Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 305: Biết được hắn tái hôn, nhi tử khóc (length: 7780)

Vừa dứt lời, trợ lý liền gõ cửa ban công.
"Lệ tổng, bên ngoài có một vị tự xưng là bạn gái Tôn tiểu thư của ngài, muốn gặp mặt ngài một lần, đã ở ngoài cửa chờ."
Lạc Vũ Bạch ngơ ngác, ca hắn không phải mới vừa nói, bạn gái đi công tác rồi sao? Sao bạn gái lại tới?
Lệ Cảnh Thần để "Tôn tiểu thư" vào.
Tôn Phỉ Phỉ cứ tưởng chỉ có một mình Lệ Cảnh Thần ở đó, thấy có người ngoài, nụ cười của nàng khẽ tắt, Lạc Vũ Bạch đây là lần đầu thấy "bạn gái" của Lệ Cảnh Thần, trong lòng hắn nghĩ, không có chị dâu trước kia xinh đẹp, dáng cũng đẹp.
"Cảnh Thần ca ca, vị này là?" Tôn Phỉ Phỉ ý thức được Lạc Vũ Bạch đang đánh giá, nàng cũng đang nhìn Lạc Vũ Bạch.
"Em họ ta, Lạc Vũ Bạch." Lệ Cảnh Thần lịch sự giới thiệu một chút.
Lạc Vũ Bạch giơ tay lên, "Hello, tại hạ Tiểu Bạch."
Tôn Phỉ Phỉ chỉ gật đầu qua loa, hơi nghi hoặc, "Sao không giống người em trai lần trước tôi gặp ở nhà anh?"
"Đó là em họ." Lệ Cảnh Thần nói.
"Em họ của hắn, em ruột của hắn, đều là em hắn, hắn hết thảy chỉ có hai đứa em bọn ta." Lạc Vũ Bạch cười nói, sau đó liền thay đổi thái độ, tắt nụ cười khách sáo, xích lại gần phía Lệ Cảnh Thần, "Đã đi đến nhà rồi sao, vậy là hai người muốn kết hôn hả?"
Lệ Cảnh Thần không mặn không nhạt liếc hắn một cái, "Tránh xa ta một chút."
Lạc Vũ Bạch nói, "Ta chỉ hỏi chút thôi mà."
Tôn Phỉ Phỉ cười, "Em trai, em có thể tránh đi một lát không, em có chuyện muốn nói riêng với anh trai em."
Lạc Vũ Bạch rùng mình nổi da gà, "Chị, em không phải em trai chị."
Mặt Tôn Phỉ Phỉ cứng đờ.
Lạc Vũ Bạch đã đi ra ngoài.
Lệ Cảnh Thần xử lý xong công việc, mới ngồi đối diện Tôn Phỉ Phỉ, hắn mặc bộ âu phục chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị, Tôn Phỉ Phỉ nhìn hắn thêm hai mắt, rồi nhấp một ngụm trà.
"Cảnh Thần ca, anh xem hai ta đã là bạn trai bạn gái, vậy... khi nào anh ký hợp tác với tập đoàn Thái Vinh?"
Lệ Cảnh Thần nhấp một ngụm cà phê, đặt ly xuống, "Ta cần suy nghĩ thêm mấy năm."
"Mấy... mấy năm? Anh đùa à." Tôn Phỉ Phỉ ngạc nhiên.
Lệ Cảnh Thần cau mày, "Việc hợp tác xem lợi ích, hiện tại tập đoàn Thái Vinh đang phát triển thế nào, ta cần phải cân nhắc."
Tôn Phỉ Phỉ hơi không phục, "Tập đoàn Thái Vinh chúng tôi là công ty lâu đời có tiếng, hợp tác với Đế Cảnh, cũng là các anh có lợi thôi."
"Sản nghiệp nhà cô đang xuống dốc, nếu không cô cũng chẳng vội vàng từ nước ngoài về, phải không." Lệ Cảnh Thần rất bình tĩnh nói, đáy mắt Tôn Phỉ Phỉ lộ thêm chút giận dữ, nhưng vẫn cười tươi rói.
Nàng đứng dậy, tiến về phía Lệ Cảnh Thần, "Cảnh Thần ca ca, anh cũng là bạn trai em, anh giúp nhà em một chút đi mà, chúng ta là người một nhà cả."
Lệ Cảnh Thần đã đứng dậy trước khi Tôn Phỉ Phỉ muốn vòng ra sau lưng đấm bóp vai cho hắn.
Hắn nhớ tới trước kia ở Thượng Hải, Khương Đồng cũng từng xoa bóp cho hắn, lúc đó muốn gì được nấy, nhưng đối mặt những người phụ nữ khác, hắn lại né tránh.
"Về việc hợp tác, ta cần xin ý kiến của ban giám đốc, hy vọng cô hiểu cho." Hắn gật đầu một chút, rồi ra hiệu để nàng rời đi, đồng thời gọi thư ký đến tiễn khách.
Tôn Phỉ Phỉ tức muốn điên, bụng đầy oán khí bước ra ngoài.
Đêm đó, các trang thông tin tài chính lớn tranh nhau đưa tin về chuyện của Lệ Cảnh Thần và Tôn Phỉ Phỉ, với dòng tít: thông gia thương mại, hôn lễ sắp đến.
Khương Đồng đang nghỉ ngơi ở một khách sạn tại Lệ Giang, qua điện thoại di động cũng xem được tin này, ban đầu cô mở điện thoại định hỏi xem Lệ Cảnh Thần có gì không, thôi vậy, cô không hỏi nữa.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Khương Minh Dương cầm điều khiển chạy đến hỏi Khương Đồng, "Con thấy chú Lật trên tin tức, chú Lật muốn kết hôn sao?"
Khương Đồng lắc đầu, "Mẹ không biết, mẹ với chú ấy không quen."
Khương Minh Dương mếu máo môi, "Nhưng mà sinh nhật con, chú ấy rõ ràng là vẫn còn một mình mà."
"Một mình chú ấy cũng sẽ mệt mỏi, có người phụ nữ dịu dàng quan tâm chăm sóc chú ấy, chẳng phải tốt lắm sao."
Nói rồi Khương Đồng đi vào nhà vệ sinh.
Khương Minh Dương rất khó chịu rất buồn, một mình ngồi trên ghế sô pha lau nước mắt, tin này khiến hắn buồn hơn cả thất tình, dù, hắn cũng không biết thất tình là gì...
Nhưng xem mấy chú mấy dì trên TV, hễ thất tình là khóc...
Giờ hắn đang có cảm giác, chính là thất tình...
Lại nghĩ tới chú Lật sẽ có con, Khương Minh Dương càng thêm khó chịu, một mình len lén lau nước mắt.
Khương Đồng ở trong toilet không thấy con trai đâu, cô rửa mặt qua loa, trong gương đôi mắt hơi đỏ, cô dùng khăn lau mặt, trang điểm nhẹ nhàng, mấy ngày nay sắc mặt cô tốt lên nhiều.
Đế Cảnh tập đoàn, thông gia thương nghiệp, hôn lễ sắp đến mấy chữ, vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, cô từng nghe người ta nói một câu, tình yêu chỉ có hai con đường, hoặc kết hôn, hoặc là chết, con đường kết hôn không đi được, vậy nên tình yêu của cô đã chết rồi.
...
Ở Nam Đế, Tôn Phỉ Phỉ khi nhận được điện thoại của Lệ Cảnh Thần thì đang giả ngu.
"Tin gì mới? Tôi không biết à, ai bày trò đó?"
"Tôi để Tôn tiểu thư nói rõ ràng cho hiểu, " giọng Lệ Cảnh Thần lạnh nhạt, "Tôn tiểu thư chuẩn bị cho tôi nước cờ như thế, chứng tỏ tấm lòng chân thật của cô, kỳ thực ở bên tôi, chỉ là vì lợi ích của tập đoàn nhà cô?"
Tôn Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, "Lệ tổng, ngài cũng đừng nói vậy, tôi nói một lời thật, ngài đừng không thích nghe nha, nếu không phải ngài có tiền có quyền, một người đã ly hôn như ngài, còn tôi đây là tiểu thư con nhà giàu, thì tôi chẳng thèm liếc mắt tới ngài đâu, mặc dù tôi thừa nhận ngài rất đẹp trai, nhưng năm nay đẹp trai có ăn được đâu."
Lệ Cảnh Thần thờ ơ ồ một tiếng, "Rồi sao nữa."
Tôn Phỉ Phỉ bị thái độ lạnh lùng của người đàn ông này, tức muốn chết, "Tin tức tôi đã tung ra hết rồi, anh cứ hợp tác với tập đoàn Thái Vinh đi, khó vậy sao? Chỉ cần anh gật đầu thôi mà, đừng tưởng tôi không biết, ban giám đốc cuối cùng vẫn phải nghe anh thôi."
Khi đó ở Thượng Hải, Tôn Phỉ Phỉ đã nghĩ, phải giúp người trong nhà, năn nỉ Lệ Cảnh Thần, hy vọng anh hợp tác với công ty.
Cô ta cố tình làm đổ ly rượu đỏ, vấy lên quần áo hắn, chạy theo hắn, cố tình tạo ra vẻ nũng nịu, cô ta đẹp như vậy mà, cô không tin Lệ Cảnh Thần không động lòng.
Ai ngờ, người đàn ông này thật sự chẳng động lòng trước cô ta, cho đến khi Tôn Phỉ Phỉ nhìn thấy vợ cũ của Lệ Cảnh Thần, cô ta thừa nhận, Khương Đồng đẹp hơn, cũng trách Lệ Cảnh Thần có mắt cao, dù sao vợ cũ của hắn trông cũng rất đẹp. Thế là, cô ta lại bày mưu tính kế với mẹ của Lệ Cảnh Thần là Trịnh Yến.
Trịnh Yến thích mẫu người như cô ta, Tôn Phỉ Phỉ dễ dàng đạt được mục đích, chỉ vài câu ngọt ngào, thêm mấy món quà, là đã lay động được Trịnh Yến.
Lại không ngờ, đến Lệ gia ăn cơm, mọi người trong nhà hắn đều không có vẻ gì là tốt với cô ta, nhất là ông nội hắn, còn nói mắt Lệ Cảnh Thần kém sao mà tệ thế này.
Tôn Phỉ Phỉ một mực không nuốt trôi cục tức này, dựa vào cái gì bị người nhà một tên đàn ông ly hôn nói như vậy.
Nếu Lệ Cảnh Thần tranh thủ hợp tác với tập đoàn Thái Vinh thì cô ta cũng nhịn, dù sao cũng chỉ vì lợi ích công ty.
Ai ngờ, người đàn ông này lại nói cái gì mà, phải chờ mấy năm...
Lúc này Tôn Phỉ Phỉ mới rốt cuộc không nhịn được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận