trên người Khương Đồng! Thật sự là lo muốn chết nàng.
"Con cùng Cảnh Thần bao nhiêu năm bạn bè, lại thân với hắn như vậy, con giúp ta khuyên hắn một chút."
"Không biết Khương Đồng có gì tốt, ly hôn lâu như vậy còn vương vấn nàng, cũng không biết trước đây hai người họ thế nào quen biết, làm sao lại 'rơi vào tay' một người đàn bà như vậy."
Là người tiến cử cho hai người, Tống Thanh Dật khẽ ho khan một tiếng, "Dạ, dì con biết rồi ạ." Miệng Tống Thanh Dật vẫn luôn khéo ăn khéo nói, gặp ai nói đó.
"Còn con đấy Thanh Dật, còn chưa có quen đối tượng à?"
"Dạ chưa, dì có ai phù hợp giới thiệu cho con đi ạ."
"Con thích dạng người nào— dì tìm giúp con."
Tống Thanh Dật nói vài lời khách sáo, ôn nhu hiền lành, hiếu thảo hiểu chuyện, tuổi tác không chênh lệch nhiều, tam quan hợp nhau, sau đó nhân lúc Trịnh Yến đi vệ sinh, Tống Thanh Dật nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới lên lầu.
Lệ Thanh Hà vừa đúng lúc muốn xuống lầu, hai người đụng vào nhau, Tống Thanh Dật đỡ cô.
Trong mắt Tống Thanh Dật, Lệ Thanh Hà trông rất ngọt ngào, chỉ là hơi béo...cảm giác.
Hắn nhìn mặt người trước một lượt, rồi nhìn xuống eo.
Lệ Thanh Hà mặc quần áo rộng thùng thình, con mắt đại bàng của Tống Thanh Dật - kẻ từng đọc không ít phụ nữ - vẫn có thể ước lượng sơ sơ vòng eo của cô nàng! Mặt thì được, đánh chín mươi lăm điểm, eo thì không ổn.
"Em gái, phòng của anh trai em ở đâu?" Tống Thanh Dật đi thẳng vào vấn đề.
"Căn này," Lệ Thanh Hà chủ động đẩy một cánh cửa ra, nói, "Đây là phòng của anh trai em, anh vào xem một chút đi..."
Tống Thanh Dật ra vẻ muốn tìm tài liệu, đánh giá căn phòng không dính chút bụi trần này, trên giường một sợi tóc cũng không thấy, hắn cau mày, đáy mắt hiện lên thất vọng.
"À ha," Lệ Thanh Hà tựa vào cửa nói, "Phòng anh trai em sạch sẽ cực kỳ! Anh ấy 'bệnh thích sạch sẽ', còn nặng hơn người khác nữa đấy."
"Anh trai em 'bệnh thích sạch sẽ'...vậy thật là," Tống Thanh Dật nói, làm bộ làm tịch nhìn quanh một vòng, đi đến cạnh bàn, tay đặt lên đó, "Không có tài liệu gì à, để chúng ta gọi điện thoại nói với anh trai em một tiếng, em đi vệ sinh trước đã."
Lệ Thanh Hà gật đầu, nói được.
Sau khi đi vệ sinh xong, Tống Thanh Dật liền rời đi!
Chờ Tống Thanh Dật rời đi rồi, Lệ Thanh Hà vội vội vàng vàng chạy vào toilet phòng của Lệ Cảnh Thần vừa nãy, thấy bàn chải đánh răng không còn, cô khẽ thở ra, may mà cô phản ứng nhanh.
Chờ Lệ Thanh Hà đi xuống lầu, chuẩn bị đi về, Trịnh Yến hỏi cô hôm nay đến làm gì.
Lệ Thanh Hà cười bồi, "Con thấy Dì lớn một mình ở nhà cô đơn, con đến thăm dì thôi."
Trịnh Yến nửa tin nửa ngờ: "Cũng đúng, ta đang muốn hỏi con này, Đông Tán có yêu đương không? Nghe mẹ con nói, dạo này hắn thường thích ăn diện, về nhà cũng muộn."
"Con không biết ạ, anh ấy đâu có nói gì với con đâu." Lệ Thanh Hà lơ đãng đáp qua.
"Ai, các con đều đến tuổi rồi, nên quen thì cứ quen, Thanh Hà — sao ta thấy con mập ra không ít thế?"
"Vậy ạ?" Lệ Thanh Hà hai tay ôm mặt, "À ha ha ha, chắc là ăn Tết nên mập ra!"
"Con phải mập lên hơn năm cân rồi đấy! Con xem cái eo của con xem, đều có mỡ bụng kìa!"
"Dì lớn nói phải lắm," Lệ Thanh Hà nháy mắt mấy cái nói, "Con sẽ bớt mập đi."
Nói xong câu này không dám ở lâu, Lệ Thanh Hà rất nhanh đã rời đi.
Tống Thanh Dật cầm bàn chải đánh răng lấy từ nhà Lệ Cảnh Thần, còn có cả tóc của Khương Minh Dương, hắn tìm một cơ sở giám định uy tín.
Tống Thanh Dật rất gấp, hắn muốn làm giám định khẩn cấp, kết quả vừa ra hắn lập tức đến lấy.
Đối phương quen biết Tống Thanh Dật, cười trêu hắn, "Cậu Tống thiếu gia cậu cũng có ngày này à, đây chính là hậu quả của việc cậu không giữ đạo đức đàn ông đấy hả? Rốt cuộc cũng bị 'lật xe' rồi."
"Đồ thần kinh, bố đây có vãi giống ra ngoài đâu? Bố đây dám chắc? Bố mà biết bố không giết chết bố ngay."
"Chậc chậc, vậy đây là muốn làm giám định cho ai vậy? Không phải cậu đi à?"
"Bạn tôi!" Tống Thanh Dật bực mình nói một câu.
Đối phương càng không tin, "Tôi hiểu, đầu năm nay ai đến đây làm giám định, đều nói mình có người bạn..."
"Cậu mà còn không mau nhanh lên thì ăn đòn đấy, nhanh, tôi đang gấp dùng đây, tôi không tin giác quan thứ sáu của tôi là sai được." Tống Thanh Dật nghĩ đến, sau khi kết quả giám định ra, muốn lừa Lệ Cảnh Thần một vố xem sao.
Nhưng Lệ Cảnh Thần chở Khương Đồng đến Thanh Thành rồi, hiện giờ không ở Nam Đế.
Tống Thanh Dật muốn 'lừa' Lệ Cảnh Thần, cũng không tìm được cơ hội mà.
Vừa hay hắn nhàn rỗi buồn chán, đang ngồi trên ghế chờ kết quả thì lướt video trên mạng, tình cờ thấy được một video giải trí, một cậu sinh viên đeo kính râm lạnh lùng dắt theo một đứa bé đang nhảy 'môn thứ ba'.
Tống Thanh Dật bình luận một câu, "Đông Tán, một cái video của em được cả trăm nghìn like, giỏi đấy."
Vài phút sau đối phương trả lời: [ Anh là Tống ca của em à? Em là Lạc Vũ Bạch (mặt cười) ] Tống Thanh Dật: [ Che mặt khóc, che mặt khóc ] Lúc này Tống Thanh Dật mới chú ý Lạc Vũ Bạch đăng định vị ở khu biệt thự Hoa Hồng Phú Giang.
Giống như một đứa trẻ con không lớn thích khoe khoang, định vị vừa đăng liền có rất nhiều mỹ nữ bình luận, ai cũng muốn nhắn tin riêng cho Lạc Vũ Bạch.
Nhưng Tống Thanh Dật biết khu biệt thự này, đây là tài sản của Lệ Cảnh Thần, liên tưởng đến Lệ Cảnh Thần không ở Nam Đế, nhưng mà Lạc Vũ Bạch và đứa bé này lại ở trong nhà Lệ Cảnh Thần?!
Tình huống thế nào vậy? Kết quả giám định thân phận của hắn còn chưa có ra đây, Lệ Cảnh Thần đã nhận con rồi? Không giống Lệ Cảnh Thần keo kiệt như thế, sao lại để cho con nhà người ta đến biệt thự hắn ở chứ?
Tống Thanh Dật trăm mối vẫn không có cách giải, nhắn tin riêng cho Lạc Vũ Bạch, kết bạn Wechat đi.
Lạc Vũ Bạch xem xong không trả lời, tức thật, ai bảo Tống Thanh Dật cứ nhầm cậu mãi.
Tống Thanh Dật lại gửi tin: [ Cậu là đường đệ của Lão Lệ, anh cứ hay nhầm, để anh gửi cho cậu bao lì xì nhé, xin lỗi. ] Sau đó Lạc Vũ Bạch trả lời ngay, lập tức kết bạn Wechat với Tống Thanh Dật.
Tống Thanh Dật cũng là người sảng khoái, cho Lạc Vũ Bạch ba cái bao lì xì hai trăm, xem như xin lỗi vì gọi sai tên.
[ Vũ Bạch em trai, anh xem định vị video của em, có phải em đang ở biệt thự của anh trai em không? Còn có đứa bé đang nhảy cùng em kia, nó là ai, sao cũng ở đó thế? ] [ Anh nói Dương Dương à, nó là cháu trai nhà Từ Miêu Miêu ạ, anh chị nó không có nhà, bảo em chăm sóc hộ. ] Tống Thanh Dật cảm thấy buồn cười!
Sao lại thành cháu trai nhà Từ Miêu Miêu rồi? Nếu là cháu trai của Từ Miêu Miêu, vậy sao lại lớn lên giống Lệ Cảnh Thần vậy?
Thật là có ý đấy!
Càng như vậy, Tống Thanh Dật càng tin tưởng kết quả giám định quan hệ cha con của hắn là đúng! Đứa trẻ này, nhất định là có quan hệ gì đó 'chặt chẽ không thể tách rời' với Lệ Cảnh Thần, coi như không phải con ruột, ít nhất cũng là có quan hệ máu mủ.
[ Chẳng phải Từ Miêu Miêu thích em à, chắc đứa trẻ này không phải con riêng của hai người đó đấy chứ? ] Tống Thanh Dật phỏng đoán hỏi.
[ À... anh Tống ơi em không có vô trách nhiệm thế đâu, em nghèo đến 'đinh đang' thế này, em lấy đâu ra tiền nuôi con chứ. ] [ Các em thế hệ trẻ có trách nhiệm đấy, không có tiền thì không sinh con đúng không. ] [ Nhà em ai cũng nghĩ vậy hết, trước tiên phải công việc ổn định đã, sau đó có tiền mới tính chuyện cưới vợ sinh con. ] Nghe vậy, Tống Thanh Dật không tiếp tục chủ đề này nữa, đi thẳng vào vấn đề: [ Em đang ở khu Hoa Hồng Phú Giang đúng không? Đứa bé kia cũng đang ở đó đúng không, anh qua tìm em một chuyến nhé. ] Hắn không tin, hắn tự mình đến hỏi đứa bé kia, còn không khai thác ra được gì à!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận