Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 298: Ôm Lệ Hi Hi trở về (length: 7592)

Trịnh Yến sắc mặt trở nên khó coi, "Ta là trưởng bối, ngươi để ta cùng một đứa vãn bối xin lỗi? Hơn nữa ta cũng không có nói quá đáng, ta nói nàng bám lấy ngươi, chẳng lẽ không phải sự thật?"
"Là ta mặt dày mày dạn bám lấy nàng, ta mang nàng đi công tác, nàng đi đâu ta theo đó, ngươi hài lòng chưa?"
"Ta không xin lỗi." Trịnh Yến vẫn bướng bỉnh nói, "Nàng cũng đâu phải con dâu ta, ta hiếm gì phải phản ứng nàng."
Lệ Cảnh Thần sắc mặt trầm xuống.
"Được, đã ngươi không chịu xin lỗi, ta tự mình đi tìm nàng."
"Ngươi—" Trịnh Yến vội vàng giữ chặt tay Lệ Cảnh Thần, thỏa hiệp nói, "Được, ta xin lỗi nàng không được sao, ngươi nhớ kỹ cho kỹ, mẹ đây là xem trêи mặt mũi của ngươi, ta thật sự không muốn ngươi đi tìm Khương Đồng, không muốn nhìn thấy hai ngươi tiếp tục dây dưa!"
Lệ Cảnh Thần mặt không cảm xúc buông tay Trịnh Yến, "Ta và nàng, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ được, coi như là dây dưa, thì cũng là ta dây dưa nàng."
"Ngươi đừng có dây dưa với nàng được không? Trêи thế giới chẳng lẽ chỉ còn lại mình nàng là phụ nữ sao?!"
Lệ Cảnh Thần trầm mặc một lát, sau một hồi lâu mới nói, "Ta sẽ không đi tìm nàng."
Trịnh Yến nói, "Tốt, ngươi chỉ cần không đi tìm nàng, ta sẽ gọi điện thoại cho nàng xin lỗi."
"..." Lệ Cảnh Thần đã quay người rời đi, mãi đến tối mịt, Trịnh Yến mới liên lạc với Khương Đồng, nàng miễn cưỡng nói lời xin lỗi.
Khương Đồng đang nấu bát mì, nghe Trịnh Yến, nghe xong, nàng nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Ta cũng có lỗi, sai ở ta không nên đi tìm ngươi, xem như ta chưa hề nói mấy lời đó, ta sẽ không đi tìm con trai ngươi nữa, ta cũng sẽ hảo hảo nhìn, ngươi tìm cho hắn người vợ tốt hơn, nhất định phải là người các phương diện vừa lòng ngươi, như ý ngươi."
Trịnh Yến tức chết được, trước khi cúp điện thoại còn nói: "Vậy ngươi cứ mở mắt ra mà nhìn cho kỹ, ta nhất định sẽ tìm cho Cảnh Thần một cô vợ hiền dâu thảo."
Bây giờ cái cô Tôn Phỉ Phỉ kia cũng không tệ, nói chuyện nũng nịu lại dịu dàng, còn đặc biệt đi học qua lớp nấu ăn, cũng không biết Lệ Cảnh Thần trong lòng nghĩ cái gì nữa.
"Mẹ ơi, khi nào chúng ta ăn cơm vậy?" Khương Minh Dương đang giúp bày bát đũa, Khương Đồng đang nấu mì cho tiểu thọ tinh của hôm nay.
"Con trai, bây giờ có thể ăn cơm rồi, chờ mẹ đi lấy bánh kem nữa nha."
"Vâng ạ~"
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, bốn món ăn, còn có mì và bánh kem.
Khương Minh Dương ngồi đối diện Khương Đồng, từng ngụm từng ngụm ăn cơm, Khương Đồng lau miệng cho nó, ăn từ từ thôi.
"Mẹ ơi, món này không phải do mẹ làm."
"Đây là mẹ đặt ở nhà hàng, sao vậy, không ngon sao?"
Khương Minh Dương lắc đầu, "Đúng rồi mẹ ơi, hôm nay chú thỏ cưỡi ván trượt, cũng cùng chúng ta ăn cơm nha, chú thỏ cứ hỏi con mãi, mẹ có phải là Đồng Đồng không."
"Ừ, vậy con trả lời sao?"
"Con không có nói gì hết, sau đó con khóc, con thật là xấu hổ quá."
Khương Đồng ngẩn người.
Hỏi con trai, sao lại khóc?
Khương Minh Dương hít mũi một cái, lúc này mới ấm ức nói, "Con muốn mẹ ở bên con, thế nhưng mà, mẹ không có ở đây."
Khương Đồng vội vàng lau nước mắt cho con, "Thì bây giờ mẹ đang ở đây với con đây thôi."
Khương Minh Dương lắc đầu, "Hôm qua mẹ bỏ con ở nhà mẹ nuôi, mẹ nuôi nói, mẹ bận nhiều việc lắm, con còn tưởng mẹ không ở cạnh con trong ngày sinh nhật nữa chứ."
Mắt Khương Đồng đỏ lên, lau đi giọt nước mắt long lanh của Khương Minh Dương, "Xin lỗi con trai, tối qua không nên bỏ con lại nhà mẹ nuôi, là tại mẹ bị cảm, không muốn lây cho con, làm con buồn, làm sao mẹ lại không ở bên con ngày sinh nhật được chứ."
Khương Minh Dương nghe Khương Đồng giải thích, nỗi khổ trong lòng lúc này mới tiêu tan.
Bánh kem cắm nến, Khương Đồng tắt đèn.
"Này, hai mẹ con mình còn chưa có ăn bánh kem mà, con ước nguyện đi, hoàng tử nhỏ của mẹ!"
Đội chiếc mũ bánh kem lên đầu cho Khương Minh Dương, hai tay nhỏ bé của nó chắp trước ngực, Khương Minh Dương nhắm mắt lại.
Khương Đồng hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho nó, chúc sinh nhật vui vẻ, chúc sinh nhật vui vẻ... Chúc tiểu hoàng tử yêu quý của ta sinh nhật vui vẻ.
"Mẹ ơi, con ước xong rồi," Khương Minh Dương mở mắt.
"Ừ, con ước điều gì thế?"
"Con không được nói cho mẹ đâu!~ Nói ra sẽ mất linh đó."
Khương Đồng bật cười, "Được, vậy mẹ không hỏi nữa, con mau thổi nến đi."
Khương Minh Dương hô một tiếng, một hơi thổi tắt cả ba cây nến.
Khương Đồng vỗ tay cho nó, gỡ mũ xuống, cúi người hôn lên má con trai, "Phải khỏe mạnh vui vẻ lớn lên nha."
"Mẹ ơi, mẹ cũng phải khỏe mạnh lớn lên đó, phải mãi xinh đẹp, làm công chúa xinh đẹp nha~."
"Ừ."
Khương Đồng quẹt chút kem lên ngón tay, bôi lên mũi nhỏ của con, Khương Minh Dương không chịu thua kém, cũng bôi kem lên, đi lau mặt Khương Đồng, ha ha ha cười lên.
Hai mẹ con đang cười đùa, điện thoại của Khương Đồng vang lên, liếc mắt nhìn màn hình, nụ cười của nàng cứng đờ.
Không nghe, mà lại nhấn tắt điện thoại.
"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Cổng vườn hoa Tử Vi, xe Lệ Cảnh Thần dừng ở đó, hắn tắt máy điện thoại, cũng không xuống xe đi vào khu dân cư, mà chỉ đứng từ xa... nhìn căn hộ của Khương Đồng.
Không biết, nàng bây giờ có ở nhà một mình không, hay là, nàng đã ngủ rồi.
Lệ Cảnh Thần tựa người vào thân xe, đứng im lặng như vậy rất lâu.
Trong phòng, Khương Đồng cùng Khương Minh Dương ăn tối xong, cùng nhau dọn dẹp rác trên bàn ăn, Khương Đồng đang rửa chén, Khương Minh Dương giúp xếp bát đũa.
Chờ làm xong xuôi, Khương Minh Dương ngủ say rồi, Khương Đồng lúc này mới mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Lệ Cảnh Thần gửi tới.
【Ta không biết chuyện em đi tìm mẹ ta, nếu như bà ấy có nói gì khó nghe, ta sẽ bảo bà ấy xin lỗi em, ta cũng phải nói xin lỗi em, chuyện này, ta cũng không rõ. Ta muốn biết em nói chuyện gì với bà ấy, có phải về chuyện của chúng ta không?】 Khương Đồng thở dài, dựa lưng vào đầu giường, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Lệ Cảnh Thần cứ lảng vảng ở cổng khu vườn hoa Tử Vi, thỉnh thoảng lại mở màn hình điện thoại lên xem.
Cuối cùng cũng chờ được tiếng rung quen thuộc.
Hắn vội vàng mở điện thoại ra—— 【Là vì em nợ tiền của anh, em thấy không yên tâm, nên mới đi biếu chút quà cho mẹ anh, những chuyện khác em không nói, mong anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, mẹ anh đã gọi điện thoại xin lỗi em rồi, coi như chuyện này bỏ qua đi.】 "..." Lệ Cảnh Thần nắm chặt điện thoại, mặt không chút cảm xúc mở khóa xe rồi lên xe.
Xe phóng nhanh rời đi...
Khương Đồng lại mở điện thoại, thấy tin nhắn hắn gửi tới ba chữ: 【Biết rồi】 Khương Đồng không trả lời nữa.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Khương Đồng còn chưa ra khỏi giường, đã nghe thấy tiếng chuông cửa, từng hồi một, như đang đòi nợ.
Đêm qua nàng vốn đã mất ngủ, muốn ngủ thêm chút nữa, ai lại làm phiền giấc mộng của nàng như vậy chứ.
Nhíu mày đi mở cửa—— "Chị dâu, sao chị còn chưa ra khỏi giường vậy," Lệ Thanh Hà ôm Lệ Hi Hi đang quấn tã, chu mỏ lên nói, "Đã tám rưỡi rồi đó."
Khương Đồng bó tay rồi, nhìn Lệ Thanh Hà đầu đầy mồ hôi, nghiêng người trước hết để cô ta đi vào.
Lệ Thanh Hà đặt Lệ Hi Hi xuống ghế sofa, tay phe phẩy, "Ôm con mệt quá, tay ta muốn gãy luôn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận