Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 134: Đánh cược một trăm vạn, hài tử là ngươi (length: 7494)

Tống Thanh Dật cũng không tin, một đứa trẻ con, lại có thể trải qua được câu hỏi của người lớn sao?
Đương nhiên, trước khi đi, Tống Thanh Dật ghé siêu thị mua ít kẹo mút, sô cô la và mấy món đồ ăn vặt trẻ con thích, nghĩ sẽ dùng để dụ dỗ đứa bé kia, sau đó hỏi dò được chút thông tin mấu chốt.
...
Thanh Thành.
Lệ Cảnh Thần nhận được điện thoại của Tống Thanh Dật. Hắn vừa nghe, Tống Thanh Dật đã đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi đang ở cùng Khương Đồng đúng không? Ta có chuyện riêng muốn nói với ngươi."
Lệ Cảnh Thần liếc nhìn Khương Đồng đang ngồi đối diện cùng hắn ăn cơm, sau đó ra hiệu cho nàng biết mình đang nghe điện thoại công việc, rồi đi sang một bên.
Lệ Cảnh Thần bảo hắn có chuyện gì thì cứ nói, sao còn không thể nói trước mặt Khương Đồng?
"Ngươi đoán hôm nay ta làm gì?"
"Ta không đoán, ngươi mau nói đi." Hai lão đại này còn đoán cái gì chứ?
Tống Thanh Dật cũng không đùa với hắn, "Ta đến nhà lão trạch của ngươi, mẹ ngươi và em gái ngươi đều ở đó, sau đó ta viện cớ vào phòng ngươi, lấy được bàn chải đánh răng của ngươi, tìm một người bạn khá thân, đi làm giám định quan hệ huyết thống, tối nay là có kết quả rồi."
Lệ Cảnh Thần: "... Ta đã nói, đứa bé không phải của ta. Có phải ngươi đang vẽ rắn thêm chân không? Còn cố đi lấy bàn chải đánh răng ta đã dùng làm gì?"
Tống Thanh Dật cười lạnh nói, "Ngươi cứ không tin, có phải vẽ rắn thêm chân không, có kết quả thì biết ngay! Muốn đánh cược không, cược mười vạn thế nào?"
Lệ Cảnh Thần: "Cược một trăm vạn."
Tống Thanh Dật chính là đang chờ câu này của hắn!
"Một trăm vạn! Ngươi nói được đấy, ta đang định mua một chiếc xe mới, chốt kèo, ta cược với ngươi, đứa nhỏ này có quan hệ huyết thống với ngươi, nếu không có thì ta cho ngươi một trăm vạn."
Lệ Cảnh Thần hỏi hắn còn chuyện gì nữa không? Chỉ có mấy chuyện rắc rối đó thôi sao.
"Rắc rối? Ngươi được đấy, ta vì chuyện của ngươi mà lo muốn nát óc đây này, còn bị mẹ ngươi cằn nhằn một trận, bảo ta khuyên ngươi đừng qua lại với Khương Đồng nữa, bây giờ lại còn tới khu Phú Giang Hoa Hồng này, bảo vệ không cho ta vào, ngươi nói với bảo vệ một tiếng đi, ta vào xem đứa bé kia, ta hỏi hắn vài chuyện."
Lệ Cảnh Thần nói: "? Ngươi đừng có mà khinh suất. Trẻ con sợ người lạ, ngươi đừng làm nó sợ."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ cười tươi như hoa nói chuyện với nó, chỉ hỏi nó vài câu thôi, không làm nó sợ đâu."
Nhưng mà Lệ Cảnh Thần vẫn không cho hắn thông hành.
Tống Thanh Dật tức giận, ngay cả tư cách vào trong hắn cũng không có? "Họ Lệ kia, ngươi giỏi đấy! Được, hôm nay ta không vào nữa, giám định quan hệ huyết thống có kết quả thì nhớ chuyển một trăm vạn vào tài khoản cho ta."
Lệ Cảnh Thần: "Ai chuyển cho ai còn chưa chắc đâu."
Tống Thanh Dật cúp điện thoại, quay đầu đã đi vào cửa hàng 4S lái thử xe mới, chỉ chờ có một trăm vạn vào tài khoản.
...
Khương Đồng thấy Lệ Cảnh Thần nghe điện thoại xong quay lại, tùy tiện hỏi một câu, điện thoại của ai vậy?
"Lão Tống."
"Khụ khụ..." Khương Đồng uống một ngụm nước bị sặc một chút, sau khi tỉnh táo lại thì điềm nhiên như không có việc gì hỏi hắn, Tống Thanh Dật có chuyện gì sao?
Lệ Cảnh Thần nói, hắn rảnh rỗi sinh nông nổi, tìm chửi.
Khương Đồng mím môi, trong lòng đã có tính toán, nhìn dáng vẻ của Lệ Cảnh Thần, chắc là Tống Thanh Dật chưa đi làm giám định rồi? Nếu không Lệ Cảnh Thần đã không bình tĩnh như vậy.
Trong lòng Khương Đồng hiện tại rất rối, một mặt là chuyện của Khương Minh Dương, một mặt là hôm nay lại bị lão trung y nói đây là hỉ mạch, rất có thể trong bụng của nàng đang mang đứa bé thứ hai.
Rốt cuộc nàng có thai hay không?!
Sau khi ăn cơm xong, Khương Đồng liền nói muốn về.
"Không phải muốn đi ngắm biển à?" Lệ Cảnh Thần nói, "Hôm nay ta không có chuyện gì, đi cùng em đến nơi em muốn đi, chơi chán rồi chúng ta về Nam Đế."
"Không cần—"
"Sao lại không cần?" Hắn muốn bị nàng tra tấn đến điên rồi, rốt cuộc mỗi ngày nàng nghĩ cái gì vậy.
Khương Đồng có chút kiên quyết, "Chúng ta vẫn là đừng dây dưa nữa, đừng có qua lại nữa, hơn nữa em không có thai, em rất chắc chắn."
Lệ Cảnh Thần: "...".
"Việc có nghi ngờ mang thai hay không, cứ để đấy, về Nam Đế rồi nói."
"Về Nam Đế em cũng sẽ không đi kiểm tra, không cần thiết, em rất chắc chắn mình không có thai, em đã uống hai viên thuốc tránh thai rồi."
Lệ Cảnh Thần đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy tức giận, Khương Đồng dứt khoát nói dối đến cùng, vì sợ có thai, nàng đã uống hai viên thuốc tránh thai.
Hai viên thuốc tránh thai...
Lệ Cảnh Thần: "...".
Trong lòng Khương Đồng rối bời như mưa giông, ảm đạm nói, vậy nên thôi đi, Lệ Cảnh Thần nắm lấy tay nàng, thở dài một tiếng.
"Sinh hay không sinh, đều về Nam Đế rồi tính, anh không muốn em đi với anh mấy ngày mà lại không vui vẻ gì, anh muốn em có thể vui vẻ chơi hai ngày, xả hết những áp lực trong thời gian qua, rồi sau đó vui vẻ trở về."
Lệ Cảnh Thần đã nắm tay của nàng, "Đi xem biển đi, tâm trạng có thể tốt hơn một chút, anh đi lấy xe."
Nàng lập tức không biết phải nói gì cho đúng.
Đến bờ biển, lúc này đã hơn hai giờ chiều, mặt biển sóng sánh, một màu xanh thẳm, rất đẹp, còn có ông lão chụp ảnh, mười đồng một tấm ảnh chụp lấy ngay, hai mươi đồng thì được bản chất lượng cao, Lệ Cảnh Thần lấy từ ví ra một trăm đồng, đưa cho ông lão chụp ảnh, để ông chụp nhiều kiểu.
"Hai vị nhìn vào bên này —"
"Ui da! Thật là một đôi trai tài gái sắc nha! Chụp già cũng đẹp."
Đưa ảnh đã chụp ra cho Lệ Cảnh Thần và Khương Đồng, Khương Đồng cầm lấy một tấm, "Tấm này em khá xinh nè, em muốn về khoe với Từ Miêu Miêu." Rồi cất tấm ảnh đó vào ví.
Lệ Cảnh Thần mỉm cười, "Có muốn đi thuyền không?"
Khương Đồng lắc đầu, "Cứ phơi nắng thế này ngắm biển cũng rất tuyệt."
Lệ Cảnh Thần nghe nàng, nắm lấy tay nàng, bỏ vào trong túi áo khoác của hắn.
Giờ khắc này hai người rất giống như đôi tình nhân đang đi du lịch, lại giống như cặp vợ chồng già nương tựa lẫn nhau, bầu không khí giữa cả hai rất hài hòa, không cãi nhau, những mâu thuẫn trong quá khứ đều theo gió mà tan biến.
Nhưng mâu thuẫn sẽ không bao giờ biến mất.
Khương Đồng trân trọng giây phút yên tĩnh này, bởi vì nàng hiểu rõ, sau khi trở lại Nam Đế, giữa nàng và Lệ Cảnh Thần chắc chắn không thể nào có được sự yên bình thế này, mỗi người một ngả mới là kết cục tốt nhất.
Thấy bên đường có một phụ nữ bán hoa hồng, Lệ Cảnh Thần dừng bước, kéo Khương Đồng đi qua, sau đó hắn lấy điện thoại ra, quét mã thanh toán, mua hết cả một thùng lớn hoa hồng tím.
Khương Đồng cầm không hết nhiều hoa hồng như vậy, Lệ Cảnh Thần nói, "Cầm được bao nhiêu thì cầm, còn lại thì để đó."
Khương Đồng không hiểu, "Đã cầm không hết thì sao anh còn mua nhiều thế."
Lệ Cảnh Thần lúc này mới nhìn về hướng người phụ nữ kia đã đi, ánh mắt đầy đồng cảm, "Em không thấy chị ấy còn đang dắt theo một đứa bé à, thật không dễ dàng."
Khương Đồng sững sờ, theo hướng Lệ Cảnh Thần nhìn, mới thấy bà lão đang đẩy xe đi, có một bé trai tầm bảy tám tuổi cùng bà đẩy xe.
Lệ Cảnh Thần nói, "Mỗi lần nhìn thấy những cảnh tượng như vậy, anh đều cảm thấy có chút xót xa."
Khương Đồng lập tức ngẩn người, cũng trầm mặc theo.
"Em—" một giây sau Khương Đồng bỗng nhiên lên tiếng.
Lệ Cảnh Thần nhíu mày, ừ, sao vậy?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận