Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 107: So với nàng tâm ngoan, muốn nàng đoạn mất (length: 8146)

Người nước ngoài thấy Lệ Cảnh Thần dịu dàng như vậy, không kìm được mà nói:
"aha, LI... vợ của anh chắc là rất đẹp."
"Ừ." Lệ Cảnh Thần từ tốn nhấp ngụm cà phê trước mặt, điện thoại lại rung lên một tiếng, hắn không nhịn được cầm lên xem, rồi xin lỗi một tiếng, đi gọi điện thoại.
Đối phương ngầm hiểu ý, ra hiệu cho hắn cứ tự nhiên.
Lệ Cảnh Thần rời đi một lát, ngoài kia nắng ấm, hắn mở đoạn ghi âm vừa gửi đến.
"Lật t·ử tổng đại nhân, ngươi g·ửi【 a 】 là có ý gì vậy nha? Cũng là ý muốn hôn sao?"
Lệ Cảnh Thần: ? ? ?
Vốn định gọi cho Khương Đồng, giây tiếp theo thì Wechat đã báo cuộc gọi thoại đến.
Khương Đồng bên kia có chút ồn, nàng tìm một chỗ yên tĩnh rồi nói chuyện.
"Tôi vừa đi lấy đồ ăn, đứa nhỏ của đồng nghiệp nghịch điện thoại của tôi đấy, mới thấy nó gửi tin nhắn cho anh, thật xin lỗi đã làm phiền anh."
Lệ Cảnh Thần: "..."
Nói cách khác, tin nhắn vừa rồi không phải do Khương Đồng gửi? ?
Vừa rồi hắn đang nhắn tin mờ ám với một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi sao? Cùng nhau bày tỏ nỗi nhớ?
Chủ yếu đứa bé này là con hắn còn đỡ, có thể bớt xấu hổ, đằng này nó lại không phải con hắn, ha.
"Sao mẹ của Giang Danh Dương còn chưa đón nó đi vậy? Vẫn còn ở nhà cô sao?"
Khương Đồng im lặng hai giây, "Mẹ nó... về nhà rồi, phải ba tháng nữa mới về, giờ vẫn còn chưa hết tháng giêng mà."
Lệ Cảnh Thần nhíu mày: "...Mẹ đứa nhỏ cũng thật là mặt dày."
Khương Đồng: "..."
Hai người im lặng một lát, Lệ Cảnh Thần khẽ thở dài, gần như không nghe thấy.
Đã biết nàng sẽ không chủ động nói nhớ hắn, lãng phí cả một hồi tình cảm.
"Tôi phải đi ăn cơm với khách, bàn chuyện làm ăn."
"Ừ anh đi đi, à... bao giờ anh về?"
Khương Đồng nhớ là hắn đi công tác vào đêm lễ tình nhân, bây giờ cũng hơn một tuần rồi.
"Cuối tuần về,"
Giọng Lệ Cảnh Thần hơi dịu lại, "Đàm phán xong hết mấy mối làm ăn ở nước ngoài rồi, tháng sau không cần đi nữa, có thể ở Nam Đế với em nhiều hơn."
Khương Đồng dừng lại một chút rồi nói: "Tôi không cần anh ở cùng..."
"Vậy em theo anh."
Lệ Cảnh Thần nói xong thì cúp điện thoại.
Khương Đồng vừa quay đầu đã thấy tiểu gia hỏa đang đứng tựa vào tường, nhìn nàng vừa gọi điện thoại.
Khương Đồng hắng giọng, "Vừa rồi sao con lại cầm điện thoại của cô nhắn tin cho chú ấy?"
Tiểu gia hỏa kêu oan, "Là Lật t·ử tổng ra tay trước mà, cô nói không trả lời là bất lịch sự mà."
Khương Đồng: "..."
- Tết nguyên tiêu này, Ninh Giản An muốn xuất viện.
Một mặt, nàng không muốn cứ ở mãi trong phòng bệnh kín mít, cảm thấy gò bó.
Mặt khác cũng là sợ Lệ Đông Tán lỡ phát hiện tướng mạo của Khương Minh Dương, rồi nảy sinh ý đồ xấu.
Ninh Giản An không muốn vì bản thân mà làm chuyện của Khương Minh Dương bị bại lộ, nàng muốn thay Khương Đồng bảo vệ bí mật này, không muốn Khương Đồng quay lại quá khứ, lặp lại vết xe đổ.
Khương Đồng khuyên nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không cần gấp.
Nhưng Ninh Giản An nhất quyết muốn xuất viện, muốn về nhà dưỡng thương, vết thương ngoài da sẽ từ từ hồi phục, Lệ Đông Tán tự mình đi làm thủ tục xuất viện cho Ninh Giản An.
"Cứ từ từ thôi, chờ em khỏe hẳn rồi đến làm thêm ca! Đừng vội."
"Em biết rồi."
Ninh Giản An lấy điện thoại ra, "Em chuyển khoản cho anh, đây là tiền viện phí của em, còn có cảm ơn anh đã cứu em."
Lệ Đông Tán cau mày, thấy điện thoại báo chuyển khoản, không biết Ninh Giản An nghe số tài khoản của hắn từ đâu.
"Em thật là! Anh không muốn tiền của em."
"Một là một, hai là hai, em xưa nay không thích nợ ai."
"Bái phục em." Lệ Đông Tán không biết phải nói gì, "Chỉ vì anh là em trai của chồng cũ em, nên đối xử lạnh lùng với anh vậy sao? Rõ ràng trước đó em còn mời anh đi ăn, mời uống cà phê."
"Đó là bởi vì..."
Ninh Giản An không nói tiếp.
Lệ Đông Tán nói: "Anh nợ em đó! Đừng khách sáo với anh nữa, không tốn bao nhiêu tiền đâu, mà tiền viện phí chị dâu anh đã trả cho anh rồi, cứu em một mạng càng không có gì, đó là bác sĩ nên làm, vậy nha."
Ninh Giản An nói: "Tùy anh vậy, dù sao em đã chuyển rồi, do chính anh không muốn thôi."
"Ừ, anh không muốn, em cứ như vậy là anh giận đó."
"..." Ninh Giản An không nói gì nữa.
Lát sau, Khương Đồng đến đón Ninh Giản An, vì trước tiên phải đưa tiểu gia hỏa về, rồi đi rửa xe cho Lệ Cảnh Thần, nên giờ mới đến đón Ninh Giản An ở bệnh viện.
Đồ đạc của Ninh Giản An ở viện không nhiều, bệnh viện phát chậu rửa mặt, phích nước nóng các thứ, Khương Đồng bảo bỏ đi, Ninh Giản An nhất định phải cầm.
"Con bé này đúng là không biết cách sống, có thể tiết kiệm được cứ tiết kiệm."
"Dạ biết rồi, tỷ, nghe tỷ."
Nhưng Ninh Giản An không muốn ngồi xe này, bất quá Lệ Đông Tán đã giúp Khương Đồng và Ninh Giản An khuân đồ, chất hết lên xe của Lệ Cảnh Thần.
Lệ Đông Tán hỏi Khương Đồng một câu: "Chị dâu, anh trai em bao giờ về?"
Khương Đồng đáp: "Anh ấy nói cuối tuần này."
Mắt Lệ Đông Tán liền ánh lên vẻ mờ ám, "Hai người vẫn liên lạc thường xuyên thế? Anh gửi tin nhắn cho anh trai em, ảnh còn không trả lời."
Khương Đồng hắng giọng không đáp, Ninh Giản An đã không chịu được, có chút không vui.
"Đồng Đồng không phải chị dâu của cậu, không liên quan gì đến nhà họ Lệ của các cậu cả."
"Này," Lệ Đông Tán thừa lúc Ninh Giản An không để ý, xoa đầu nàng, "Em quả là người ngay thẳng."
Ninh Giản An đẩy tay hắn ra, bảo hắn sau này đừng đụng vào nàng!
Khương Đồng đứng bên cạnh xem, rất cảm khái, chị Khương Tuệ của nàng, so với nàng, tâm thật là ác!
Ít nhất, cái sự đoạn tuyệt dứt khoát này, rất lợi hại.
Xe khởi động, Khương Đồng tiện tay mở máy chiếu phim trên xe, quả là Maybach, hơn ba mươi cái loa Berlin âm sắc thật là tốt, chỉ là trong danh sách bài hát của Lệ Cảnh Thần, sao vẫn giống y như lúc chưa ly hôn vậy?
"Thời gian như dòng sông, đã lâu không gặp, tình yêu của tôi..." Toàn là mấy bài hát cũ xưa.
"Em mau trả xe lại đi, lái xe của chồng cũ, trông không ra gì cả." Ninh Giản An không nhanh không chậm dạy dỗ Khương Đồng.
Khương Đồng bừng tỉnh, nói: "Thì tại em không có xe đến đón chị xuất viện, chỉ có thể dùng xe của ảnh thôi, xe của em còn ở chỗ Từ Miêu Miêu, tuần sau nó trả em."
"Vậy em lái xe của chị --" Ninh Giản An dừng một chút, chiếc Toyota của nàng, do bị tai nạn giao thông, đã thành phế liệu rồi.
Hiện tại Ninh Giản An không có xe, vẫn là nàng nhịn ăn nhịn mặc mua một chiếc xe cũ.
Nàng mím môi, tính mua một chiếc xe mới vậy.
Điện thoại Khương Đồng rung hai tiếng, Tống Thanh Dật gửi tin nhắn cho nàng, nói Tống Thanh Dật đã làm xong việc Khương Đồng giao!
Ừm, quả nhiên là tay đua ván trượt con thỏ, làm việc rất nhanh.
Xe chậm rãi tiến vào khu dân cư.
"Tỷ, chị xuống xe đi, em mua cho chị một bất ngờ."
Ninh Giản An không hiểu: ?
Một chiếc Mercedes-Benz C260 màu trắng mới toanh đang đậu ở đó, Tống Thanh Dật đi tới, đưa chìa khóa xe cho Khương Đồng vừa xuống xe.
"Mua bản cao cấp nhất, bớt được bao nhiêu anh đều bớt hết cho em, thêm thuế là 32 vạn, em đưa anh 30 là được, lẻ thì khỏi."
"Sao mà được, lát nữa em chuyển đủ cho anh." Khương Đồng nói.
Tống Thanh Dật khoát tay, "Em lấy tiền lẻ đó mua thêm cái khăn quàng cho Lão Lệ đi! Anh thấy năm ngoái đến năm nay, trời lạnh là ổng đeo cái khăn màu đen đó hoài, ổng khoe với anh là em tặng, không biết ổng tính đeo bao tháng, nói chung phải đem giặt chứ hả? Dù sao bây giờ ổng cũng là tổng giám đốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận