Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 300: Đi cục dân chính nhận chứng (length: 7442)

Lệ Thanh Hà kéo Tống Thanh Dật lại, "Ngươi tìm chị dâu ta làm gì, ngươi là bạn anh ta, ngươi định đào góc tường anh ta à?"
"Tùy ngươi nghĩ thế nào đi," Tống Thanh Dật lười biếng giải thích, vẫn là muốn đến nhà Khương Đồng xem sao.
Lệ Thanh Hà nhanh trí, vội vàng ôm lấy cổ Tống Thanh Dật, nghẹn ngào nói, "Ta không thể để cho ngươi đi, ta không thể để cho ngươi phá hoại tình cảm chị dâu và anh trai ta, ngươi không thể đào góc tường bạn bè."
Tống Thanh Dật hít một ngụm khí lạnh, quay đầu, nhìn Lệ Thanh Hà đang ghì chặt lấy hắn không buông.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, nhà chị dâu ngươi có phải có đứa bé không, ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc."
"Hả?" Lệ Thanh Hà trợn mắt nhìn, "Ngươi nói tiếng trẻ con khóc ấy à, chính là cái này đấy."
Nói rồi, lại ấn một cái vào cây xương rồng cảnh đồ chơi, đồ chơi lại phát ra tiếng kêu chi chi nha nha.
"Ngươi tưởng ta dễ bị lừa thế à? Dù cho là đồ chơi phát ra thì tại sao sáng sớm ngươi lại đến tìm chị dâu, chị dâu ngươi còn cố ý bảo ngươi xuống đây, hai người đúng là kẻ tung người hứng."
"Anh Tống à, anh nghĩ nhiều rồi, là do trước đó em hỏi mượn tiền chị dâu, hôm nay em trả tiền mới đến tìm nàng, em... Vừa hay muốn về nhà một chuyến, em không biết lái xe, anh Tống à, anh đưa em đi."
Tống Thanh Dật vẫn còn nghi ngờ.
Lệ Thanh Hà cắn môi một cái, "Chẳng lẽ anh nghi chị dâu em sinh con à? Anh thật là quá kỳ lạ đó, phụ nữ mang thai mười tháng, anh thấy chị dâu em từng có bụng lớn bao giờ chưa?"
Nghe đến đây, Tống Thanh Dật liền nhíu mày.
Nếu Khương Đồng thật sinh con, theo thời gian mà đoán, thì nàng hẳn là sinh ở Nam Đế, nhưng, điều đó là không thể.
Lệ Thanh Hà thấy Tống Thanh Dật có chút mềm lòng, lúc này mới nói tiếp, "Em lấy nhân cách của mình đảm bảo, anh hoài nghi là sai lầm."
Tống Thanh Dật không hề động, chỉ nhìn về phía căn nhà Khương Đồng đang ở.
Mặt bỗng nhiên nóng lên.
Tống Thanh Dật ngẩn người một chút, mắt thấy Lệ Thanh Hà đang đỏ mặt hôn hắn một cái.
"Anh cũng mau lái xe, đưa em về nhà đi, anh đừng đào góc tường anh trai em, con gái tốt trên đời này còn nhiều, đừng nhòm ngó phụ nữ của huynh đệ."
Tống Thanh Dật không nói gì, một giây sau, hắn đột nhiên nhoài người về phía Lệ Thanh Hà, hạ thấp ghế ngồi của cô nàng, đè nàng xuống dưới.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc này, không hiểu sao, tim Lệ Thanh Hà đập thình thịch.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì,"
"Xoạch" một tiếng vang lên, Tống Thanh Dật giúp nàng thắt dây an toàn, nhìn mặt Lệ Thanh Hà, "Đàn ông ba mươi tuổi rất nguy hiểm, lần sau đừng có như vậy, nếu không thì ta cũng không nể mặt anh ngươi đâu."
Lệ Thanh Hà có chút sợ hãi, ngây ngô gật đầu.
Tống Thanh Dật lúc này mới đứng lên, ngồi lại vào chỗ, hắn không xuống xe, mà quay đầu rời đi.
"Tiểu nha đầu, trên người ngươi sao lại có mùi sữa vậy?"
"Em," Lệ Thanh Hà hai tay níu chặt vạt áo, "Em... thích uống sữa bò không được à..."
Tống Thanh Dật nhìn cô nàng một cái, đúng là chưa trải sự đời.
Hắn nửa đứng đắn nửa đùa cợt nói, "Ta có một ông anh họ, hắn thích la lỵ như ngươi đấy, ta giới thiệu cho ngươi nhé?"
Lệ Thanh Hà lắc đầu, "Không cần, em hiện tại không có hứng thú với đàn ông..."
Tống Thanh Dật cười, "Vậy là trong lòng ngươi có người rồi?"
Lệ Thanh Hà trong đầu nghĩ đến Lệ Hi Hi, cô gật đầu như giã tỏi, "Xem như thế đi."
Tống Thanh Dật không hỏi nhiều.
Đến nhà họ Lệ, Lệ Thanh Hà cùng Tống Thanh Dật nói tạm biệt, mời hắn vào nhà ngồi chơi, nhưng Tống Thanh Dật không vào.
Lệ Thanh Hà về nhà, "Chịu đòn nhận tội" Lộ Xuân Liên nhìn Lệ Thanh Hà, thật không biết nói gì.
"Anh trai con đính hôn, con không về, bao lần nhà có liên hoan, con cũng không về. Con định cả đời không về nhà à?"
"Ba mẹ, con xin lỗi, con biết sai rồi, thì con không phải đã về rồi sao." Lệ Thanh Hà cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay.
Lệ Văn Hoằng nói, "Đừng trách Thanh Hà, nhìn con bé ở bên ngoài đều đói gầy cả rồi."
Lộ Xuân Liên lại chê, "Sao ta thấy con bé mập lên không ít."
Lệ Thanh Hà chuyển chủ đề, sợ cha mẹ phát hiện ra điều gì, "Cha mẹ, anh trai con đâu, con lâu lắm không gặp anh rồi."
"Anh con và chị dâu con, hôm nay đi đăng ký kết hôn."
"Hả?"
Lệ Thanh Hà nhân lúc người nhà không chú ý, gửi tin cho Khương Đồng.
Nói cho nàng, chuyện của Tống Thanh Dật giải quyết ổn thỏa rồi, còn nữa, Lệ Đông Tán và Ninh Giản An đi đăng ký kết hôn.
Lệ Thanh Hà còn nói: 【 Con nghe mẹ nói, vốn muốn ngày 7 tháng 7 mới đi đăng ký, là Ninh Giản An muốn sớm hơn, hôm nay là 26, thứ sáu, nếu hôm nay không đăng ký, thì phải đợi thứ hai. 】
Khương Đồng không nói gì thêm, hôm qua Khương Minh Dương vừa qua sinh nhật, hôm nay, Ninh Giản An đã đi đăng ký kết hôn rồi.
Thật sự đăng ký rồi sao?
Thôi, cô cũng lười hỏi.
Chờ Lệ Thanh Hà kể xong chuyện này, một tiếng sau, Khương Đồng mở trang bạn bè ra thấy Lệ Đông Tán đăng trạng thái.
【 Hợp tình, hợp lý, hợp pháp, cùng em, cuối cùng. 】
Kèm theo là hình hai tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi, cùng hình anh và Ninh Giản An tay nắm tay nhau, địa điểm là Nam Đế - Cục dân chính chỗ đăng ký kết hôn.
Nơi đó, con đường đó, Khương Đồng đã từng đi qua hai lần, rất quen, chỉ là không nghĩ tới, Ninh Giản An và Lệ Đông Tán sẽ đột ngột đăng ký kết hôn như vậy...
Cô mở cửa sổ ra, thời tiết bên ngoài có chút âm u, không có mưa giông, Khương Đồng đóng cửa sổ lại.
...
Đợi Lệ Đông Tán đăng xong cái trạng thái đã đăng ký kết hôn, Lộ Xuân Liên, Đổng Á Lan, cùng mấy đồng nghiệp trong công ty, nhao nhao bấm thích, bởi vì là bạn chung, nên Ninh Giản An cũng nhìn thấy được.
Lệ Đông Tán đưa điện thoại cho Ninh Giản An, nói, "Chị dâu em, còn chưa bấm thích."
Ninh Giản An nói, "Có lẽ cô ấy chưa thấy thôi."
Lệ Đông Tán ừ một tiếng, "Anh không cài đặt chế độ phân loại bạn bè, tất cả đều là công khai, chị dâu anh không có chặn anh, nhất định là cô ấy có thể thấy, em cứ yên tâm đi."
Nói rồi, anh nắm chặt tay Ninh Giản An, hôn lên mu bàn tay cô.
"An An, em cuối cùng cũng là bà xã của anh rồi, sau này không ai có thể chia rẽ chúng ta được nữa, hôm nay anh thật sự rất hạnh phúc."
Ninh Giản An tùy ý Lệ Đông Tán nắm tay mình, cô cúi đầu, nhìn xuống cái bụng dưới vừa mang thai không lâu, "Đông Tán, em..."
"Sao vậy, em nói đi."
Điện thoại di động reo, Lệ Đông Tán ra hiệu Ninh Giản An chờ một lát, là Lộ Xuân Liên gọi tới.
Hỏi anh, giấy đăng ký kết hôn nhận chưa, khi nào về nhà ăn cơm?
"Mẹ, con với Giản An đang trên đường về."
"Em gái con cũng về rồi, ông nội cũng về rồi, hôm nay mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, ăn mừng một chút."
"Dạ." Lệ Đông Tán cúp máy.
Vừa rồi những lời đó, Ninh Giản An cũng đã nghe thấy.
Lệ Đông Tán không hiểu hỏi cô, "Vừa rồi em muốn nói gì với anh vậy?"
Ninh Giản An lắc đầu, vội vàng hỏi, "Em gái anh về rồi sao? Cô ấy về một mình à?"
Lệ Đông Tán cười, "Không phải thì cô ấy còn tìm bạn trai sao, nha đầu đó nếu mà yêu đương, chắc chắn sẽ nói với anh đầu tiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận