Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 374: Căn bản không giống con của hắn (length: 7442)

Đào Tư Viễn rất kỳ lạ.
Vị này là cha của Lệ Đông Tán, ông nội của Ninh Giản An, sao lại cứ nhìn chằm chằm vào hắn làm gì?
"Chú, trên mặt cháu có gì sao?!"
Lệ Văn Hoằng bị gọi như vậy mới ý thức được mình đã nhìn Đào Tư Viễn quá lâu, liền thu lại ánh mắt.
Đến cổng quán cơm.
Ông cụ lại một mình gọi Đào Tư Viễn đi qua!
Lệ Văn Hoằng đỗ xe xong, nhìn theo bóng lưng Đào Tư Viễn rời đi, liền kéo riêng Đào Nghệ Chân sang một bên, lấy từ trong túi ra một thẻ ngân hàng, đưa tới.
Đào Nghệ Chân mặt lạnh lùng, "Ông làm gì vậy?"
Lệ Văn Hoằng nói, "Coi như ta có lỗi với hai mẹ con cô, trước kia Đông Tán cưới vợ dùng nhiều tiền, trong tay ta không có nhiều tiền mặt, trong thẻ này có ba mươi vạn, coi như là ta bồi thường cho cô và A Viễn."
Ba mươi vạn... coi như bồi thường cho bao nhiêu năm qua sao?
Trải qua sóng to gió lớn, Đào Nghệ Chân căn bản không thèm chút tiền này!
"Tôi và A Viễn không cần, ông hãy cầm lại thứ bố thí đáng thương của ông đi, ông cũng không phải là cha của A Viễn."
Cô giận dữ đẩy tay Lệ Văn Hoằng ra, Lệ Văn Hoằng nắm lấy cổ tay cô, "A Viễn chính là con trai ta! Nhìn mặt đối mặt nó, ta nhìn nó thật lâu, dáng dấp của nó giống ta, nó chính là con trai ta!"
Đào Nghệ Chân ngẩng đầu nhìn Lệ Văn Hoằng, "Tôi đã theo ý ông nói, nói A Viễn là con của Viễn Tranh, giả lại biến thành thật, tất cả mọi người... đều sẽ cho rằng A Viễn là con của Viễn Tranh, mà ông là chú của A Viễn!!"
Lệ Văn Hoằng nắm chặt tay, trách mắng Đào Nghệ Chân, "Tất cả là vì cô mà mới thành ra như vậy, tôi đã nói, lúc đó cô không nên sinh ra đứa bé này! Bây giờ khiến cho tất cả mọi người không thoải mái!"
"Tôi không có ý định để A Viễn trở về Nam Đế nhận người thân với ông... Bây giờ thành ra thế này, tôi cũng không muốn... Khụ khụ khụ!"
Đào Nghệ Chân chưa nói hết câu, cô đã ho dữ dội.
Ho ra máu...
Một giây sau, cô trực tiếp hôn mê...
Bên tai là tiếng gọi lo lắng của Lệ Văn Hoằng, rồi sau đó cô hoàn toàn mất ý thức.
- "Ngồi đi." Trong căn phòng vắng vẻ, Lệ lão gia tử nói với Đào Tư Viễn.
Đào Tư Viễn lắc đầu, có chút xa cách, "Không cần, cháu đứng thôi, ông tìm cháu có gì muốn nói sao?"
Lệ lão gia tử đi đến trước mặt Đào Tư Viễn.
Đây là lần đầu tiên ông cụ nhìn thấy Đào Tư Viễn.
Không phải qua màn hình, không phải nhìn ảnh chụp và video trên điện thoại di động, mà là tận mắt nhìn người này rõ ràng như thế.
Ông cụ đánh giá Đào Tư Viễn một vòng từ trên xuống dưới.
Nhìn Đào Tư Viễn trong lòng sợ hãi, ông lão này rốt cuộc muốn làm gì?
"Ông tìm cháu có chuyện gì không?" Đào Tư Viễn hỏi lại một lần nữa.
Lệ lão gia tử lúc này mới lên tiếng, "Ta thấy con sao mà không giống Viễn Tranh, ngược lại là giống Nhị thúc của con!"
"Nhị thúc của cháu?"
"... Chính là em trai của cha con, ba của Đông Tán ấy, ta không biết con có biết không."
"Cháu biết." Đào Tư Viễn thản nhiên nói, "Có lẽ là cháu giống chú ruột."
Người ta thường nói cháu trai giống cậu, ít khi nói có cháu giống chú ruột, nhưng ông cụ cũng không suy nghĩ nhiều.
Ông đưa tay lên, Đào Tư Viễn cảnh giác lùi lại một bước, "Ông muốn làm gì?"
"Ta chỉ muốn nhìn kỹ con một chút!" Ông cụ thở dài, "Ta thật sự không ngờ, Viễn Tranh ngoài Cảnh Thần ra thì lại còn một đứa con trai nữa."
Đào Tư Viễn mím môi, lùi lại nhưng vẫn đứng im để mặc cho đôi bàn tay đầy vẻ tang thương của ông cụ chạm vào mặt mình.
Mắt ông cụ rơm rớm, rồi ông buông tay xuống, "Ta... có lỗi với Viễn Tranh, nếu lúc trước ta ủng hộ nó đi du học, chứ không phải vì sợ không có ai nuôi ta mà trói nó bên người, thì có lẽ nó đã có một cuộc sống khác, có lẽ cũng sẽ sống lâu hơn."
Đào Tư Viễn có chút khó hiểu, "Ý ông là gì?"
Ông cụ thở dài, quay lưng về phía Đào Tư Viễn.
"Ta có hai đứa con trai, ta trước đây thiên vị con trai út, không quan tâm con trai lớn, cho nên bây giờ, ta thương yêu nhất chính là Cảnh Thần."
Đào Tư Viễn cười lạnh, "Chắc là vì nó có nhiều tiền nhất chứ gì."
Ông cụ hừ một tiếng, "Không liên quan đến chuyện có tiền hay không, Cảnh Thần nhà ta từ nhỏ đã không có cha, ta sao có thể không đau lòng chứ, nếu ta sớm biết con cũng là con của Viễn Tranh, hai anh em các con cùng nhau lớn lên thì tốt biết bao."
"Điều đó không thể xảy ra," Đào Tư Viễn nói, "Cháu và hắn dù sao cũng không phải do cùng một mẹ sinh ra."
"Nói cũng đúng..." Ông cụ lại xoay người lại, "Hai đứa các con đều là những đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã không có cha, con ơi, con đã chịu khổ rồi."
Hốc mắt Đào Tư Viễn đỏ hoe, hắn nắm chặt tay, "Năm đó cháu không nên được sinh ra, cháu chỉ là một đứa con riêng bị người ta khinh miệt mà thôi."
"Con ơi, con đừng nghĩ như vậy, mặc dù ta không biết năm đó Viễn Tranh và Uyển Tĩnh đã xảy ra chuyện gì, đó là ân oán của bọn họ, con là vô tội."
"Uyển Tĩnh?" Đào Tư Viễn không hiểu hỏi lại.
"Trước khi ông ngoại của con mất, tên mẹ con là Uyển Tĩnh, sau này mới đổi tên." Ông cụ có chút hoài niệm nói, "Ta và ông ngoại con vẫn là bạn học đấy, hai ta thường hay cùng nhau đánh cờ."
"Thật sao." Đào Tư Viễn không hỏi thêm, khi còn nhớ được thì bên cạnh hắn chỉ còn lại một người thân duy nhất là Đào Nghệ Chân.
Đang suy nghĩ, một phong bì dày cộp nhét vào tay hắn.
Ông cụ muốn cho hắn tiền, Đào Tư Viễn hoàn hồn, hắn không muốn.
"Con cầm lấy đi, bình thường nếu thiếu gì thì lén nói với ta, ta nhất định sẽ chu cấp cho con nhiều hơn."
Đào Tư Viễn tự giễu cười một tiếng, "Cháu sinh ra đã là một sự mờ ám, bây giờ vẫn thế, cháu chỉ có thể lén lút sống, cả đời như thế, lén lút sống, đúng không."
Đối diện với sự uất ức của Đào Tư Viễn, ông cụ bất lực, chỉ có thể nói một câu xin lỗi.
Ân oán của thế hệ trước chỉ liên lụy đến con trẻ.
"Đây là số mệnh của cháu... cháu nhận."
Đào Tư Viễn nói, "Cháu không mong trèo cao quan hệ với nhà họ Lệ các người thế nào, cháu lại càng không muốn có quan hệ gì với Lệ Cảnh Thần, từ nay về sau, cháu vẫn mang họ Đào, có lẽ cháu sẽ đổi tên, cháu không muốn lại là Đào Tư Viễn."
Nói xong hắn liền rời đi.
- Tống Thanh Dật đến Thượng Hải.
Vốn cho rằng Lệ Cảnh Thần muốn kiện Đào Tư Viễn tội phỉ báng, hắn hùng hổ chạy đến, muốn miễn phí bào chữa cho bạn thân Lệ Cảnh Thần, ai ngờ, anh ta đã rút đơn kiện.
Lệ Cảnh Thần gặp Tống Thanh Dật tới, liền để hắn cùng mình uống rượu.
Tống Thanh Dật, "Được thôi, tôi còn tưởng người kia còn ở trong sở tạm giam chứ."
"Hôm nay vừa được thả."
Lại một chén rượu nữa, Lệ Cảnh Thần uống cạn một hơi.
Đã rất lâu rồi không thấy anh uống rượu nhanh và hung dữ như vậy, Tống Thanh Dật hỏi anh, đã xảy ra chuyện gì?
"Lại cãi nhau với Khương Đồng à?"
Lệ Cảnh Thần dừng động tác uống rượu, nhớ lại việc Khương Đồng còn lên tiếng giải thích giúp mình, trên khóe môi anh khẽ cong lên một độ cong dịu dàng, cuối cùng anh nhẹ lắc đầu, "Không liên quan đến cô ấy."
Lại một chén rượu nữa, trực tiếp uống, anh nhíu mày.
Tống Thanh Dật đếm cho anh, một hai ba bốn... Đã uống sáu chén...
Bạn cần đăng nhập để bình luận