Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 174: Lệ Cảnh Thần quay người, sau lưng nữ nhân cùng hắn sát bên người (length: 9936)

Trịnh Yến sau khi về đến nhà, nàng một mình khóc một trận.
Biết lão gia tử thích lặng lẽ trừng nàng, đây là cha chồng nàng, bình thường nàng vẫn luôn nhịn, cố hết sức không cùng lão gia tử xung đột.
Ngay trước mặt vợ chồng Lệ Văn Hoằng và Lộ Xuân Liên, còn có mặt anh em kết nghĩa của Lệ Văn Hoằng, lão gia tử còn vỗ bàn gào thét với nàng! Cha Lệ Cảnh Thần mất sớm, nàng tốt xấu còn ở Lệ gia, nàng là con dâu Lệ gia!
Vì sao đối xử với nàng như thế, không nể mặt nàng như thế!
Trong lòng rất ấm ức, lại không có ai có thể kể khổ, Trịnh Yến gọi điện thoại cho em gái Trịnh Hồng than phiền, Trịnh Hồng qua loa an ủi vài câu, Trịnh Yến lấy lại tinh thần, lập tức liền không khóc nữa, làm sao có thể để em gái chê cười được.
Người duy nhất nàng có thể kể khổ, chỉ có con trai ruột của nàng, Lệ Cảnh Thần.
Lệ Cảnh Thần ở Vĩnh Chu, đi ngang qua một cửa hàng thực phẩm chín đỏ rực, nhìn thấy bảng hiệu 【 móng giò om tương thơm 】 【 thịt kho tàu 】, hắn bảo lái xe dừng lại, chợt nhớ tới Khương Đồng thích ăn móng giò, quỷ thần xui khiến liền xuống xe.
Cũng chính vào lúc này, Lệ Cảnh Thần nhận được điện thoại của Trịnh Yến gọi đến.
Lệ Cảnh Thần xoay người nghe, cũng không nhìn thấy, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai mặc áo khoác, tay xách một túi móng giò vừa mua còn tươi rói, cách hắn vài mét, lướt qua người.
"Alo." Lệ Cảnh Thần đã bắt máy, lông mày hơi nhíu lại.
"Cảnh Thần à, lúc người nhà liên hoan, con nhất định phải về, con đến cùng mẹ cho có bạn bè nha." Trịnh Yến bỗng nhiên nói ra một câu khó hiểu như vậy, Lệ Cảnh Thần nghe thấy Trịnh Yến khóc, hỏi nàng làm sao?
Trịnh Yến không hề nói lão gia tử quát mắng nàng, chung quy nàng có những điều lo lắng, không thể để Lệ Cảnh Thần cùng lão gia tử vì nàng mà bất hòa.
"Không có gì, mẹ chỉ là thấy Đông Tán mỗi lần đều trở về, còn con thì cứ không về! Con là cháu đích tôn, dù cha con đã mất, con cũng vẫn là cháu đích tôn!"
Lệ Cảnh Thần nhíu mày càng chặt, tùy ý nhìn xung quanh, khi đầu của hắn nghiêng về bên trái, người phụ nữ đội mũ vừa lúc rẽ vào góc khuất, cứ như vậy, ai cũng không chú ý tới ai.
"Ngày mồng một tháng năm ta sẽ cố gắng về, đến lúc đó tính tiếp."
Sau đó Lệ Cảnh Thần cúp điện thoại.
Sau khi mua móng giò ở cửa hàng đó, hắn trả tiền lên xe.
Lái xe hỏi Lệ Cảnh Thần, thích ăn móng giò sao?
Ánh mắt Lệ Cảnh Thần có chút đắng chát, đột nhiên thở dài một tiếng, bảo lái xe đi.
Chiếc Maybach màu đen dần dần lăn bánh. . .
. . .
Lạc Vũ Bạch cuối tuần từ trường về nhà, bởi vì sinh nhật của hắn là ngày 19 tháng 4, là về nhà ăn mừng sinh nhật, Trịnh Hồng lừa Lạc Vũ Bạch, chuẩn bị cho ngươi một điều bất ngờ lớn.
Sau khi về nhà mới nói cho hắn biết, bất ngờ chính là, để hắn đi xem mắt!
Hắn hoàn toàn câm nín, "Mẹ, con mới 22 tuổi!"
Trịnh Hồng nói, "Mẹ bằng tuổi con lúc này đã kết hôn rồi!"
"Đó là mẹ, không phải con. Thời buổi này ai mà chẳng muốn chơi thêm mấy năm, không ai cưới trước 30 tuổi cả."
Trịnh Hồng phản bác: "Anh họ con 25 tuổi đã kết hôn."
Lạc Vũ Bạch không chịu thua: "Vậy nên mới ly hôn nhanh như vậy."
Trịnh Hồng: ". . ."
Định đưa ra một ví dụ khác cho Lạc Vũ Bạch, nhưng bên cạnh cũng chỉ có Lệ Cảnh Thần năm đó 25 tuổi kết hôn, sau đó hai năm thì ly dị, không còn ví dụ nào khác.
"Dù sao thì dì hai con cũng sắp xếp xong cho con rồi, nếu con không đi, dì hai sẽ giận, cứ như là mẹ không trân trọng ý tốt của dì, như thế về sau nếu con muốn vào công ty của anh họ con làm việc, sẽ khó khăn lắm."
"Con không muốn vào công ty của anh con làm việc!"
"Thôi được rồi, đừng có nhặng xị, ngoài kia biết bao người thất nghiệp, con không đi ra nhìn xem xã hội tàn khốc cỡ nào đi. Với cái trường đại học ba dòng của con, học hành lại còn gà mờ như thế, có thể vào tập đoàn Đế Cảnh làm việc, thuần túy là vì chúng ta là người nhà, nếu không con quét đường cũng chả ai thèm."
Lạc Vũ Bạch: ". . ."
Vốn là một ngày sinh nhật vui vẻ, Lạc Vũ Bạch trải qua không thoải mái cực kỳ, nhưng mà Lạc Hải Dương gửi cho hắn hai vạn, Lệ Cảnh Thần cũng nhớ sinh nhật hắn đấy, gửi cho hắn sáu vạn sáu, Lạc Vũ Bạch cảm thấy lại vui vẻ hẳn lên.
Trịnh Hồng biết Lệ Cảnh Thần gửi cho Lạc Vũ Bạch hơn sáu vạn, trong lòng rất khó chịu, "Con nên học tập theo anh họ con đi, người ta làm sao mà thành đạt như vậy, còn con thì bất tài vô dụng."
". . . Con lạy, học không giỏi chính là bất tài vô dụng hả, đúng không?"
"Không phải sao? Từ bé đến giờ con học bao nhiêu lớp phụ đạo, lớp bồi dưỡng, gia sư, cộng lại ít thì cũng phải trăm vạn rồi, đầu tư cho con nhiều tiền như thế cũng chẳng thấy con hồi báo chút nào."
Trịnh Hồng cũng giống như Trịnh Yến có tâm lý mong con hơn người, kỳ vọng vào con cái, trước kia Trịnh Yến còn hâm mộ Trịnh Hồng gả tốt, giờ chỉ có Trịnh Hồng hâm mộ Trịnh Yến mà thôi.
Bị mẹ ép bức, Lạc Vũ Bạch chung quy vẫn đi xem mắt.
Sớm xem xong, sớm giải thoát!
Hắn không biết tên đối phương, chỉ biết là lớn hơn hắn năm tuổi! Có vẻ như là một nữ quản lý, nữ cường nhân ha ha, hắn không thích, đến lúc đó sẽ nói là không có duyên, chúng ta không hợp, định sẽ nói như vậy, dứt khoát từ chối đối phương.
Tiếng bước chân dần dần đến gần, vừa đánh xong một trận game Vương Giả Lạc Vũ Bạch, bình tĩnh ngẩng đầu lên.
Vừa định mở miệng từ chối đối phương, nhìn người tới, hắn trợn tròn mắt, khó tin nhìn chằm chằm người phụ nữ xuất hiện trước mặt.
"Từ Miêu Miêu? !"
"Lạc Vũ Bạch? !"
Hai người gần như đồng thanh.
Lạc Vũ Bạch: ". . ."
Từ Miêu Miêu cuối cùng cũng ngồi xuống, kinh ngạc vui mừng, "Tôi không biết người đi xem mắt với tôi lại là cậu!"
"Tôi cũng không biết là cô, mẹ tôi chỉ nói với tôi, bên nhà gái lớn hơn tôi mấy tuổi."
"Cái bà chị này làm cậu chướng mắt, thôi tôi đi đây."
"Tôi không có ý đó ——" Lạc Vũ Bạch kéo nhẹ tay Từ Miêu Miêu, thấy nàng cúi đầu nhìn tay mình, hắn lại bối rối buông ra, "Cô muốn uống gì? Cà phê hay trà sữa?"
"Tùy tiện."
Từ sau Tết Nguyên đán, nàng hỏi thăm Lạc Vũ Bạch, Lạc Vũ Bạch giả vờ bệnh lừa nàng, Từ Miêu Miêu đau lòng, nên liên lạc với Lạc Vũ Bạch ít hơn, nàng nhìn thấu nam sinh này, không thích mình.
Ba tháng không gặp. . .
Lạc Vũ Bạch gọi hai cốc trà sữa, lúc này mới nói, "Trước đó tôi nghe chị dâu nói, cô đi xem mắt, tôi muốn hỏi thăm cô tới xem sao, nhưng nghĩ lại chẳng có lý do gì để hỏi cô, đi xem mắt là quyền tự do của cô."
Từ Miêu Miêu nhíu mày, "Tôi không xem nhiều, cậu là người thứ tư."
"Sau đó thì sao?" Lạc Vũ Bạch nói, "Cô liên hệ với dì hai tôi, để bà ấy làm mai cho hai ta hả?"
Từ Miêu Miêu vừa thẹn vừa giận, "Cậu đúng là tự mình đa tình, tôi còn không biết dì hai của cậu là ai! Là một người bạn chơi đồ cổ, nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, bố mẹ tôi bắt tôi đi xem, nói người đó ít hơn tôi mấy tuổi, tính tình hiền lành, biết quan tâm người khác, cậu có phải loại người đó không?"
"Tôi ——"
Lạc Vũ Bạch đột ngột đứng lên, "Tôi đi toilet trước."
Hắn thật không ngờ, hôm nay người xem mắt với hắn lại là Từ Miêu Miêu.
Đối diện với tấm gương trong toilet nam, hắn hậm hực vuốt vuốt mấy sợi tóc, sớm biết hôm nay ăn mặc chỉnh tề một chút, ban đầu có để ý đâu, mặc áo hoodie, quần jean đi là được.
Lão già râu ria bước vào, "Bây giờ mấy cậu con trai, hay điệu đà."
Mặt Lạc Vũ Bạch đỏ lên, ho khan một tiếng mới xoay người đi ra.
Từ Miêu Miêu thấy hắn trở lại, nàng cầm túi lên, "Về rồi cậu cứ từ chối tôi, nói chúng ta không có duyên, không hợp nhau."
Lạc Vũ Bạch: ". . ."
Thấy nàng thật sự muốn đi, Lạc Vũ Bạch đuổi theo nàng, nhớ tới chuyện trước đó, ánh mắt hắn đầy ái ngại, "Mẹ tôi cho tôi một ngàn tệ, để tôi mời ăn cơm, thôi thì tôi mời cô ăn cơm đi."
Từ Miêu Miêu lắc đầu, "Thôi, không làm mất thời gian của nhau nữa."
Lạc Vũ Bạch liếm môi một cái, "Ăn bữa cơm đi, hôm nay là sinh nhật tôi đấy! Mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt thôi mà. Tôi còn chẳng có ai chúc sinh nhật vui vẻ, tôi đáng thương biết bao."
Từ Miêu Miêu bán tín bán nghi, Lạc Vũ Bạch hai tay lục lọi trong túi, tìm thấy tấm thẻ căn cước dùng để quẹt khi đi tàu điện ngầm hôm nay, đưa cho nàng xem.
"Tôi thật sự là sinh nhật hôm nay!"
". . ." Từ Miêu Miêu liếc qua, là tấm ảnh mặt điển trai, rạng rỡ của Lạc Vũ Bạch, gen nhà hắn thật tốt, một hai người đều đẹp trai cả, Từ Miêu Miêu có chút mềm lòng.
"Chúc sinh nhật cậu vui vẻ!"
"Cám ơn."
Từ Miêu Miêu nghĩ thầm, ăn cơm xong thì giải tán, không tiếc một bữa ăn này.
Hai người nói đến chuyện của Khương Đồng và Lệ Cảnh Thần, Lạc Vũ Bạch ngạc nhiên há hốc miệng, "Chị dâu tôi mất tích hả? Vậy mau chóng báo cảnh sát đi chứ."
"Không phải mất tích, là bỏ đi."
"Cũng thế thôi, báo cảnh đi, không tìm thấy người, đây là chuyện lớn đấy."
Phụt một tiếng, Từ Miêu Miêu bật cười, Lạc Vũ Bạch hỏi nàng cười cái gì, Từ Miêu Miêu lắc đầu, không nói gì, chỉ mở một lon bia, cụng ly với hắn.
"Uống đi. Uống cùng tôi ——" Từ Miêu Miêu lại mở một lon bia khác.
Cuối cùng Từ Miêu Miêu say mềm, ánh mắt mơ màng, mặt đỏ bừng. . .
Lạc Vũ Bạch còn giữ được vài phần tỉnh táo, trả tiền xong, một tay xách túi cho nàng, đưa nàng đi ra ngoài.
Điện thoại trong túi của Từ Miêu Miêu reo không ngừng, Lạc Vũ Bạch thấy trên màn hình hiện chữ 【 lão Tống 】 liền đưa điện thoại cho Từ Miêu Miêu, Từ Miêu Miêu nghe.
Giọng Tống Thanh Dật truyền đến, "Cha anh vừa muốn đi Long Thành làm việc, anh cũng muốn đi cùng ông, cô có đi không? Nếu không hai chúng ta chia nhau đi tìm Khương Đồng xem, tôi đoán lão Lệ tìm không kỹ như vậy đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận