Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 299: Một người nuôi em bé, toàn bộ làm như hắn chết (length: 7495)

Khương Đồng rót chén nước, đưa cho Lệ Thanh Hà, mắt nhìn Lệ Hi Hi trên ghế salon, "Sao ngươi đến được đây?"
"Ta hả," Lệ Thanh Hà trợn mắt nhìn, "Đương nhiên là bắt xe, chứ ta cũng không biết lái xe, lại không có mua xe."
"Từ Long Thành đến? Tìm ta có việc gì?" Khương Đồng hỏi.
Lệ Thanh Hà cười hắc hắc, "Chị dâu, hôm nay ta muốn về nhà một chuyến, ba mẹ ta đã sớm thúc ta về rồi, nhưng ta không thể ôm con gái về được, nên chỉ có thể nhờ chị giúp ta chăm sóc Hi Hi chút."
Khương Đồng chẳng khách khí, "Ta còn tưởng ngươi định mang con về nhà nói thật chứ."
"Ta nào có gan đó," Lệ Thanh Hà mặt ỉu xìu, "Ba mẹ ta mà biết chắc đ·á·n·h gãy chân ta."
"Vậy nên ngươi tìm đến ta?" Khương Đồng nói, "Lần trước ta cho ngươi hơn 60 vạn rồi, coi như ta đã hết trách nhiệm, giờ ta cũng không phải là chị dâu ngươi, nếu ngươi muốn tìm người trông con thì nên đi tìm bà chị dâu kia của ngươi chứ."
Nhắc đến Ninh Giản An, Lệ Thanh Hà liền đầy bụng tức giận.
"Lúc ta sinh Hi Hi, nàng ta còn không thèm chăm sóc ta hai ngày, vứt ta ở b·ệ·n·h viện rồi bản thân liền đi mất, còn nói với ta cái gì mà trách nhiệm của mình mình gánh, ta cạn lời luôn."
Lệ Thanh Hà quát ừng ực hết chén nước, cái cốc đặt xuống kêu "cộp", "Nếu mà ta giao Hi Hi cho Ninh Giản An thì lỡ nó n·g·ư·ợ·c đãi con gái ta thì sao, ta tuyệt đối không làm vậy, không biết anh trai ta t·h·í·c·h nàng ta cái gì nữa, ta hối hận vì đã tác hợp cho bọn họ."
Mặc cho Lệ Thanh Hà than thở, Khương Đồng vẫn lắc đầu, không đồng ý.
"Ta còn phải chăm sóc Khương Miên Dương, còn phải đi công ty, ta không còn sức đâu mà trông nom Hi Hi bé bỏng của ngươi."
Hơn nữa trẻ con vào thời điểm này thì rất ồn ào, vừa khóc vừa la, lại còn cần phải thay tã, có thể nói là chẳng rảnh lúc nào.
Lệ Thanh Hà chắp tay trước ngực, nài nỉ cầu xin, "Chị dâu ơi, coi như là em xin chị, chị nhìn chị xinh đẹp như vậy, lại người tốt bụng, chị tuyệt thế vô song, chị là tốt nhất rồi chị dâu. . . Coi như là nể tình em luôn giữ bí mật cho Tiểu Dương Dương, chị giúp em chăm sóc Hi Hi nửa ngày thôi, em đảm bảo trước khi trời tối chắc chắn sẽ quay lại đón Hi Hi!"
Khương Đồng mấp máy môi.
Thấy Khương Đồng đã mềm lòng, Lệ Thanh Hà lập tức nhõng nhẽo khoác tay Khương Đồng, rồi còn đưa tay ra sờ soạng vòng một của nàng.
Khương Đồng giận dữ gạt móng vuốt của Lệ Thanh Hà, "Không lớn không nhỏ."
Lệ Thanh Hà khoanh tay trước ngực, ỉu xìu bĩu môi, "Chị dâu, chị thật sự thấy c·h·ế·t mà không cứu hả, được rồi, vậy thôi, vậy em ôm Hi Hi đi, hai mẹ con ta thật đáng thương. . . Không ai cần. . ."
"Bố đứa bé vẫn chưa tìm được à?" Khương Đồng hỏi thử.
Lệ Thanh Hà lắc đầu, "Cái gã đàn ông c·h·ế·t dẫm kia, ngủ với ta rồi còn không chủ động tìm ta, ta nghĩ thông suốt rồi, cứ như vậy đi, ta một mình nuôi con gái, coi như hắn đã c·h·ế·t."
Khương Đồng giơ ngón tay cái lên với Lệ Thanh Hà, "Có chí khí đấy, cố lên."
"Không phải. . . Chị dâu, đây là chị đang khen hay đang móc mỉa em đấy, sao chị lại đối xử với em như vậy, nhớ năm đó lúc chị kết hôn với anh trai em, em còn làm phù dâu cho chị đấy nhé, giờ chị lại nỡ bỏ mặc em."
Điện thoại đột nhiên vang lên, Lệ Thanh Hà vừa nói vừa lục túi, nhưng chuông không phải từ phía nàng phát ra.
Khương Đồng nhìn thấy tên người gọi, tim hơi lỡ nhịp, cái gì đến thì vẫn phải đến thôi.
Nàng giơ tay lên, ra hiệu Lệ Thanh Hà đừng lên tiếng, nàng bắt máy, lập tức đi vào phòng nghe.
Giọng Tống Thanh Dật vang lên, "Em đang ở nhà đấy à, khách đưa cho anh một chút tổ yến với A giao, anh là đàn ông nên không dùng mấy thứ đó, anh mang đến cho em nhé."
Khương Đồng nói, "Nhà em nhiều lắm rồi, em không dùng hết, anh mang đến cho Miêu Miêu đi."
"Anh với Từ Miêu Miêu nào có quan hệ tốt như với em, có đồ tốt thì anh nghĩ đến em đầu tiên, em nói đúng không, anh đến trước cửa nhà em rồi, em phải mời anh vào uống trà chứ."
Khương Đồng âm thầm nghiến răng, Tống Thanh Dật, đúng là anh giỏi đánh úp.
Có lẽ Tống Thanh Dật đã ngờ là vào lúc này, cô không có khả năng không có nhà.
Đang nghĩ thì. . .
Tiếng trẻ con khóc oe oe, cách lớp cửa, nghe đứt quãng.
Khương Đồng vội bịt loa điện thoại lại, nhưng Tống Thanh Dật vẫn nghe thấy, "Sao anh lại nghe thấy có tiếng trẻ con khóc vậy?"
"Không có, anh nghe nhầm thôi."
"Không thể nào, bên cạnh em có trẻ con hả?"
"Bên cạnh em có Lệ Thanh Hà," Khương Đồng tìm cách chữa cháy, "Em bảo Thanh Hà xuống lầu, tốt nhất là thế đi, anh đưa đồ cho nó là được."
"Hả?" Tống Thanh Dật ậm ừ.
"Vậy nhé." Khương Đồng nói rồi cúp máy.
Sau đó mở cửa phòng —— Lệ Thanh Hà đang ôm Lệ Hi Hi dỗ dành, luống cuống xin lỗi Khương Đồng, nàng không cố ý, có thể là con bé đi tiểu, nên mới khóc.
"Chị dâu, em đi thay tã cho Hi Hi một chút."
"Ai, em đợi đã," Khương Đồng giữ tay Lệ Thanh Hà lại, "Chị thay tã cho Hi Hi là được, em mau xuống lầu đi, Tống Thanh Dật sắp đến nhà chị rồi, hắn vừa nãy nghe thấy tiếng Hi Hi khóc, nghi là chị giấu trẻ con ở trong nhà."
Lệ Thanh Hà hiểu ra, "Cái tên họ Tống kia vẫn không từ bỏ ý định hả, chị dâu chị cứ để em chăm sóc Hi Hi, em sẽ giúp chị đối phó với hắn."
"Ừm, cái gì nên nói cái gì không nên nói, tự em biết mà liệu liệu."
Lệ Thanh Hà "vâng" một tiếng, liền xuống lầu. . .
Khương Đồng lúc này mới đi thay tã cho Lệ Hi Hi.
Thay xong tã cho nhóc con, nó dễ chịu hơn hẳn, tròn xoe hai chân nhỏ nhìn Khương Đồng cười.
Khương Đồng không kìm được cũng bật cười, nhìn dáng vẻ Lệ Hi Hi rất thông minh, dù chưa lớn nhưng đã có thể nhận ra mắt nó là của Lệ Thanh Hà, mắt hai mí.
"Mẹ ơi, lúc nãy ai khóc vậy?" Khương Minh Dương mặc bộ đồ ngủ con cừu nhỏ, dụi mắt đi đến.
"Con tỉnh rồi à, có phải làm con thức giấc không."
Khương Minh Dương buông tay xuống, nhìn thấy Lệ Hi Hi trên giường, chuyện ngủ ngay lập tức bỏ qua, liền chạy lên trước. . .
"Mẹ ơi, mẹ cõng mẹ cho con một em gái đi!"
"Là cô của con sinh."
"Oa, cô của con sinh hả," Khương Minh Dương ngồi xổm xuống, chống tay nhìn Lệ Hi Hi, "Nhưng mà cô con rõ ràng bảo là phải cho con một con cún con."
Khương Đồng cười cười, "Đừng để cô con nghe thấy, coi chừng bị đ·á·n·h."
Khương Minh Dương đưa tay, cẩn thận từng chút chọc chọc vào má Lệ Hi Hi, rồi lại chọc chọc vào mặt mình, tủi thân, "Mẹ ơi, da của em gái tốt hơn da con!"
Khương Đồng một lần nữa bị những lời ngây ngô của con trai làm cho bật cười.
. . .
Dưới lầu, Lệ Thanh Hà chẳng khách khí ngồi vào ghế phụ xe của Tống Thanh Dật, từ trong túi lấy ra một cây xương rồng đồ chơi đưa cho Tống Thanh Dật.
"Anh Tống, cái này cho anh chơi nè, anh ấn thử xem, nó sẽ uốn éo người, lại còn p·h·át ra âm thanh nữa."
Tống Thanh Dật ấn xuống một cái, cây xương rồng cảnh liền kêu chi chi nha nha, Lệ Thanh Hà cười hắc hắc, "Cái này chơi vui không, có phải là âm thanh rất giống tiếng trẻ con khóc không."
Tống Thanh Dật nhíu mày, trong đáy mắt lộ vẻ dò xét, "Cô đây là, giương đông kích tây?"
Lệ Thanh Hà ngây thơ chớp mắt, "Anh có ý gì vậy?"
Tống Thanh Dật tháo dây an toàn, "Cô chờ anh một chút, anh lên gặp chị dâu cô một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận