Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 70: Giao cho ngài người quen thuộc nhất (length: 11497)

Lệ Cảnh Thần nhíu mày, "Dương Dương?"
Hảo hảo, hắn làm sao bỗng nhiên nhắc đến Dương Dương?
Nhưng mà Đinh Tông Lương những lời khác không nói, chỉ rớt xuống câu này làm hắn như trút được gánh nặng, "Dương Dương không phải con của ta!" Tảng đá lớn trong lòng hắn rơi xuống đất, sau đó hắn quay người liền rời đi.
Lệ Cảnh Thần cảm thấy Đinh Tông Lương khó hiểu, Dương Dương không phải con của hắn, là của ai?
Giấy giám định ADN chẳng phải đều ghi trắng mực đen? Đây là muốn về nhà chăm sóc cha già, không chăm sóc con trai? Sao người này nói được có một nửa? Rốt cuộc là sao.
Lệ Cảnh Thần đi xuống lầu.
Vừa hay thấy Đinh Tông Lương em họ, mở xe cho hắn là Đinh Khải.
Đinh Khải nói: "Lệ tổng, ngài đến đúng lúc, tôi vừa định lên tìm ngài xin phép nghỉ! Ông nội bên nhà ba tôi, hình như là bị ung thư, tôi phải xin mấy ngày về, tôi và anh ấy đều mua vé máy bay rồi."
Lệ Cảnh Thần ừ một tiếng, hắn cho phép nhân viên về nhà thăm người thân, trở về.
"Ta hỏi ngươi, bạn gái và con của anh ngươi đâu?"
"Con?" Đinh Khải lắc đầu, "Con gì vậy Lệ tổng, anh ấy không có nói với tôi là anh ấy có con, tôi cũng chưa từng thấy bao giờ, nhưng bạn gái thì tôi có gặp một lần, không biết lần này có về hay không."
Lệ Cảnh Thần thấy thế cũng không hỏi lại, Đinh Khải bộ dạng cái gì cũng không biết này, có hỏi nữa cũng không ra.
Đinh Tông Lương giờ an tâm không ít.
Hắn nói với Lệ Cảnh Thần, không phải con của hắn, còn là con của ai, Lệ tổng có lòng tự đi tìm hiểu khẳng định sẽ biết, như vậy hắn không có lỗi với Lệ Cảnh Thần, cũng không có lỗi với Khương Đồng, cả hai đều xứng đáng.
Cứ vậy đi, hắn có thể về nhà an tâm chăm sóc người cha đang ốm.
Sân bay, Đinh Tông Lương và Đinh Khải chuẩn bị làm thủ tục, bỗng nhiên một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay Đinh Tông Lương.
Đinh Tông Lương sững người, quay đầu nhìn Trần Hương đang đội mũ lưỡi trai cười với hắn, tay Trần Hương còn cầm một chiếc vali.
"Tiểu Hương, sao em..."
"Chú bị bệnh không khỏe, chắc là vất vả lắm, em sợ một mình anh chăm không nổi, em cùng anh về."
"Nhưng mà công việc của em..."
"Không sao em đã xin nghỉ phép với Đồng Đồng rồi! Chị ấy duyệt rồi, bảo em khi nào muốn về thì về!"
Đinh Tông Lương quá cảm động, hắn có đức hạnh gì mà có được người bạn gái tốt như vậy, không để ý có em trai ở trước mặt, ôm thật chặt Trần Hương.
Đinh Khải cười giơ tay lên, "Anh à, chị Tiểu Hương cũng tốt đó, không cho người ta danh phận thì cũng không ổn đâu!"
Đinh Tông Lương ừ một tiếng, nắm chặt tay Trần Hương, hạnh phúc nói, "Đợi chúng ta về rồi."
"Vâng." Trần Hương nép vào trong ngực Đinh Tông Lương.
Ba người lên máy bay, sau đó Đinh Khải mới hỏi Đinh Tông Lương, Lệ tổng còn hỏi anh là có con, con gì thế?
Đinh Tông Lương thở dài: "Không có gì, Khải, đừng hỏi."
"À." Đinh Khải không hỏi nhiều nữa.
...
Lệ Cảnh Thần biết nhà Đinh Tông Lương ở đâu, tan làm xong, hắn một mình lái xe qua bên đó, cửa đã khóa.
Đinh Tông Lương không có ở, nói cách khác, cả nhà ba người bọn họ đều về quê rồi?
Không hiểu sao, lòng Lệ Cảnh Thần ẩn ẩn đau nhói, có lẽ vì thằng nhóc đó đáng yêu quá, tuổi lại còn nhỏ, Đinh Tông Lương sau khi về lo chăm sóc cha, chắc là không để ý tới thằng nhóc.
Thằng nhóc nếu như không đủ ăn, bị lạnh, không biết quê Đinh Tông Lương có ấm áp không.
Lệ Cảnh Thần lần đầu vì người ngoài Khương Đồng mà lo lắng nhiều đến thế.
Nhưng đây không phải là con của hắn.
Giấy giám định ADN, Đinh Tông Lương một lần, Lệ Thanh Hà một lần, đều cho thấy Dương Dương không phải là con của hắn.
Lệ Cảnh Thần gọi điện cho Đinh Tông Lương, điện thoại tắt máy, gọi cho Đinh Khải, điện thoại cũng tắt máy, hai người hẳn là lên máy bay rồi, Lệ Cảnh Thần đoán.
【 Tiểu Đinh, Dương Dương bị anh mang về quê rồi à? Không mang đi thì tôi chăm sóc đứa bé cho.】 Gửi tin nhắn này, Lệ Cảnh Thần liền để điện thoại xuống.
Ha, ông chủ giúp thư ký chăm sóc con, hắn đúng là ông chủ độc nhất vô nhị.
Trời đã tối hẳn.
Lệ Cảnh Thần lái xe về đến khu nhà mình ở, mới cuối cùng chờ được Đinh Tông Lương trả lời.
【đứa bé giao cho người thân quen nhất của ngài. 】Lệ Cảnh Thần thấy tin nhắn này, bất giác mỉm cười, người thân quen nhất của hắn! Quen thuộc đến mức, cho dù nàng đổi tên, dù đi đâu hắn cũng có thể nhận ra nàng là ai.
Lệ Cảnh Thần không lái xe vào gara, mà quay đầu xe đến tập đoàn Nam Đồng, hắn thề hắn không quan tâm mấy ngày nay nàng sống thế nào, hắn chỉ là muốn xem Giang Danh Dương có ở chỗ nàng hay không.
Khương Đồng sáu giờ mới tan làm, vì vấn đề công ty còn chưa giải quyết được, nàng vẫn luôn nghĩ cách! Nhiều nhất có thể cầm cự đến đầu tháng sau, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vấn đề tiền lương tháng sau.
Nàng lái xe trên đường về vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, đến ngân hàng một chuyến, nhưng ngân hàng đã đóng cửa.
Xe Lệ Cảnh Thần đậu trên con đường khác, thấy nàng đến ngân hàng, hắn biết nàng muốn vay tiền.
Thà đến ngân hàng vay trả lãi, cũng không gọi điện cho hắn? Hắn không những không cần tiền lời, vốn cho nàng cả! Chỉ cần nàng bằng lòng nhận.
Khương Đồng thấy ngân hàng đóng cửa, liền lái xe đi, ngang qua cửa hàng, xe lại dừng lại.
Lệ Cảnh Thần nhìn thời gian, sáu rưỡi, đến giờ cơm, chắc là mua đồ ăn tối, hoặc mua chút đồ về nấu ăn.
Cho đến khi thấy Khương Đồng xách một túi bia đi ra, suýt nữa làm hắn tức chết.
Nàng cứ vậy tự giày vò mình! Mỗi lần có chuyện phiền lòng là uống rượu, bao nhiêu năm nay đều như thế!
Hắn giờ không cần theo nữa, hắn chỉ cần đoán là có thể biết nàng đang ở đâu, không ở Tử Vi Viên thì chắc chắn là ở cùng Từ Miêu Miêu.
Khương Đồng lái xe đến khu chung cư Hoa Hải Đường nhà Từ Miêu Miêu.
Xe Lệ Cảnh Thần không vào ngay, xác định nàng ở khu chung cư này, hắn quay đầu đi.
...
"Miêu Miêu, tớ về rồi."
Khương Đồng xách bia vào cửa, trong nhà thật là náo nhiệt, có Từ Miêu Miêu, có Khương Minh Dương, còn có Lệ Thanh Hà cũng tới.
Lệ Thanh Hà tranh công nói: "Chị dâu, em đến dạy Dương Dương vẽ tranh đây."
Khương Đồng giãn mày, tốt! Vậy thì tốt quá, Lệ Thanh Hà là tốt nghiệp trường Mỹ thuật, học về hội họa, mà Khương Minh Dương lại có thiên phú về vẽ, vừa hay có Lệ Thanh Hà chỉ dạy cho cậu bé.
"Dương Dương," Khương Đồng xoa đầu thằng bé, "ngoan ngoãn theo dì út học, dì út rất giỏi đó."
"Mẹ ơi, con có chút không vui,"
Khương Đồng vội hỏi cậu nhóc, sao lại không vui?
Miệng nhỏ Khương Minh Dương bĩu ra, "Dì út bảo con trai thì cô Lệ không thích! Thật đáng tiếc là con không phải con gái."
Lệ Thanh Hà phì một tiếng bật cười, Khương Đồng véo cánh tay Lệ Thanh Hà, còn cười nữa, còn cười được hả!
"Không được phép nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Lệ Cảnh Thần với thằng bé, nếu không bí mật của cô tôi sẽ không giữ đâu."
"Đừng đừng đừng, chị dâu, em sai rồi!" Lệ Thanh Hà lập tức van xin.
Khương Đồng lúc này mới coi như bỏ qua, Từ Miêu Miêu bỗng dưng cầm cái nồi từ bếp đi ra, "Khụ khụ, thất bại, món cá nướng màu mè không thành."
Kèm theo đó là một luồng khói dầu lẫn mùi khét từ bếp bay ra...
Khương Đồng để Lệ Thanh Hà trông con dẫn về phòng, chính mình đeo khẩu trang xông vào, Từ Miêu Miêu muốn làm thử món cá màu mè là thật, nhưng nàng ngay cả xào rau cũng không biết, cá màu mè thất bại là đúng rồi.
Khương Đồng cầm một chậu nước lạnh, tạt mạnh vào nồi đang bốc khói, sau đó mở cửa sổ thông gió.
Từ Miêu Miêu bị sặc mặt mày toàn là xám, đi ra ngoài rửa mặt.
Khương Đồng mở máy hút mùi, hút bớt mùi khói, ho khù khụ nói, "Haizz, mình vẫn không nên cố thử những món không biết làm, để tớ gọi gà rán về ăn cho xong."
"Không!!" Từ Miêu Miêu chạy lại kêu rên, "Ăn gà rán hai ngày rồi, tớ muốn ói, dạo này không ăn nữa!"
"Vậy gọi pizza?"
"Không... hôm trước vừa ăn, ăn cũng đủ rồi."
Vậy ăn gì? Khương Đồng hỏi Từ Miêu Miêu, nghĩ xem ăn gì, nàng sẽ đặt đồ ăn mang về, nàng còn mua bia nữa.
Giờ Từ Miêu Miêu muốn ăn chút đồ ăn thường ngày, có điều nàng, Khương Đồng, Lệ Thanh Hà, ba người phụ nữ đều không biết nấu ăn, người biết nấu ăn thì cũng chỉ làm được cháo, hay ăn mì tôm kiểu vậy thôi.
Khương Đồng nói, hay là ăn chút sủi cảo, đặt thêm mấy món rau xào đi, không biết có đặt được không.
Từ Miêu Miêu nói: "Sủi cảo bên ngoài ăn dở lắm, không ngon như nhà làm, nhất là món bánh sủi cảo nhân thịt bò lần trước Trần Hương làm, vẫn là ngon nhất."
"Trần Hương không ở đây, làm sao làm được nữa, ba của Tiểu Đinh bị bệnh rồi, Trần Hương đang theo anh ấy về quê."
Từ Miêu Miêu thấy vậy, cũng đành phải chấp nhận Khương Đồng gọi đồ ăn mang về, dù sao cũng hơn mấy đồ gà rán dầu mỡ kia, thực sự là muốn ói.
Khương Đồng lúc này mới nói: "Vậy tớ gọi sủi cảo, sau đó nấu cháo hoa cho Khương Minh Dương uống, vậy nhé."
"Vì sao vì sao!" Thằng nhóc kịch liệt phản đối, "Con cũng muốn ăn sủi cảo."
"Trẻ con ban đêm uống cháo dễ tiêu hóa hơn, nghe lời nào."
Khương Đồng vừa định đặt ba phần sủi cảo, thì điện thoại Từ Miêu Miêu reo lên, Từ Miêu Miêu thấy hiện số trên màn hình thì "a" một tiếng.
"Lệ Cảnh Thần gọi điện thoại kìa!"
"?" Tay Khương Đồng đang định nhấn vào giao diện đặt hàng, bỗng dưng khựng lại, ra hiệu Từ Miêu Miêu đi chỗ nào yên tĩnh nghe.
Trong bếp hết khói rồi, tắt máy hút mùi, sau đó Từ Miêu Miêu ấn nút nghe gọi điện thoại, mở loa ngoài.
Lệ Cảnh Thần đi thẳng vào vấn đề: "Ta ở dưới lầu nhà ngươi, Khương Đồng và một đứa bé trai, đều ở nhà ngươi đúng không, ta biết. Ta bây giờ đi lên."
Nói xong, không đợi Từ Miêu Miêu trả lời, Lệ Cảnh Thần liền cúp điện thoại, sau đó chuẩn bị lấy trong thùng đồ vừa mua ở chợ về một ít nguyên liệu nấu ăn, t·h·ị·t và đồ ăn, còn có cua, tôm lớn, sườn các loại, đều mang theo chuẩn bị đi lên.
Từ Miêu Miêu ngơ ngác nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, lay cánh tay Khương Đồng, "Xong xong xong, Lệ Cảnh Thần sao biết ngươi ở đây, hắn còn biết Dương Dương ở đây."
Khương Đồng biểu thị, nàng vừa rồi đều nghe thấy được.
Lệ Cảnh Thần làm sao x·á·c định nàng ở chỗ này? Còn x·á·c định Dương Dương ở chỗ này?
Mà bây giờ đưa đứa bé đi chỗ khác thì đã muộn rồi, khẳng định sẽ chạm mặt Lệ Cảnh Thần, mà lại tùy tiện đưa đứa bé đi cũng không có chỗ nào để đi, Tử Vi viên hoa bên kia nàng đã khóa cửa!
Khương Đồng nói: "Không có gì phải sợ, hắn đâu biết Dương Dương là con hắn, huống chi chúng ta bên này ba người phụ nữ, ba đối một, còn sợ không nắm được hắn, một gã đàn ông to xác sao."
Bề ngoài, ba đối một không sai.
Nhưng mà. . .
Từ Miêu Miêu lắc đầu: "Đầu óc ta đần độn ta không được, Lệ Cảnh Thần cái cô em gái kia ta thấy cũng ngốc, vẫn phải để hai ngươi một đối một."
Vừa dứt lời chuông cửa đã vang lên. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận