Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 76: Bồi tiếp nàng đi sinh non (length: 7470)

Khương Đồng hung hăng trừng mắt liếc Từ Miêu Miêu, nàng đã nói cái gì với đứa trẻ rồi?
Từ Miêu Miêu kêu oan, nàng thật sự không biết a, vì sao Dương Dương lại nói như vậy.
Khương Minh Dương ngước đôi mắt ướt sũng lên, "Ngươi cùng mẹ nuôi nói chuyện, ta đều nghe thấy được! Ngươi nói không cần ta nữa... Chúng ta nương tựa nhau lâu như vậy, sao ngươi có thể không cần ta."
Khương Đồng chưa từng nói không cần hắn a, nàng nghĩ một lúc, Từ Miêu Miêu nhắc nhở nàng, lúc này nàng mới nhớ ra, hẳn là hôm đó Lệ Cảnh Thần đến nhà Từ Miêu Miêu, sau khi về nàng cùng Từ Miêu Miêu uống rượu đã nói những lời đó.
Uống say, khó tránh khỏi nói lung tung.
"Ta cũng có lỗi," Từ Miêu Miêu nói, "Mấy hôm trước ta gọi điện thoại, nói về vấn đề tiền bạc của công ty, thằng bé chắc là nghe được, nó nghĩ chúng ta phá sản rồi."
Khương Đồng mắt ngấn lệ, nàng ngồi xổm xuống cầm tay nhỏ của đứa trẻ, "Ta sẽ không bao giờ không cần ngươi, trừ khi ngươi không cần ta nữa."
Khương Minh Dương lắc lắc đầu, "Mặc dù mỗi ngày ngươi cho ta ăn cháo trắng, nhưng ta vẫn yêu ngươi nhất."
Khương Đồng nói, "Ta cũng yêu ngươi nhất, chúng ta đừng ai bỏ ai nhé, được không."
"Được thôi." Khương Minh Dương nín khóc mỉm cười, còn ân cần lau nước mắt cho Khương Đồng.
Từ Miêu Miêu không hiểu chuyện, phá tan bầu không khí này, lắc lắc cánh tay Khương Đồng, "Vậy ngươi nói xem sau này ta tìm lý do gì để gặp Lạc Vũ Bạch đây?"
Khương Đồng cạn lời, "Ta mặc kệ ngươi tìm lý do gì, cấm mang con trai ta đi theo. Hắn tốt vậy sao? Không phải ngươi đã quyết định không thích hắn rồi sao?"
Từ Miêu Miêu lắc lắc chiếc vòng trên tay, "Nhưng mà hắn giữ vòng cho ta cẩn thận như vậy, chứng tỏ hắn rất chu đáo, rất đáng tin."
Khương Đồng: Bó tay... Yêu vào rồi, hết thuốc chữa.
Hôm nay xem như tâm trạng tốt nhờ có đầu tư, nàng không so đo với Từ Miêu Miêu.
Hôm sau.
Lệ Thanh Hà liên lạc với Khương Đồng, nàng đã chuẩn bị tâm lý xong, đúng lúc anh ruột Lệ Đông Tán không có ở Nam Đế, đi ra ngoài rồi, sau đó anh trai khác là Lệ Cảnh Thần cũng không ở Nam Đế.
Khương Đồng giải quyết xong vấn đề công ty, bây giờ nàng không có việc gì, được thôi, nàng buổi sáng không đi làm, ở cùng Lệ Thanh Hà đến bệnh viện phá thai.
Lệ Thanh Hà vẫn chưa tới bệnh viện mà nước mắt đã rơi, Khương Đồng cầm tay cô ấy, bảo cô ấy đừng sợ.
"Chị dâu, em vẫn có chút không nỡ đứa bé này... Nó là một sinh mạng mà..."
"Vậy rốt cuộc em có muốn bỏ không? Chẳng phải đã cân nhắc cả nửa tháng rồi sao, sao giờ vẫn chưa nghĩ xong?"
Lệ Thanh Hà lắc đầu, nước mắt đọng trên hàng mi, "Em nghĩ kỹ rồi..."
Cô nghe theo Khương Đồng, phải tranh thủ lúc thai nhi chưa được hai tháng, mau chóng phá thai, nếu không thai nhi càng lớn thì phá càng khó.
Nhưng Lệ Thanh Hà vẫn cứ khóc, khóc rất lớn, khiến những người xung quanh đều nhìn Khương Đồng, như thể nàng ép Lệ Thanh Hà đi phá thai vậy.
Khương Đồng kiên quyết đưa Lệ Thanh Hà đi khoa sản, trước làm kiểm tra.
"Mời vào." Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đeo cặp kính gọng vàng mảnh, trông rất thanh lãnh.
Lệ Thanh Hà không dám đi một mình, nhờ Khương Đồng đi cùng.
"Vị nào muốn phá thai?"
"Vị này," Khương Đồng khoác tay lên vai Lệ Thanh Hà, "Em gái tôi muốn bỏ thai."
Bác sĩ đang cúi đầu xem giấy tờ kiểm tra, sau đó ngẩng lên, ánh mắt rơi trên mặt Khương Đồng, ngẩn người hai giây.
Khương Đồng gọi một tiếng, bác sĩ? Bác sĩ?
Nữ bác sĩ mới hoàn hồn, "À, trước đưa em gái cô đi làm kiểm tra," đưa tờ giấy cho Khương Đồng, Bác sĩ đột nhiên buột miệng: "Đây là em gái ruột của cô sao?"
Lệ Thanh Hà lắc đầu, "Cô ấy là chị dâu của tôi."
Thấy vậy, bác sĩ không hỏi thêm nữa.
Chỉ là đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Khương Đồng và Lệ Thanh Hà... Ánh mắt vị bác sĩ này chậm rãi hiện lên vài phần u sầu, trong đáy mắt lại có mấy phần chua xót khó hiểu.
Lệ Thanh Hà khóc không ngừng, làm xong kiểm tra, cô ấy phải nói lời tạm biệt với đứa bé.
Đây là lần đầu tiên cô làm mẹ, nhưng lại tàn nhẫn bóp c·h·ế·t sinh mệnh bé nhỏ này.
Lệ Thanh Hà vẫn còn lo lắng, "Chị dâu, chị nói xem có khi nào làm không sạch, sau này có ảnh hưởng đến việc sinh con của em không?"
Khương Đồng thở dài, "Đây là viện bảo vệ bà mẹ và trẻ em tốt nhất Nam Đế, bác sĩ đều rất chuyên nghiệp, sẽ không làm không sạch, cũng không để lại di chứng cho em đâu."
Lệ Thanh Hà hít một hơi, "Chị dâu lúc sinh Dương Dương cũng sinh ở bệnh viện này sao?"
Khương Đồng nói: "Chị cũng sinh ở đây, nhưng bác sĩ sản khoa cho chị là mấy người lớn tuổi, hôm nay chị không thấy, vị bác sĩ làm kiểm tra cho em, vẫn còn rất trẻ."
Nhìn còn chưa tới ba mươi, đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt, chắc là không tệ.
Cầm báo cáo siêu âm, lại một lần nữa đi tìm vị bác sĩ kia.
Lúc này Khương Đồng mới liếc qua bảng tên của đối phương: Ninh Giản An. Nàng không biết vị bác sĩ họ Ninh này.
Bác sĩ nhìn kỹ báo cáo kiểm tra của Lệ Thanh Hà, nói, "Cô bé, thành tử cung của cô rất mỏng, trước đây cô chưa từng phá thai sao?"
Lệ Thanh Hà quả quyết lắc đầu, "Tôi chưa từng, đây là lần đầu tiên tôi có thai."
Khương Đồng nói, "Bác sĩ, đây đúng là lần đầu tiên cô ấy có thai, mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học."
Bác sĩ liếc nhìn Khương Đồng, nói: "Thành tử cung của em chồng cô rất mỏng, nếu như phá thai có thể sẽ khiến cho lớp màng bên trong mỏng hơn, có thể dẫn đến vỡ tử cung, thậm chí là mất kinh nguyệt, sau này muốn có con sẽ rất khó."
"A?" Lệ Thanh Hà cắn môi, "Bác sĩ, em còn trẻ như vậy, em không muốn mất kinh đâu."
"Bố đứa bé là ai? Anh ta nhất định phải bỏ đứa bé này sao?" Bác sĩ hỏi tiếp.
Lệ Thanh Hà im lặng ngay, cúi đầu, mân mê ngón tay.
Khương Đồng nói, "Làm không đau cũng không được sao? Di chứng nặng vậy à? Tuổi này của cô ấy, muốn sinh con còn quá sớm."
"Còn chưa kết hôn đúng không?" Bác sĩ thở dài, "Năm nay có nhiều cô gái chưa kết hôn đã có thai, nhưng nếu nhất định phải phá, sau này muốn có con có khả năng sẽ rất khó, các cô nên chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Lệ Thanh Hà kéo tay Khương Đồng, "Chị dâu, em không bỏ thai nữa, em muốn giữ đứa bé, em không muốn sau này không làm được mẹ."
Khương Đồng hỏi cô, "Em chắc chắn chưa? Em phải gánh chịu những hậu quả đó."
Lệ Thanh Hà gật đầu, "Em chắc chắn không phá thai, cùng lắm thì giống như chị làm mẹ đơn thân!"
"Cái gì?" Vị bác sĩ kia kinh ngạc thốt lên, ánh mắt lay động mấy lần, nhìn về phía Khương Đồng, "Cô là mẹ đơn thân? !"
Trong ánh mắt của bác sĩ, mang theo vài phần thương xót và ngạc nhiên, khiến Khương Đồng cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Để bác sĩ chê cười, không có gì, tôi xin phép đưa em chồng về trước, việc phá thai, chúng tôi chưa làm. Chúng tôi về nhà rồi sẽ bàn lại."
"Ừm, bàn bạc lại đi, đừng vội." Ninh Giản An buông bút ký tên xuống, vẫn đợi đến khi Khương Đồng đi rồi, cô mới mở cửa sổ, lại nhìn bóng lưng của Khương Đồng thêm mấy lần nữa.
Sao nàng lại thành ra như thế này, mẹ đơn thân à.
Chẳng lẽ thật sự là nàng sao? Khương Đồng?
Hay là chỉ là người lớn lên giống thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận