Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 18: Rốt cục trông thấy vị này vị hôn thê (length: 11123)

Khương Đồng bảo Từ Miêu Miêu gọi điện thoại.
"Ngươi qua nhà ta một chuyến."
Từ Miêu Miêu nói: "Không được a, Trung thu ta muốn về quê rồi."
Khương Đồng gọn gàng dứt khoát: "Lạc Vũ Bạch ở đây."
Từ Miêu Miêu: "Được tỷ muội, ta lập tức chạy tới."
Khương Đồng cười cúp điện thoại.
. . .
Lầu mười.
Lạc Vũ Bạch đem bao lớn bao nhỏ đồ đạc đều xách vào đến trước cửa nhà Khương Đồng, "Đồ nhiều quá a, có vài món thời hạn sử dụng ngắn, chị xem chút rồi bỏ vào tủ lạnh đi."
Khương Đồng cúi đầu, há hốc mồm, toàn là thuốc bổ cùng thực phẩm dinh dưỡng cho phụ nữ.
Còn có tổ yến, A Giao, bánh trung thu hộp quà, còn có mặt nạ dưỡng da, cái nhãn hiệu mặt nạ này Khương Đồng biết, một miếng liền một ngàn tệ.
Nhiều đồ như vậy cộng lại, ít cũng phải mười vạn tệ!
"Tiểu Bạch, nhà ông nội nào của ngươi bảo ngươi tới tặng vậy?" Khương Đồng hỏi.
"Chính là ông nội của anh hai ta đó, vì anh hai ta không rảnh, Đông Tán ca cũng không rảnh, cũng chỉ có mình ta tới đưa thôi."
Khương Đồng gật gật đầu, nàng nghĩ nghĩ, Lạc Vũ Bạch họ Lạc, ông nội họ Lệ, Lạc Vũ Bạch là em họ của Lệ Cảnh Thần không phải em ruột, sao ông lại có thể sai Lạc Vũ Bạch.
"Ông nội đối với ta cũng thật tốt, đưa nhiều đồ như vậy cho ta, nhờ ngươi cảm ơn ông nha."
Khương Đồng khách sáo nói, "Mau vào ngồi một lát đi."
Lạc Vũ Bạch vừa định nói, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tiểu Bạch Bạch, ngươi đến rồi, vào trong ngồi một lát đi."
Lạc Vũ Bạch nhìn thấy ánh mắt như sói như hổ của Từ Miêu Miêu: ". . ."
Tai hắn đỏ lên, mắt lảng đi, "Thôi được rồi, ta không vào đâu."
Từ Miêu Miêu sao có thể bỏ qua cơ hội này, nàng còn đặc biệt cưỡi con lừa điện nhỏ đến nhà Khương Đồng, kéo tay Lạc Vũ Bạch, "Uống trước chén trà nóng đã."
Lạc Vũ Bạch rụt tay về, "Không cần Miêu Miêu tỷ, cám ơn. Ở nhà ta còn có việc, ta đi trước."
Từ Miêu Miêu cắn môi, "Ta tiễn ngươi."
Lạc Vũ Bạch khoát tay, "Không cần, ta lái xe đến."
Nói rồi liền chạy biến như bay. . .
Cái này không cần Khương Đồng đuổi, tự Lạc Vũ Bạch chuồn đi rồi.
Từ Miêu Miêu có chút thất vọng vuốt mặt, "Ta đáng sợ như vậy sao, hắn thấy ta liền chạy."
Khương Đồng bất đắc dĩ an ủi nàng, "Ai bảo lần trước ngươi xem buổi hòa nhạc lại hôn mặt người ta! Người ta sợ hãi."
Từ Miêu Miêu càng ủy khuất, "Ta đã lấy hết can đảm để hôn hắn đó, ai bảo hắn đẹp trai như tranh vẽ."
Khương Đồng tặc lưỡi: "Xem ra, con trai ra ngoài cũng phải bảo vệ mình cho tốt nha. Ta phải dặn dò Khương Miên Dương nhiều mới được."
Từ Miêu Miêu cù lét Khương Đồng, "Cậu giỏi lắm, còn dám giễu cợt ta!"
Khương Đồng xoay người ôm nàng, "Đây không phải đang trêu cho cậu vui thôi à."
Từ Miêu Miêu vẫn có chút buồn rầu: "Hắn không thích ta, ta biết."
Khương Đồng vỗ vai Từ Miêu Miêu, "Không sao từ từ sẽ đến, hắn mới hai mươi mốt, chạy không thoát đâu."
Có Từ Miêu Miêu giúp đỡ, chuyện của Khương Minh Dương không bị bại lộ, để cảm ơn Từ Miêu Miêu tới giúp mình, Khương Đồng chia cho nàng hai hộp mặt nạ.
Từ Miêu Miêu đi rồi, Khương Đồng vội vàng nấu bữa sáng cho Khương Minh Dương.
Hôm nay là ngày nghỉ Trung thu, nàng không phải đi làm.
Ăn cơm xong liền chơi với con một lát, hôm nay hiếm khi rảnh rang.
Khương Đồng nghỉ trưa một lát, mở điện thoại lên, mới thấy Lệ Cảnh Thần gửi tin nhắn cho nàng.
chuyển khoản 200000 mời thu Khương Đồng nhíu mày.
Trước kia lúc chưa ly hôn, Lệ Cảnh Thần cũng hay chuyển khoản cho nàng, lúc đó hắn là quản lý, mỗi tháng lương mấy vạn tệ, bất quá mỗi dịp lễ tết, hắn đều chuyển khoản cho nàng.
Nhưng cái này đã ly hôn rồi a!
Khương Đồng gửi dấu chấm hỏi?
Có phải hắn chuyển nhầm rồi không? Định chuyển cho vị hôn thê của hắn?
Lệ Cảnh Thần trả lời: "Ông nội tối về ăn Trung thu, tối ngươi qua nhà ta một chuyến, xem có cần mua thêm chút đồ không."
Khương Đồng hết cách: "Lại phải đi nhà anh diễn kịch sao? Tối còn phải ngủ cùng một phòng với anh?"
Ăn bữa cơm thì không có gì, chủ yếu là phải ngủ cùng phòng với Lệ Cảnh Thần thật ngại, còn rành rành trước mắt.
Lại thêm mẹ của Lệ Cảnh Thần, luôn tìm cách gây sự với nàng! Hoặc là là mỉa mai bằng cái giọng quái gở.
Ngoài cái đó ra, chỉ cần ở lại ăn bữa cơm với ông cụ thì lại không sao.
Lệ Cảnh Thần gửi đoạn ghi âm tới: "Ta đang đi công tác ở Thượng Hải, không về được, ngươi cứ tùy ý mua ít đồ đưa qua là được rồi, ăn xong cơm ta sẽ bảo lái xe đưa ngươi về."
Khương Đồng ồ một tiếng, 【 vị hôn thê của anh đâu? Trung thu mà anh không ở cùng cô ấy? 】 Lệ Cảnh Thần không trả lời!
Mỗi lần nhắc đến chủ đề này, hắn đều im lặng, hoặc là cười trừ một tiếng.
Khương Đồng nhắn lại: 【 biết rồi, ta qua đó giúp anh 】 Điện thoại lại rung hai cái.
Khương Đồng mở điện thoại.
【 nhận tiền đi. 】 Lệ Cảnh Thần.
【 không cần đâu, mua đồ đâu có tốn bao nhiêu tiền, tự ta có tiền mà. 】 Lần trước Lệ Cảnh Thần mua rất nhiều đồ cúng, cùng nàng đi cúng ông bà nội, bây giờ ông nội hắn về ăn lễ, nàng giúp hắn một chuyện, cũng có gì đâu!
Huống hồ, Lệ Cảnh Thần còn tặng nàng một chiếc Porsche đó thôi.
Lệ Cảnh Thần rất kiên quyết: "Đã đi nhà ta thì phải dùng tiền của ta, nhận tiền đi."
Hắn đã nói vậy rồi, Khương Đồng chỉ đành cung kính tuân lệnh.
Tan làm, nàng liền đi siêu thị, chuẩn bị đặt bánh trung thu hộp quà.
Lệ Cảnh Thần gọi điện cho nàng, hỏi nàng đang ở đâu, rồi nói sẽ bảo lái xe đến đón nàng.
Khương Đồng hỏi hắn: "Ông vẫn thích uống đại hồng bào sao?"
Lệ Cảnh Thần cười nói: "Gu của ông cao lắm, thích uống mao tiêm, thuốc lá thì đừng mua, ông đã cai rồi."
Khương Đồng ồ một tiếng, khi còn đám cưới, ông cụ vẫn thích hút thuốc lắm. . .
Bây giờ mới nhớ, lần trước ăn cơm, liền không thấy ông cụ hút thuốc, hóa ra là đã bỏ thuốc!
"Còn đồ của mẹ ta thì sao? Mua gì?"
"Cứ xem mà mua thôi," Bên phía Lệ Cảnh Thần có mấy giọng đàn ông đang nói chuyện, "đang bàn công việc, cúp trước đây."
Khương Đồng trước sau đã mua không ít đồ!
Đồ mua cho Trịnh Yến, toàn là mỹ phẩm dưỡng da và túi xách hàng hiệu, còn có bánh ngọt, hộp trà vân vân. . .
Lệ Cảnh Thần đưa cho nàng hai mươi vạn tệ, đủ để nàng mua thoải mái, còn dư.
Đến giờ cơm, Lệ Cảnh Thần lái xe đến đón nàng, Khương Đồng lên xe.
"Thưa phu nhân, Lệ tổng nói sau khi cô ăn xong cơm, tôi sẽ đưa cô về."
"Tôi biết rồi," Khương Đồng dừng một chút, "Tôi không phải vợ anh ấy, anh đừng gọi tôi là phu nhân."
Lái xe chỉ cười cười, không nói gì.
Đến nhà cũ nhà họ Lệ, Khương Đồng mang theo đồ lớn đồ nhỏ đi vào.
Người mở cửa là Trịnh Yến, sắc mặt Khương Đồng có chút cứng đờ, nàng còn chưa kịp mở miệng.
"Cô lại đến làm gì? !" Ánh mắt Trịnh Yến trở nên lạnh lùng cùng chút khinh miệt.
Khương Đồng thành thật nói: "Lệ Cảnh Thần nói ông nội về, bảo tôi mang chút đồ đến, sau đó cùng ông ăn một bữa cơm."
Trịnh Yến cười khẩy, "Cô với Cảnh Thần đã ly hôn hai năm rồi! Sao còn không dứt với con trai ta vậy? Nó đáng có người phụ nữ tốt hơn!"
"Tôi không có dây dưa với anh ta! Là con trai bà bảo tôi tới, chứ không ai muốn đến nhà các người đâu!"
Khương Đồng xưa nay không phải hạng người chịu nhẫn nhịn, ai dám khinh thường nàng nàng sẽ không nín nhịn.
"Dì ơi ai tới thế, là Cảnh Thần sao?"
Một giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang Khương Đồng, Khương Đồng mím môi.
"Không có ai, người ngoài thôi,"
Trịnh Yến kéo tay người phụ nữ kia, hận không thể thân thiết với con gái ruột như vậy.
Ngay sau đó liền quay sang Khương Đồng, "Giới thiệu với cô, đây là vị hôn thê của Cảnh Thần, cô An Tuyết Giai!"
Khương Đồng sững sờ.
Nàng ngạc nhiên, vị hôn thê của Lệ Cảnh Thần chẳng phải là Thôi Oánh Oánh sao?
Nàng nhìn kỹ người phụ nữ này. . .
Dáng người cao gầy, mặc quần áo Chanel, đeo bông tai phỉ thúy, tóc uốn, trông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám.
Đồng thời An Tuyết Giai cũng đang đánh giá Khương Đồng, bất kể là dáng người hay khuôn mặt, vẻ đẹp của Khương Đồng khiến An Tuyết Giai cảm thấy có sự uy h·i·ế·p mạnh mẽ!
Tiếng còi xe vang lên.
Một chiếc xe bảo mẫu đi tới, ông cụ được Lệ Thanh Hà đỡ xuống xe.
Lệ Thanh Hà mặc bộ vest trắng ngắn, đội mũ nồi, cười hì hì chào hỏi Khương Đồng, rồi lập tức nhìn về phía An Tuyết Giai lạ hoắc.
"Bác dâu, đây là vị nào vậy?"
An Tuyết Giai ngẩng cao đầu đắc ý, "Tôi là vị hôn thê của Cảnh Thần."
"Hả?" Lệ Thanh Hà cạn lời, "Chị dâu tôi ở đây, cô cũng dám nói cô là vị hôn thê của anh cả tôi hả? Bác dâu, kiếm đâu ra người thần kinh thế?"
An Tuyết Giai cắn môi, ánh mắt nhắm ngay Trịnh Yến, "Dì Trịnh, không phải dì nói với tôi Cảnh Thần còn độc thân sao? Dì bảo tôi tới ăn bữa cơm đoàn viên nên tôi mới đến mà!"
Sắc mặt ông cụ nghiêm lại, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vị hôn thê là sao? Cái thứ a miêu a cẩu nào, ngày Tết trung thu lại tới nhà họ Lệ làm càn vậy?"
An Tuyết Giai tức giận giậm chân, "Dì Trịnh Yến, dì phải cho tôi một lời giải thích!"
Trịnh Yến bó tay, nhíu mày, cứ vào trong rồi nói sau!
Sau khi mấy người vào nhà, Trịnh Yến nói thẳng: "Ba, con không phải muốn gạt ba, cũng không phải lần nào cũng thế, ba về nhà một chuyến, lại để cho người ta tới diễn kịch chứ."
"Diễn kịch? ! ?"
Ông cụ và Lệ Thanh Hà gần như là đồng thanh nói.
Khương Đồng không lên tiếng, chỉ mím môi, giờ phút này nàng lo lắng hơn cho cảm xúc của ông cụ.
Trịnh Yến trước nói với An Tuyết Giai, "Tuyết Giai, thực ra Cảnh Thần nhà ta đã ly hôn rồi, nhưng hai người bọn họ không có con, cháu không cần lo. Chuyện của Cảnh Thần, chúng ta sẽ nói rõ với cháu sau."
An ủi An Tuyết Giai xong, Trịnh Yến mới lại nói với ông cụ, "Ba, Cảnh Thần đã ly hôn hơn hai năm rồi. Cô An đây mới là cháu dâu tương lai của ba."
Ông nội khó có thể tin, lảo đảo thân thể loạng choạng một chút, Khương Đồng liền đi đỡ lấy ông cụ, ông cụ nói hắn không sao.
Ông cụ nắm tay Khương Đồng, môi run rẩy: "Cháu dâu, ngươi đừng sợ, ta không muốn nghe nàng nói, ta muốn nghe ngươi nói, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"
Thời gian, dường như tại giờ khắc này yên tĩnh lại.
Chịu đựng đau lòng cùng bất đắc dĩ, Khương Đồng gật đầu, "Đúng vậy ông nội, ta cùng Lệ Cảnh Thần đã ly hôn."
"Thật sao?"
"Xin lỗi ông nội, không phải cố ý giấu giếm ngươi, để ngài thất vọng, thật xin lỗi."
Nghe vậy, ông cụ tám mươi tuổi môi run rẩy dữ dội hơn, thái dương có gân xanh nổi lên.
Trịnh Yến đi tới nói: "Cha, ngài đừng kích động —"
"Cút đi!" Ông cụ một cái liền hất tay Trịnh Yến ra, thân thể Trịnh Yến không vững, ngã nhào trên đất. Tràng diện có chút không khống chế được, quản gia đã sớm ra ngoài gọi điện thoại.
Đầu kia vừa kết nối.
"Lệ tổng, không xong rồi! Lão trạch bên này xảy ra chuyện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận