Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 114: Khương Đồng đối Lệ Cảnh Thần thừa nhận, có đứa bé (1) (length: 16714)

Sáng sớm hôm sau, Lạc Vũ Bạch đã bị cảm, toàn thân rét run, nguyên nhân là hắn co ro lạnh cóng cả một đêm.
Lệ Cảnh Thần lái xe chở hắn đi bệnh viện chích, Lạc Vũ Bạch muốn đi bệnh viện nhân dân mới nhất hạng nhất, Lệ Cảnh Thần nói không cần, đi bệnh viện bà mẹ và trẻ em là được rồi.
Lạc Vũ Bạch buồn bực, hắn không phải phụ, cũng không phải ấu, tại sao muốn đi bệnh viện bà mẹ và trẻ em?
Đang định nói chuyện, nước mũi liền chảy xuống, Lạc Vũ Bạch vừa lau mũi vừa ấm ức, "Chị dâu ta quá đáng, đem chăn của ta cầm đi cho ngươi đắp, lúc ra đi còn không cho ta đắp cả đầu tấm thảm."
Lệ Cảnh Thần liếc nhìn hắn, mày hơi nhíu, "Chị dâu ngươi sáng nay không phải đã gọi điện thoại xin lỗi ngươi rồi sao? Nàng cũng không cố ý, lúc ra đi nàng quên thôi."
"Hừ hừ, lạnh đâu phải ngươi, ngươi trùm hai giường chăn, ngươi ấm áp thế cơ mà." Lạc Vũ Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lệ Cảnh Thần sờ tay lên cổ hắn cái khăn quàng cổ màu xám mới tinh, sáng nay nhìn thấy cái khăn này, trong lòng hắn ấm áp, còn cái khăn màu đen kia, hắn đã đem đi giặt, sau đó Lệ Cảnh Thần lấy điện thoại ra, chuyển khoản cho Lạc Vũ Bạch ba vạn tệ.
"Thay chị dâu ngươi gửi cho ngươi phí bồi thường."
Lạc Vũ Bạch mở Wechat ra, thoải mái nhận tiền, lập tức liền cười toe, "Ta chảy chút nước mũi cũng tốt, đàn ông mà."
Lệ Cảnh Thần mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Đến bệnh viện bà mẹ và trẻ em, Lệ Cảnh Thần nghĩ trước mang Lạc Vũ Bạch đi đăng ký, tiện thể mượn danh nghĩa đưa Lạc Vũ Bạch đi khám bệnh, rồi đi gặp Khương Đồng tỷ tỷ kia.
Chính vì có mục đích như vậy, cho nên hắn mới mang Lạc Vũ Bạch tới đây.
Hắn dù sao cũng không thể đường đột mang đồ đến nhà, đã ly hôn rồi, hắn không tiện lại qua bái phỏng tỷ tỷ Khương Đồng.
Nhưng mà chuyện tối qua, lại không thể không giải thích rõ ràng, tránh gây ra những hiểu lầm không cần thiết.
Vừa lúc Lệ Cảnh Thần và Lạc Vũ Bạch đang đợi thang máy thì phía sau truyền đến một giọng nói lạnh băng: "Nhường một chút."
Lệ Cảnh Thần và Lạc Vũ Bạch đều quay đầu, thấy một nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng, bên cạnh còn có hai cô y tá nhỏ đi theo.
Lạc Vũ Bạch mắt tinh, nhìn thấy bảng tên trên ngực Ninh Giản An, lên tiếng: "Đại ca, đây là tỷ tỷ của chị dâu ta đó, ta nghe Từ Miêu Miêu nói, tên là Ninh Giản An."
Ninh Giản An đã vào thang máy.
Lệ Cảnh Thần chủ động mở miệng một cách lịch sự, "Chào cô."
Ninh Giản An không thèm để ý đến Lệ Cảnh Thần.
Lệ Cảnh Thần lại nói, "Tôi là chồng trước của Khương Đồng, em tôi bị cảm, tôi đưa nó đi khám bệnh, tiện thể có chút chuyện muốn nói riêng với cô."
Ninh Giản An không chút biểu cảm liếc Lệ Cảnh Thần, "Vừa vặn, tôi cũng có vài lời muốn nói với anh."
Lệ Cảnh Thần, "..."
Lạc Vũ Bạch đi trước đến khoa ngoại chờ Lệ Cảnh Thần, trong quán cà phê bệnh viện, Ninh Giản An tháo khẩu trang xuống.
Lệ Cảnh Thần tùy ý liếc nhìn gương mặt này, có vài phần giống Khương Đồng, nhưng không xinh đẹp bằng Khương Đồng.
Ninh Giản An đi thẳng vào vấn đề: "Là người nhà mẹ đẻ của Đồng Đồng, tôi mong anh, cái người chồng trước này nên biết giữ chừng mực, đã ly hôn thì hãy sống tốt cuộc đời riêng, đừng dây dưa với em gái tôi nữa, hôm qua anh đêm hôm khuya khoắt nhắn tin mập mờ cho em gái tôi, tôi thấy rồi, liền tiện tay trả lời anh một câu, thế mà nó nổi giận đùng đùng, vì một người ngoài như anh mà cãi nhau với tôi một trận, tôi thấy không đáng chút nào, dù sao thì, anh cũng chỉ là, một người chồng trước mà thôi."
Sắc mặt Lệ Cảnh Thần không có gì thay đổi, kiên nhẫn đợi Ninh Giản An lên án xong, hắn mới nói: "Tối qua nhắn tin là do tôi đường đột. Khi kết hôn với nàng, tôi chưa từng nghe nàng nhắc tới có một người tỷ tỷ, nếu sớm biết quan hệ giữa các cô tốt như vậy, tôi hẳn là phải qua bái phỏng rồi."
Ninh Giản An cười khẩy một tiếng, "Anh không cần diễn trò này với tôi, quan hệ giữa tôi và em gái tôi tốt hay không thì không cần anh nghi ngờ."
"Các người ly hôn đã ba năm, bây giờ anh có tiền có thế, Đồng Đồng chúng tôi không xứng với anh đâu, buông tha cho em gái tôi đi, coi như cho nhà anh tích đức."
"Tôi và nàng..."
Lệ Cảnh Thần vừa định nói gì đó, đã bị Ninh Giản An chặn lời, "Anh không cần nói những lời vô nghĩa, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, em gái tôi không thể nào tái hôn với anh, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lệ nữa, nếu anh còn dây dưa với em gái tôi nữa, mẹ anh bên đó cũng đâu có đồng ý? Tôi thân là chị gái nó, tôi cũng kiên quyết không đồng ý."
Lệ Cảnh Thần: "..."
Ninh Giản An đã rời đi, Lệ Cảnh Thần cau mày, dường như hắn còn chưa kịp nói gì, đã bị chị gái Khương Đồng trút một tràng đạn pháo.
Sau đó Lệ Cảnh Thần quay người đi tìm Lệ Đông Tán.
Văn phòng - Lệ Cảnh Thần khoanh tay trước ngực, dựa vào bàn làm việc.
"Ninh Giản An rốt cuộc có lai lịch gì? Đã là đồng nghiệp của cậu, có phải cậu đã sớm biết đây là chị ruột của chị dâu cậu rồi, mà lại không nói cho tôi?"
"Không phải đại ca, anh nghe em giải thích, " Lệ Đông Tán lúng túng liếm môi một cái, "Em cũng mới biết gần đây thôi."
Lệ Đông Tán thật thà kể, Ninh Giản An bị tai nạn xe cộ, Khương Đồng muốn truyền máu cho cô ấy, người cùng huyết thống không thể truyền máu, hai chị em mới nhận nhau.
Đáy mắt Lệ Cảnh Thần thoáng hiện một chút ảo não, tỷ tỷ nàng xảy ra tai nạn xe cộ chảy nhiều máu như vậy, nàng nhất định rất sợ, nhưng mà hắn không hề ở bên cạnh nàng lúc đó, gặp chuyện thế này, Khương Đồng cũng không hề nói cho hắn biết.
Lệ Đông Tán còn nói, "Em nghĩ là đợi anh đi công tác về, sẽ nói với anh."
Lệ Cảnh Thần hoàn hồn, xoa xoa mi tâm, "Tôi vừa gặp chị gái của nàng, tính cách rất khó nắm bắt, tôi còn chưa kịp nói gì, đã bị cô ấy chặn họng rồi."
Lệ Đông Tán nói: "Giản An tính tình vốn là như vậy, cô ấy nói chuyện khá thẳng thắn, bởi vì những năm qua cô ấy sống rất vất vả, tính tình mới trở nên khá nhạy cảm! Nếu như cô ấy có đụng chạm gì đến anh thì em xin lỗi anh thay cô ấy, anh đừng chấp nhặt với Giản An."
Lệ Cảnh Thần: ?
Nghe Lệ Đông Tán vừa mở miệng đã dịu dàng gọi Giản An, Lệ Cảnh Thần nhìn kỹ ánh mắt của Lệ Đông Tán, mang theo một chút khó tin.
"Chẳng lẽ cậu thích chị của chị dâu cậu? Tối đêm giao thừa, đi ăn cơm, là cùng với cô ấy?"
Mặt Lệ Đông Tán trong phút chốc liền đỏ tới tận mang tai, ngượng ngùng gật đầu.
"Em thích cô ấy lâu lắm rồi, mà vẫn chưa theo đuổi được."
Lệ Cảnh Thần nghe xong câu này, dở khóc dở cười.
Hắn muốn đi giở gia phả ra xem, xem tổ tiên có phải đã thiếu nợ nhà Khương gia hay không?
Hắn đã bị Khương Đồng giày vò đến gần suy nhược thần kinh, sao Lệ Đông Tán lại thích chị gái ruột của Khương Đồng, mà đối phương còn chẳng thèm nhìn mặt, sao nhà họ Lệ lại đen đủi thế này?
"Theo đuổi không được chứng tỏ là không có duyên phận, hay là cân nhắc đổi người khác đi? Đã là bác sĩ đàng hoàng nhà ai lại thích chị vợ cũ của anh trai mình?"
Lệ Cảnh Thần chỉ là buột miệng trêu đùa thôi, thế mà Lệ Đông Tán lại để bụng.
"Em thích cô ấy mà, em đã tính xong, đợi khi em kết hôn với Giản An, thì cô ấy chính là người của em, cứ theo bên em mà gọi, Giản An gọi anh là đại ca, hai chị em cũng không cần đổi xưng hô, nên gọi tỷ tỷ vẫn gọi tỷ tỷ, nên gọi em gái vẫn gọi em gái."
Lệ Cảnh Thần không ngờ Lệ Đông Tán lại nghĩ xa như vậy, hắn còn chẳng nghĩ xa được thế.
Nhưng thấy bộ dạng tràn đầy vui vẻ của Lệ Đông Tán, Lệ Cảnh Thần chỉ nói một câu cậu cố lên.
...
Đêm buông xuống.
Vì Lệ Cảnh Thần không về nhà vào dịp Tết Nguyên Tiêu, nên lần này Trịnh Yến cố ý mở một bữa tiệc, bảo cả em gái Trịnh Hồng của bà cũng tới ăn cơm cùng.
Lệ Cảnh Thần cùng với Lệ Đông Tán và Lạc Vũ Bạch cùng nhau về, Lệ Cảnh Thần hờ hững giải thích với Trịnh Yến một câu, là Lạc Vũ Bạch bị ốm, nên đưa hắn đến bệnh viện, tiện thể về nhà luôn.
"Con trai, sao lại bị cảm vậy?" Trịnh Hồng đau lòng sờ lên mặt Lạc Vũ Bạch.
Lạc Vũ Bạch hơi nổi da gà, "Mẹ, con không sao, không chết được."
"Ái chà chà, tháng giêng còn chưa hết mà, không cho phép nói những lời xui xẻo như vậy."
"Mọi người đi vào ngồi xuống ăn cơm thôi," Trịnh Yến nói, "Đông Tán cháu cũng ngồi xuống đi."
"Cảm ơn đại bá mẫu," Lệ Đông Tán xắn tay áo lên, "Để cháu đi phụ giúp lấy bát đũa."
Trịnh Hồng véo cánh tay Lạc Vũ Bạch, "Con nhìn người ta kìa, bao nhiêu là khí chất, đáng để học hỏi, còn con thì, cả ngày chỉ biết chơi."
"Con đâu phải ngày nào cũng chơi!" Lạc Vũ Bạch lập tức không muốn nói chuyện với Trịnh Hồng nữa.
Lúc ăn cơm, Trịnh Yến gắp thức ăn cho Lệ Cảnh Thần, vừa nói đến chuyện cái xe.
"Sao con lại để xe cho Khương Đồng lái? Chẳng trách bác còn nói với tiểu dì con, sao không thấy xe của con đậu ở chỗ để xe."
Lệ Cảnh Thần nhíu mày, giả bộ như không nghe thấy, hắn vừa về nhà, nghe thấy những lời này, hắn rất phiền.
"Ăn cơm thì cứ ăn cơm, đừng nói chuyện này nữa."
Nhưng mà Trịnh Yến không bỏ qua, "Hôm nay trước mặt tiểu dì con, ta nhất định phải nói chuyện với con, đã ly hôn ba năm rồi, đó là vợ cũ của con! Có ông chủ nào mà để vợ cũ lái xe của mình không? Còn không sợ bị người ta chê cười."
Trong nháy mắt Lệ Cảnh Thần mất hết cảm giác muốn ăn, hắn bỏ đũa xuống, hờ hững hỏi ngược lại một câu, "Để vợ cũ lái, là phạm pháp à?"
"Con -!"
"Hồng Hồng con xem cháu trai con kìa, tức chết ta rồi, chỉ biết nhớ mãi không quên người phụ nữ như thế."
Trịnh Hồng tiếp lời giúp chị gái, "Cảnh Thần à...Mẹ con nói đúng, đã ly hôn rồi, con xem con đẹp trai như vậy, lại còn có nhiều tiền thế, đừng có để tâm vào một người phụ nữ nữa, trai tốt thì không nên chết mê chết mệt một người, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ."
"Tiểu dì, con không phải ngựa."
Lệ Cảnh Thần vừa nói dứt lời đã đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Lệ Đông Tán đứng lên, "Để cháu đi xem anh ấy thế nào."
Lạc Vũ Bạch cũng không thấy ngon miệng, đứng lên nói với Trịnh Hồng, "Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi, còn có dì, anh ấy hôm qua phát sốt, hắn vừa khỏe lại, mẹ không thể để hắn ăn bữa cơm nóng hổi sao, hắn cả ngày bôn ba vất vả lắm."
Nói xong cũng đứng dậy đi.
Trịnh Yến bất lực nhìn về phía Trịnh Hồng: "Thấy chưa, đều như vậy đó, cái gì cũng thành tại chị."
Trịnh Hồng vỗ vai Trịnh Yến, "Chị đừng nóng, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngày mai là mười chín rồi, em sẽ đi thăm ba!"
Trịnh Yến tỉnh táo lại mấy phần, "Nhanh thật, một năm lại qua."
"Đúng vậy đó."
Hàng năm tháng Giêng mười chín, là sinh nhật của Trịnh Quốc Thâm, cha của Trịnh Yến và Trịnh Hồng, lão nhân năm nay đã hơn bảy mươi tuổi.
Nhưng ông cụ rất cổ quái, không thích gần gũi người như Lệ lão gia.
Trịnh Quốc Thâm, quanh năm chỉ có một mình ở quê, một mình, không thích người khác quấy rầy, cũng không thích gọi điện thoại, hàng năm Trịnh Yến và Trịnh Hồng, đều chỉ đến qua loa rồi đưa chút tiền thể hiện hiếu thảo rồi đi.
Nếu ở lại đó không đi, lão nhân thế nào cũng sẽ đánh người! Chửi mắng người!
Dù sao cũng là cha đẻ, quanh năm không gặp không được, mỗi lần đến lúc này, Trịnh Yến và Trịnh Hồng lại lo lắng.
Lại sắp bị đánh rồi!
Hôm sau.
Trịnh Yến và Trịnh Hồng sáng sớm, đã xuất phát đi Phượng Thành.
Ngàn dặm xa xôi đến gặp cha, vừa bước vào cửa, mấy chậu hoa đã bị ném về phía này.
"Các ngươi đi đi, ta đã nói rồi, không tìm thấy A Phù, đừng đến gặp ta!"
"Ba, ba chấp nhận chuyện mẹ đã mất đi!" Trịnh Hồng bất lực nói, "Đã nhiều năm như vậy, di thư mẹ để lại..."
A! Trịnh Hồng còn chưa nói xong, lại một chậu hoa ném tới hung hăng, đập ngay bên chân Trịnh Hồng, khiến Trịnh Hồng sợ hãi lùi về phía sau.
Đáy mắt Trịnh Quốc Thâm ngấn nước, run rẩy nói, "A Phù của ta sẽ không chết! Nàng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên ta!"
Trịnh Yến và Trịnh Hồng ai cũng không dám lên tiếng.
Nhìn ra được, lão nhân không còn bao nhiêu sức nữa, một năm so với một năm gầy đi, một năm so với một năm tay run, chống chọi đến giờ phút này, là vẫn còn muốn gặp mẹ của Trịnh Yến và Trịnh Hồng.
Trịnh Yến và Trịnh Hồng là chị em sinh đôi khác trứng ra đời cách nhau năm phút, cha của các nàng là Trịnh Quốc Thâm, mẹ của các nàng tên Ninh Phù.
Hai người vừa mới ra đời, đã bị tiểu tam độc ác ái mộ Trịnh Quốc Thâm ôm đi.
Để ly gián Trịnh Quốc Thâm và Ninh Phù, tiểu tam mua chuộc bà mụ, lừa gạt Ninh Phù nói hai đứa con đều chết yểu!
Ninh Phù sụp đổ không thôi, nhưng khi đó, Trịnh Quốc Thâm bị tiểu tam mê hoặc, cho rằng Ninh Phù còn nhớ thương tình cũ với người yêu thời thanh mai trúc mã, nên đối với Ninh Phù lạnh nhạt thờ ơ.
Thất vọng với chồng mình, Ninh Phù để lại một bức di thư, liền hoàn toàn rời đi, bặt vô âm tín.
Lúc đầu Trịnh Quốc Thâm còn xem thường, cho rằng một người phụ nữ trăng hoa như vậy, chết cũng đáng, nhưng khi tiểu tam 50 tuổi, phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. . .
Lúc hấp hối, tiểu tam độc ác lương tâm cắn rứt, đã nói cho Trịnh Quốc Thâm tất cả chân tướng năm xưa!
Trịnh Quốc Thâm sụp đổ rồi hối hận, nhận ra là do mình hiểu lầm Ninh Phù, nhưng mọi chuyện đã muộn, biển người mênh mông, hắn biết tìm người vợ đã biệt ly từ lâu ở đâu.
Theo tuổi tác tăng lên, trí nhớ của Trịnh Quốc Thâm ngày càng kém, dần dần không nhận ra ai nữa, rất nhiều chuyện cũng quên mất, nhưng chỉ còn nhớ Ninh Phù. . .
Lão nhân tính tình rất khó ở, trong miệng luôn lẩm bẩm, không thích gặp người, chỉ thích một mình ngồi trên ghế mây, lắc lư nhìn về phương xa, đợi Ninh Phù trở về.
Về phần Trịnh Yến và Trịnh Hồng, vì là chị em sinh đôi khác trứng nên ngoại hình không hề giống nhau, Trịnh Hồng lớn lên giống cha Trịnh Quốc Thâm, Trịnh Yến lớn lên giống mẹ Ninh Phù. . .
Vì vậy mỗi lần nhìn thấy Trịnh Yến, Trịnh Quốc Thâm lại như phát điên, hỏi nàng có phải đã ăn cắp mặt của Ninh Phù, thậm chí có lần còn bóp cổ Trịnh Yến, gấp gáp hỏi nàng, A Phù của hắn ở đâu!
Khiến Trịnh Yến mỗi lần đều không muốn đến, mỗi lần đều phải cùng em gái Trịnh Hồng đến, chứ một mình nàng không dám đến.
"Ba, tiền con để ngoài cửa, chúng con đi đây!"
Lão nhân ánh mắt ngây dại, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: A Phù, A Phù của ta. . .
Hai chị em lái xe rời đi.
Trong xe, Trịnh Hồng lắc lắc tấm ảnh trong tay, "Chỉ bằng tấm ảnh cũ kỹ này, bảo chúng ta tìm mẹ, còn khó hơn lên trời! Em nói, chắc chắn mẹ đã chết rồi."
Ninh Phù nếu còn sống cũng phải hơn bảy mươi tuổi như Trịnh Quốc Thâm, đoán chừng năm xưa cho dù không tự tử thì cũng đã chết vì già, hoặc vì bệnh tật.
Trịnh Yến cũng nghĩ như vậy, mẹ ruột chắc chắn đã chết rồi, "Không phải do hai chị em mình không hiếu thuận! Chỉ là ông già như vậy đó, haizz, chị cũng không dám để bọn nhỏ đến, không bị đánh cũng bị chửi, rồi ném đồ như thế, ai chịu nổi, không ai tốt tính có thể hầu hạ được."
Trịnh Hồng thở dài, "Em cũng chịu đựng thêm chút nữa vậy, dù sao cũng là cha, lão nhân ngày càng yếu rồi, không còn sống được bao lâu, để cho ông đi một đoạn đường êm đẹp."
Trịnh Yến dạ, trong mắt hiện lên một tia ưu tư, đối với người cha này, vừa giận vừa hận lại vừa đau lòng! Nhưng dù sao đó cũng là cha ruột.
Về mặt này Trịnh Yến vẫn rất truyền thống, mái tóc trắng xóa của lão nhân trong ánh mắt tang thương, hiện lên giọt nước mắt tưởng nhớ vợ, là con gái sao có thể không hề xúc động!
Người mất tích để lại di thư làm sao mà tìm được chứ? Huống chi vào thời đại đó, mạng lưới cũng chưa phát triển.
Sau khi trở về, Trịnh Yến đã nói chuyện này với Lệ Cảnh Thần.
"Chị và dì lái xe sáu tiếng đồng hồ, đi Phượng Thành thăm ông ngoại... Ông ấy yếu đi từng năm, không sống được bao lâu nữa, tâm nguyện duy nhất là muốn gặp bà ngoại."
Lệ Cảnh Thần nhận lấy tấm ảnh đã ố vàng, nhíu mày, "Chỉ có mỗi tấm ảnh này thôi? Bắt ta tìm ở đâu, thật coi ta có thể lên trời xuống biển chắc."
"Mẹ chẳng phải là nghĩ ngươi quan hệ rộng sao! Bây giờ, ngươi là người giàu có và phát đạt nhất trong nhà mình, nếu ngươi không tìm được, em trai em gái ngươi càng không thể tìm, ngươi cố gắng tìm thử xem."
Môi mỏng của Lệ Cảnh Thần khẽ mấp máy, đối với vị ông ngoại tính khí cổ quái kia, anh còn nhớ hồi nhỏ cùng các em đi thăm ông, bị ông chửi mắng một trận, đuổi đi.
"Coi như mẹ van ngươi, nhỡ đâu lại tìm được thì sao."
"Tôi sẽ để ý." Lệ Cảnh Thần nói, rồi bỏ tấm hình vào túi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận