Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 281: Tại chỗ liền đi làm giám định (length: 7604)

"Ta làm sao biết hắn có ý gì, ta nói hắn là bệnh thần kinh."
"Được, còn không chịu nói thật phải không."
"Ta..." Khương Đồng nhắm mắt lại, nàng hiện tại nếu không giải thích, đoán chừng Lệ Cảnh Thần nhất định sẽ đi điều tra, hắn rốt cuộc có hay không con gái.
Đến lúc đó nhất định sẽ điều tra ra Khương Minh Dương.
Cân nhắc xong, Khương Đồng lúc này mới bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, ta có cần phải giải thích rõ ràng, chẳng lẽ thanh danh của ta không quan trọng à? Đấy chính là con gái nhỏ của ta, Văn Nhã, cô biết đấy, mẹ ta dạo này bận việc, nàng liền giao đứa bé đó cho ta trông hộ, để cho họ Đào hiểu lầm là con gái của ta."
Lệ Cảnh Thần nghe được điều này, càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
"Cô là người chuyên trông trẻ à? Sao ai cũng tìm cô hỗ trợ trông trẻ vậy? Trước kia con của đồng nghiệp cô cũng vậy, giờ thì con của mẹ cô, lẽ nào mẹ cô không biết cô ngay bản thân mình còn chăm sóc không xong?"
"Ý của anh là, chị tôi là bác sĩ, lại còn là bác sĩ phụ khoa, mẹ tôi theo lý thuyết hẳn phải tìm chị tôi trước mới đúng, ý anh là thế đúng không."
Lệ Cảnh Thần đúng là nghĩ như vậy.
Đổng Á Lan cũng đâu phải chỉ có mỗi Khương Đồng là con gái.
Khương Đồng lúc này mới nói, "Quan hệ giữa chị tôi với mẹ tôi không được tốt, mẹ tôi không dám tìm chị ấy, vào ngày chị tôi đính hôn, mẹ tôi còn không dám nói chuyện nhiều với chị ấy, cho nên nàng mới chỉ có thể tìm đến tôi."
"... " Lệ Cảnh Thần môi mỏng hơi mím lại.
Khương Đồng nói, "Anh không tin, tôi sẽ kêu Văn Nhã ra, lại gọi Đào Tư Viễn ra, chúng ta ở trước mặt mọi người nói cho rõ ràng, tôi không muốn dây vào chuyện của các người, để cho mình mang tiếng, mà tôi cũng đâu có trêu chọc gì đến các người."
Lệ Cảnh Thần nhíu mày, "Ta hoàn toàn không biết hắn, ta không biết hôm nay vì sao hắn lại tìm đến ta."
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Khương Đồng vang lên.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Khương Đồng tắt máy, nhưng Đào Tư Viễn lại gọi đến.
Khương Đồng định không nghe máy, Lệ Cảnh Thần ở bên cạnh nói, "Nghe đi, không nghe là rõ ràng trong lòng cô có quỷ."
Khương Đồng nhíu mày, ấn nút nghe màu xanh.
"Cô bây giờ ở đâu?" Giọng Đào Tư Viễn truyền đến.
Khương Đồng hắng giọng, "Có gì thì anh nói luôn đi."
"Là như vầy, tôi đã gọi điện thoại cho chị của cô rồi, hôm nay tôi không nên nhất thời xúc động mà đem chuyện của Văn Nhã nói ra, thật xin lỗi, chồng trước của cô biết thì chắc chắn sẽ nghi ngờ."
Khương Đồng thầm mắng Đào Tư Viễn, mẹ kiếp anh đừng có nói nữa được không.
Đào Tư Viễn phối hợp nói tiếp, "Haiz, tôi thật sự không muốn làm tổn thương cô, cũng không muốn làm tổn thương con."
"Đủ rồi."
Khương Đồng cắt ngang lời Đào Tư Viễn, lạnh lùng nói, "Lệ Cảnh Thần đang ở bên cạnh tôi."
Đào Tư Viễn im lặng hai giây, "Hả?"
Khương Đồng nói: "Đều là một trận hiểu lầm, Văn Nhã căn bản không phải là con gái tôi, tôi gửi địa chỉ cho anh, anh bây giờ đến đi, thế nhé."
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Lệ Cảnh Thần vẫn không đổi, "Cô muốn cho hắn địa chỉ nào? Hay là đi thẳng đến bệnh viện đi, tôi cũng muốn xem xem cái con gì của mình, sau đó tiện thể cho tôi với con gái của tôi làm giám định thân tử luôn."
Khương Đồng không để ý đến hắn, chỉ vội vàng nhắn tin cho Ninh Giản An, dặn dò mấy câu.
… Quán cà phê gần bệnh viện.
Ninh Giản An đi đến khu biệt thự Tử Vi, mang Văn Nhã đến, Đào Tư Viễn cũng lái xe đến.
Mọi người đều đã đến đủ.
Khương Đồng giải thích một phen, đây không phải con gái của cô, mà là con của mẹ ruột cô.
Đào Tư Viễn vẫn không tin, "Con của mẹ cô, sao có thể chứ, mẹ cô đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể sinh được?"
"Có nhiều minh tinh năm mươi tuổi vẫn sinh con, sao mẹ tôi không thể năm mươi tuổi sinh con? Tự nàng muốn sinh thôi."
Đào Tư Viễn vẫn không tin.
Anh ta hỏi Ninh Giản An, thật sao?
Trong ánh mắt Ninh Giản An chứa đựng vẻ thất vọng về Đào Tư Viễn, cô ừ một tiếng.
Đào Tư Viễn liếm môi một cái, "Không thể nào, tôi còn làm giám định thân tử rồi mà."
Lệ Cảnh Thần lên tiếng, "Báo cáo giám định thân tử đâu, phiền anh cho tôi xem một chút."
Đào Tư Viễn lại không mang theo bên người.
Khương Đồng nói, "Ngay bên cạnh có cơ sở giám định, đi làm một cái là được rồi."
Đào Tư Viễn và Lệ Cảnh Thần đều không có ý kiến gì.
Gửi mẫu đi xét nghiệm, Đào Tư Viễn tiện thể liên lạc với người bạn đã làm giám định cho anh ta lúc trước.
Đối phương nói, "Không phải là cậu đã bảo tôi làm giám định xem có quan hệ huyết thống hay không, rồi gửi kết quả vào điện thoại cho cậu sao? Hai người đúng là có quan hệ huyết thống mà."
Đào Tư Viễn nghe xong câu này, tim có chút hồi hộp, anh ta chủ quan, không cam lòng hỏi Văn Nhã, "Văn Nhã, Khương Đồng rốt cuộc là mẹ của con hay là chị của con?"
Văn Nhã sợ hãi, òa lên khóc nức nở.
Đào Tư Viễn: "... "
Anh ta không muốn mất mặt, nhất là trước mặt Lệ Cảnh Thần, nhưng Văn Nhã bị Đào Tư Viễn làm cho sợ hãi, nhìn thấy Lệ Cảnh Thần, Văn Nhã vừa khóc vừa nói Lệ Cảnh Thần đẹp trai, muốn được chú đẹp trai này ôm.
Ninh Giản An vội vàng ôm lấy Văn Nhã, "Chỉ là một hiểu lầm thôi. Thôi được rồi, không có gì đâu, chồng trước của cô đi trước đi, còn lại đây là chuyện nhà chúng tôi."
Lệ Cảnh Thần không hề nhúc nhích.
"Khương Đồng có thể đang mang thai con của tôi, tôi muốn đưa cô ấy đi kiểm tra."
Ninh Giản An đột ngột nhìn về phía Khương Đồng, ánh mắt kia, chất vấn, phức tạp, giống như đang hỏi cô, chuyện gì xảy ra sao lại nói cho Lệ Cảnh Thần rồi?
Khương Đồng bực bội kêu lên, "Tôi không có mang thai!"
Lời này của cô, là đang nói với Ninh Giản An.
Ninh Giản An tỉnh táo một chút, hỏi Lệ Cảnh Thần, "Sao anh lại nói em gái tôi có thể đang mang thai con của anh?"
Lệ Cảnh Thần: "Đầu tuần ở Thâm Quyến, ta với nàng..."
"Không có mang thai." Khương Đồng cắt ngang lời Lệ Cảnh Thần.
"..." Lệ Cảnh Thần không nói nhiều, chỉ nhìn vẻ mặt quật cường của Khương Đồng.
Ninh Giản An đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cô cười lạnh, "Em gái tôi, tôi hiểu rõ nó, không thể nào có chuyện mang thai con của chồng trước được, nếu anh không yên tâm, tôi sẽ cho em ấy đi kiểm tra, sau đó gửi báo cáo cho anh."
Lệ Cảnh Thần: " ?"
Ninh Giản An khẽ cười, "Tôi là bác sĩ phụ khoa, nếu em gái tôi có thai, tôi chắc chắn sẽ nói cho anh biết đầu tiên, để anh chịu trách nhiệm với nó, dù sao đây cũng là một sinh mạng."
Lại nói thêm một câu.
"Tôi bây giờ đã là vị hôn thê của Đông Tán, anh cũng coi như là nửa đường ca của tôi, chúng ta đều là người một nhà."
"... " Lệ Cảnh Thần nể mặt Lệ Đông Tán, không nói gì, quay người rời đi.
Chờ Lệ Cảnh Thần đi rồi, Ninh Giản An mặt lộ vẻ nghiêm túc nhìn Khương Đồng, trước mắt là phải tính sổ với Đào Tư Viễn.
"Anh làm tôi quá thất vọng rồi, anh đã hứa sẽ giấu giếm chuyện con của tôi, anh đã phụ lòng tin tưởng của tôi."
"Giản An, thật sự là do tôi quá xúc động, tôi hiểu lầm, tôi tưởng rằng hắn là một tên đàn ông bỏ vợ bỏ con, tôi quá tức giận, tôi làm như vậy cũng là để bảo vệ Khương Đồng." Đào Tư Viễn nói.
Cũng là bởi vì, anh ta ở cự ly gần nhìn thấy con của Lệ Viễn Tranh, nhớ đến nỗi oan ức của mẹ anh ta, nhớ đến chính anh ta những năm này không có cha khổ sở như thế nào. . .
Anh ta nhìn thấy Lệ Cảnh Thần, liền không kiềm chế được mà đến tố cáo hắn.
Như thể chỉ khi thấy hắn luống cuống chân tay, thấy vẻ mặt tức giận của hắn thì trong lòng anh ta mới thoải mái hơn một chút.
Đào Tư Viễn định thần lại, "Tóm lại, lần này thật là do tôi không tốt, về sau sẽ không thế nữa."
Ninh Giản An thở dài một tiếng, "Anh đi trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với em gái tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận