Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 146: Dũng cảm địa đi theo hạnh phúc của ngươi (length: 7788)

"Lệ Đông Tán, ngươi bây giờ tỉnh táo chưa?" Nàng hỏi.
Lệ Đông Tán lấy lại tinh thần, "Thật xin lỗi, biết ngươi muốn chuyển viện, lúc ăn cơm trưa ta uống chút rượu."
"Ta ngửi thấy rồi, lần sau không được như vậy nữa." Ninh Giản An nhàn nhạt lau khóe miệng, xoay người rời đi.
"Giản An ——" hắn gần như đau khổ mà lẩm bẩm, "Ta đối với ngươi, là thật lòng."
Ninh Giản An trong đáy mắt ngấn nước, cố nén lại cảm xúc muốn chạy tới ôm hắn, "Đừng có đến trêu chọc ta nữa."
Lệ Đông Tán nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, hơi híp mắt lại, quay người đi thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng.
. . .
Khương Đồng trở về t·ử Vi viên.
Trong bếp có tiếng động, Ninh Giản An đang nấu canh.
"Đồng Đồng, em về rồi." Như chưa hề xảy ra mâu thuẫn nào, Ninh Giản An nói với giọng điệu bình thường.
"Ừ."
Khương Đồng lấy chùm chìa khóa ra, từ trong túi xách lấy điện thoại ra, để trên mặt bàn, màn hình vừa sáng lên đã đập ngay vào mắt hình nền mà Ninh Giản An mới cài đặt.
Trước khi Đổng Á Lan đi, cả nhà muốn chụp chung một tấm ảnh.
Thế là Khương Minh Dương cầm điện thoại chụp, Đổng Á Lan ôm Văn Nhã, Khương Đồng cùng Khương Tuệ đứng phía sau, đơn giản chụp một tấm hình cả nhà như vậy.
Lúc ấy là dùng điện thoại của Khương Đồng chụp, Khương Đồng gửi tấm ảnh này cho Ninh Giản An, nói rằng nàng cười rất xinh.
Không ngờ Ninh Giản An lại dùng nó làm hình nền điện thoại.
Trong tấm hình, mặt của Đổng Á Lan và Văn Nhã bị ngày tháng che khuất, chỉ có mặt Khương Tuệ và Khương Đồng là rất rõ.
"Sao vậy? Đứng ngẩn người ra đó." Ninh Giản An cởi tạp dề, đi tới.
"Không có gì." Khương Đồng nhàn nhạt kéo dài khoảng cách nói, "Nhìn điện thoại của chị có tin nhắn, không biết ai gửi đến."
Ninh Giản An lau tay, mở điện thoại xem, "Nhà mạng thông báo, cuối tháng chị sắp hết dung lượng."
Ninh Giản An cố ý nhấn mạnh hai chữ "cuối tháng".
Khương Đồng không nói gì, cuối tháng sẽ đi, nàng sẽ không thay đổi quyết định.
Quay người đi về phòng.
Đợi cơm nước xong xuôi, Ninh Giản An quyết định nói chuyện nghiêm túc với Khương Đồng.
"Đồng Đồng, chị xin lỗi vì thái độ cường ngạnh trước đó. . ."
Khương Đồng ngẩng mắt, nhíu mày, khó tin được những lời này lại từ miệng Ninh Giản An thốt ra.
Ninh Giản An hít sâu một hơi, nói: "Chị luôn đứng trên lập trường của em, là vì tốt cho em, bởi vì em một mình nuôi con đã rất vất vả rồi, thân là chị gái, chị không muốn nhìn thấy em lại một mình nuôi hai đứa bé, huống chi còn là con của chồng cũ.
". . ."
"Tóm lại, mấy ngày nay ở trong b·ệ·n·h viện chị đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như em muốn sinh đứa bé ra," Ninh Giản An nghiến răng, nhắm mắt lại, "Vậy thì cứ sinh ra đi!"
"Chị biết em không nỡ bỏ đứa bé này, em chỉ là muốn thêm một thành viên trong nhà, có thêm người bầu bạn,"
"Chỉ cần em không sợ mệt không sợ khổ, suy nghĩ kỹ hậu quả, vậy thì cứ sinh ra đi, em vui là được, chị không muốn vì chuyện này mà hai chị em mình bất hòa."
Khương Đồng im lặng rất lâu.
"Chị, em biết chị muốn tốt cho em,"
"Em tức giận là vì chị luôn luôn tự ý quyết định thay em, em không còn là đứa bé con mười mấy tuổi nữa, em hai mươi bảy rồi."
"Đứa trẻ ở trong bụng em, em có quyền quyết định nó ở lại hay không, cho dù sau này...hối hận, thì đây cũng là do chính em lựa chọn,"
"Em sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình, không cần chị phải chịu trách nhiệm thay em."
"Em càng muốn thấy, chị có thể dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chị."
"Chị xứng đáng có hạnh phúc."
Khương Đồng nói những lời này rất thật lòng, hy vọng hai chị em không can thiệp vào chuyện của nhau, mỗi người đi con đường của mình.
Dũng cảm đi theo hạnh phúc của mình. . . Nghe Khương Đồng nói vậy, trong đầu Ninh Giản An hiện lên hình bóng ấm áp rộng lớn của Lệ Đông Tán, nàng bừng tỉnh.
"Bước đầu tiên để có hạnh phúc của chị, chính là em rời khỏi Nam Đế, như vậy nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc."
Khương Đồng mím môi, chuyển chủ đề, "Vậy bao giờ chị đi Thượng Hải?"
Trong lòng Khương Đồng đều hiểu, nàng không thể tiếp tục sống chung dưới một mái nhà với Ninh Giản An nữa, nếu không lại sẽ xảy ra nhiều mâu thuẫn, giữ một khoảng cách mới là tốt nhất.
Ninh Giản An kể cho Khương Đồng nghe về việc viện trưởng bệnh viện bà mẹ và trẻ em quyết định điều nàng đến bệnh viện nhân dân số một, đồng thời muốn thăng chức cho nàng.
Khương Đồng suy nghĩ rồi nói: "Em cũng thấy đi bệnh viện nhân dân số một tốt hơn, giống như chủ nhiệm của chị nói, chị đến Thượng Hải, một mình chị chưa quen với cuộc sống ở đó, dù có bạn học đại học, nhưng người ta chỉ là bạn học thôi."
Ninh Giản An rũ lông mày, do dự rất lâu: "Chị vẫn quyết định, đi Thượng Hải đi."
Khương Đồng nói tiếp: "Cho dù chị đi đâu hay chọn điều gì, em đều tôn trọng quyết định của chị, và cũng mong sau này chị có thể tôn trọng em, đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện của em."
Ninh Giản An hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, ". . . Chị biết rồi!"
"Đồng Đồng, thành phố Nam Đế này, cứ để nó trở thành quá khứ và kỷ niệm của chúng ta, bao gồm cả, những người đó."
Những người đó. . .
Những người đã mang lại cho các nàng sự ấm áp, nhưng Khương Đồng không thể dứt khoát buông bỏ được, vì có một người, nàng phát hiện, hắn đúng là một kẻ ngốc, ngốc nghếch vẫn còn đang chờ nàng.
Nếu như sau khi ly hôn hắn có thể bắt đầu lại thì tốt biết mấy, rõ ràng nàng đã nói, không yêu hắn, rõ ràng hắn cũng đã nói, sẽ không yêu nàng nữa.
Nàng muốn đi, cũng muốn để người này chấm dứt nỗi tương tư mới được.
Ngày hôm sau—— Ninh Giản An đưa Khương Đồng đến bệnh viện của mình để khám thai.
Đây là lần đầu tiên Ninh Giản An siêu âm cho Khương Đồng.
"Vị trí thai nhi rất tốt, không phải thai ngoài tử cung, con bé bám rễ vẫn rất chuẩn."
Nếu là thai ngoài tử cung, Ninh Giản An có lẽ sẽ nhân cơ hội này để tìm lý do khuyên Khương Đồng bỏ thai, bây giờ đứa bé này, dường như nhất quyết muốn ra đời, các chỉ số đều rất tốt, bám rễ rất chắc.
Thế này, Ninh Giản An hoàn toàn từ bỏ ý định muốn Khương Đồng bỏ thai.
"Đứng dậy đi." Ninh Giản An đưa cho Khương Đồng mấy tờ giấy vệ sinh, bảo nàng lau.
Khương Đồng mặc quần áo xong, nói, "Chị, chị phải giúp em viết một giấy chứng nhận, cứ nói em không có thai."
"Cái này đơn giản."
Ninh Giản An biết ý Khương Đồng là gì, giấy chứng nhận kiểu này rất nhiều người tìm bác sĩ xin, một số học sinh không muốn chạy bộ thể dục, cũng sẽ nhờ người nhà, tìm người quen ở bệnh viện viết chứng nhận, chứng minh sức khỏe có vấn đề nên không cần phải lên lớp thể dục, nàng gặp nhiều rồi.
Ninh Giản An là bác sĩ khoa phụ sản, viết giấy chứng nhận chỉ là chuyện nhỏ, huống chi Khương Đồng cũng không đem chuyện này nói cho ai khác, chỉ là đưa cho một người xem thôi.
"Trưa nay cùng nhau ăn bữa cơm nhé." Ninh Giản An nói, "Em mua cho chị cái chiếu cói đắt như vậy, chị đắp kín cả chân, ngày nào cũng đổ mồ hôi."
"Không cần," Khương Đồng cuối cùng vẫn là cự tuyệt, kéo dài khoảng cách với Ninh Giản An, "Em còn bận việc ở công ty, không còn mấy ngày nữa."
"Được." Ninh Giản An không ép nữa, "Có chuyện gì, cứ nói với chị."
"Ừ."
Khương Đồng nắm chặt tờ giấy khám thai giả, bỏ vào túi, nhanh chóng đến sân bay.
Lệ Cảnh Thần hôm qua đã nhắn tin cho nàng, 【 Hôm nay trở về 】 Hắn sắp đến sân bay quốc tế Nam Đế, chuẩn bị hạ cánh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận