Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 236: Nàng sắp sinh, ngươi làm sao bây giờ (length: 7707)

Đem chìa khóa căn hộ ở vườn Thúy Hoa giao cho bên môi giới.
Việc bán nhà chỉ cần nàng làm trên mạng là được rồi, những thủ tục khác, giao hết cho môi giới.
Nơi này ở rất ngắn, nhưng vẫn có chút tình cảm, trong nhà còn có mấy chậu cây xanh, không có cách nào mang đi.
Đến sân bay, Khương Đồng thấy Ninh Giản An gọi điện thoại cho nàng, nàng từ chối không nghe.
Ninh Giản An nhắn tin đến: [ta hỏi ngươi một chút, mấy giờ máy bay? Ngươi không nghe điện thoại là sao vậy?] Khương Đồng trả lời: [Ta đã đến sân bay rồi, từ giờ trở đi, mọi chuyện của ta đều không liên quan đến ngươi và Khương Tuệ. Nếu ngươi còn quấy rầy ta, đừng trách ta không khách sáo.] Sau đó nàng liền chặn số điện thoại của Ninh Giản An.
Không ngờ, Ninh Giản An lại dùng số điện thoại của Lệ Đông Tán nhắn tin cho nàng.
[Ngươi chặn số của ta? Ngươi muốn làm ta tức chết. Thôi được, ngươi có thể trở về cũng tốt, ta hứa với ngươi sẽ không quan tâm đến ngươi nữa, ngươi cũng phải hứa với ta, đừng tìm chồng cũ dây dưa, nếu Trịnh Yến tìm ngươi thì nói với ta, nhà mẹ đẻ chúng ta không dễ bị bắt nạt.] Nhà mẹ đẻ? Nhà mẹ đẻ có ai đâu?
Thôi vậy đi.
Khương Đồng hiểu rõ rồi, nàng thà sống thật tốt, cũng không muốn cái gia đình không hề mang lại gì ngoài đau khổ này.
Có người nói, con dâu gả đi, nếu như bị mẹ chồng bắt nạt, cũng là bởi vì không có chỗ dựa là người nhà mẹ đẻ có lợi hại, có lẽ là như vậy, Khương Đồng cũng không muốn truy cứu nữa, huống chi Ninh Giản An thật sự gả cho Lệ Đông Tán, vậy thì Trịnh Yến là bà thím của Ninh Giản An, nếu Ninh Giản An muốn sống tốt thì tốt nhất đừng xung đột với Trịnh Yến.
Khương Đồng chặn số của Lệ Đông Tán luôn, sau này nàng cứ sống cuộc sống tốt đẹp của riêng mình là được rồi.
Chuyến bay sắp cất cánh, Khương Đồng đi làm thủ tục, không thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trên tầng hai nhìn chăm chú vào nàng.
Thấy nàng thuận lợi qua được cửa kiểm soát, xách hành lý đi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa, Lệ Cảnh Thần mới thu lại ánh mắt.
Hắn liên hệ thuộc hạ phụ trách mua nhà, hắn muốn mua căn hộ của Khương Đồng.
"Tìm cho tôi một căn hộ thuộc khu trường học tốt hơn cả vườn Thúy Hoa, cậu mau đi xem."
"Lệ tổng, ngài bận như vậy, phòng ở ngài đã ưng ý rồi, sao tôi dám tranh giành với ngài. Thực ra căn phòng đó tôi thấy đăng trên web của công ty, tôi cứ tưởng là đồng nghiệp trong công ty đăng, ai ngờ là do thư ký đăng theo lệnh của ngài, thật sự là..."
"Được rồi, tôi biết rồi." Lệ Cảnh Thần cúp điện thoại, nghỉ ngơi một chút trong xe.
Ban đầu nghĩ để cô ấy bán đi là xong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhỡ đâu cô ấy ở Nam Đế không quen, lại bỏ đi thì ít nhất vẫn còn nơi để ở.
...
Lúc nhá nhem tối, Khương Đồng đã đến sân bay quốc tế Nam Đế.
Khương Đồng kéo vali trên đường về nhà, có cảm giác như đã cách một thế hệ.
Nàng rời đi ba tháng, hiện giờ đã gần cuối tháng 7, người đi lại, chỉ riêng ở sân bay thôi cũng đã rất đông, Khương Đồng đã báo cho Từ Miêu Miêu giờ đáp xuống sai lệch so với thực tế, không muốn để Từ Miêu Miêu ra đón nàng, phiền phức quá, mặt khác, nàng cũng muốn tự mình xem Nam Đế bây giờ thế nào.
Bắt một chiếc taxi, từ Quảng Bắc đến đường núi, từ đường Trường Giang đến đường Ninh An, nàng bảo tài xế đi một vòng qua đường hoa tử vi xa hơn một chút.
Những tòa nhà cao vút chọc trời, các cửa hàng rực rỡ, có lẽ vì đang trong thời gian chuẩn bị xây dựng nên trên đường đều treo lụa đỏ, hoặc đèn lồng vàng, đi ngang qua tòa cao ốc của Nam Đế, đi ngang qua tòa cao ốc hình con quay do ba ba của Tống Thanh Dật tham gia thiết kế.
Khương Đồng cuối cùng cũng đã đến cổng khu dân cư vườn tử vi.
Mở cửa ra, có mùi bụi của một thời gian không người ở, nàng dọn dẹp sơ qua phòng của nàng và Khương Minh Dương, trời đã tối đen.
Sau đó Khương Đồng mới đến chung cư chỗ Từ Miêu Miêu ở để đón Khương Minh Dương.
"Mẹ ơi!" Khương Minh Dương vừa mở cửa đã nhào vào lòng Khương Đồng.
"Mẹ nuôi, con đã bảo là mẹ tới mà!"
Từ Miêu Miêu vô cùng ngạc nhiên, "Tôi thật là chịu thua, Tiểu Dương Dương đã nói là nghe được tiếng bước chân của cô, tôi thì cứ bảo cô chưa về, tôi còn tưởng là cô đi chuyến sau chứ."
"Không có, tôi về rồi, về trước vườn tử vi dọn dẹp một chút."
Khương Đồng xoa đầu Khương Minh Dương, cuối cùng thì cũng đã được về nhà cùng con.
"Chắc mọi người đợi tôi đói hết cả rồi, đi ăn cơm đi, tôi mời."
"Không được, mới vừa về mà đã để cô mời khách rồi."
"Không sao đâu, tôi mời mà, đi khu rừng nhỏ nhé." Dù sao Từ Miêu Miêu đã chăm sóc Khương Minh Dương rồi, Khương Đồng đâu thể nào để Từ Miêu Miêu mời ăn cơm.
"Gọi cả Tiểu Bạch đi. Tiểu Bạch đâu?"
"Trưa nay cậu ấy về nhà, mẹ cậu ấy gọi điện, chắc là Trịnh Yến nói chuyện công việc của chúng ta với mẹ cậu ấy rồi."
Khương Đồng cạn lời, "Tôi thật sự là chịu thua Trịnh Yến rồi, bà ta chỉ là không vừa mắt tôi, đến nỗi bà ta đã thấy cô là bạn tôi nên cũng không vừa mắt luôn. Tất cả đều do tôi liên lụy đến tình cảm của cô và Tiểu Bạch."
"Không sao," Từ Miêu Miêu kéo tay Khương Đồng, rất tùy ý, "Chuyện này không liên quan đến cô, đừng nghĩ nhiều, chúng ta đi ăn cơm nhé."
"Ừ, được."
Trước mặt con trẻ, Khương Đồng không tiện nói gì thêm, liền cả ba người đi ăn cơm.
Khương Đồng nghĩ đến một người, Lệ Thanh Hà, không biết số điện thoại của nàng có còn như trước không? Khương Đồng mở Wechat cũ, liên lạc với Lệ Thanh Hà.
Lệ Thanh Hà trả lời rất nhanh, "Chị dâu ơi, em đang ở Long Thành này, em về không được, bụng em to lắm rồi, em sắp sinh."
"Sao vậy? Tìm được cha của đứa bé rồi à?"
"Làm gì có chuyện tìm được, giờ em không dám ra ngoài, cũng không dám về nhà, em chỉ có một mình."
Sau đó Lệ Thanh Hà gửi một biểu tượng đang khóc thút thít.
Khương Đồng nói: "Một mình cô, nếu nước ối vỡ thì cô làm thế nào? Bên cạnh không có ai, không được đâu."
"Em vẫn còn một bạn học chăm sóc, cứ thế này qua ngày nào hay ngày đó thôi."
Nghe vậy, Khương Đồng cũng không nói gì thêm.
Đợi Lệ Thanh Hà sinh xong, theo tính cách của Lệ Thanh Hà, nàng sẽ không giấu diếm chuyện này được, đến lúc đó e rằng nhà họ Lệ sẽ dậy sóng mất thôi.
Lệ Đông Tán là anh trai ruột của Lệ Thanh Hà, Ninh Giản An bây giờ...
Khương Đồng vô cùng bất lực, mượn điện thoại của Từ Miêu Miêu dùng một lát, nàng thề, nàng nói xong chuyện này, sẽ không liên lạc với Ninh Giản An nữa: "Đồng Đồng, cô đến Nam Đế thật rồi sao? Tôi tra được chuyến bay của cô rồi."
"Ha ha... Tùy cô tra đi, tôi chỉ muốn nói với cô là, Lệ Thanh Hà sắp sinh rồi, tốt nhất cô nên báo cho Lệ Đông Tán một tiếng đi, dù sao anh ta cũng là anh ruột của Thanh Hà, đừng để Thanh Hà ở một mình nơi đất khách quê người như vậy, có chút nguy hiểm."
Ninh Giản An im lặng mấy giây, "Tôi chỉ có thể giả vờ không biết thôi, nếu không thì tôi cũng chạy không thoát."
"Đợi khi con bé Thanh Hà sinh con xong, người nhà cô ta sớm muộn cũng biết, cô không bằng bây giờ nói với người nhà cô ta đi, như vậy cô còn có thể lấy được chút ân tình, mẹ của Thanh Hà còn có thể cảm ơn cô."
"Tôi không muốn lấy ân tình này, cái con bé Lệ Thanh Hà kia, xưa nay không ưa tôi, tôi dại gì đi xáp vào mông lạnh của nó. Với lại, tôi tính rồi, tận tháng sau nó mới sinh."
Ninh Giản An nói.
"Cô cũng đừng có lo chuyện của Lệ Thanh Hà, nó thấy cô dễ bắt nạt mới liên lạc với cô đó. Để cho nó tự lo đi."
"Tôi chỉ là nói với cô một tiếng thôi, quyền quyết định nằm trong tay cô, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lệ nữa, thế nhé."
Khương Đồng cúp điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận