Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 238: Lệ Cảnh Thần đóng cừu non bị (length: 7590)

Khi Khương Đồng rời khỏi Nam Đế, trong hành lý mang theo có cả nhẫn cưới.
Đôi nhẫn đó, nàng đều để trong hộp trang sức, giờ nhớ lại, hẳn là đặt trong ngăn kéo dưới cùng nhất ở phòng ngủ của nàng tại Vĩnh Chu, Lệ Cảnh Thần chưa chắc đã thấy.
Nhưng mà chiếc nhẫn kia —— Thôi vậy, không lấy nữa.
Ngày thứ hai Khương Đồng đến công ty, định đưa Khương Minh Dương đến nhà Từ Miêu Miêu một chuyến, Từ Miêu Miêu nói với Khương Đồng, tùy tiện đưa qua.
"Tiểu Bạch Bạch nhà ta không làm ta thất vọng, Trịnh Yến quả nhiên nói với mẹ Tiểu Bạch Bạch, bảo nó chia tay với ta, Tiểu Bạch nói, chuyện của người trẻ, không đến lượt bà xen vào, rồi không thèm để ý đến mẹ nó nữa. Mẹ nó gọi điện thoại cho nó, nó cúp máy luôn."
"Thì ra là thế." Khương Đồng cười cười, "Vậy ta đoán Tiểu Bạch không phải sẽ bỏ nhà đi chứ?"
"Nó về trường đi lấy bằng tốt nghiệp, sau đó đi chơi mấy ngày với bạn đại học."
Cho nên mấy ngày nay Từ Miêu Miêu rảnh rang không có việc gì.
Khương Đồng nói, "Được đó, ta về rồi, việc công ty ta sẽ lo, cô cứ nghỉ ngơi chút đi."
"Ôi không có mệt gì hết á, có chút xíu chuyện thôi. . . Chị về rồi, em thật sự là rất vui."
Không nói thêm nữa, Khương Đồng đưa Khương Minh Dương qua cho Từ Miêu Miêu rồi đến công ty làm việc.
Có một lô hàng do nhân viên sơ ý, thiếu mất hai trăm kiện, là lô quần áo, chất liệu vải mới, nơi sản xuất gần đây nhất là ở Vĩnh Chu, gần Nam Đế.
Bây giờ phải nhanh chóng đi Vĩnh Chu mua hàng, rồi về trong ngày, như vậy mới có thể cứu vãn được tổn thất.
Khương Đồng mặt không chút biểu cảm nói, "Ta sẽ không đi Vĩnh Chu! Ta tìm mấy người đi."
"Dạ được thưa Khương tổng."
"Thôi được." Khương Đồng sửa lại, "Ta vẫn tự mình đi một chuyến đi, ta sợ các ngươi lại sai sót, ta điểm danh mấy người, đi cùng ta, bắt chuyến bay nhanh nhất đi."
Thêm Khương Đồng tổng cộng là năm người, đều là người mà Khương Đồng tin tưởng.
Đến Vĩnh Chu, Khương Đồng và những người khác nhanh chóng liên hệ công ty, đi gặp mặt, bàn chi tiết các kiểu.
Bàn xong, trời cũng đã tối, hơn sáu giờ rồi.
"Khương tổng, bây giờ chúng ta về luôn chứ ạ?"
"Ừ, "
Đang chuẩn bị đón xe ra sân bay, Khương Đồng lấy điện thoại ra xem giờ, cách giờ máy bay cất cánh còn nửa tiếng.
Chỗ này cách Phỉ Thúy Hoa viên rất gần, chỉ khoảng năm cây số, đón xe tới rồi ra sân bay là kịp.
"Mọi người đi sân bay trước đi, tôi đi một nơi, tôi sẽ nhanh chóng tới tìm mọi người."
Không biết hắn đã tan làm chưa.
Khương Đồng thề, nàng chỉ định đến lấy lại chiếc nhẫn thôi.
Đến lúc đó hắn mở cửa, nàng sẽ nói, đồ của ta quên lấy! Lấy nhẫn xong, nàng sẽ lập tức đi, tuyệt đối không dừng lại.
Đến Phỉ Thúy Hoa viên, thời gian cách lúc nàng rời đi chỉ mới có ba ngày.
Đến lầu sáu nơi nàng ở, nàng hít một hơi thật sâu, định gõ cửa, tay vừa chạm vào cửa, mới phát hiện cửa khép hờ.
"Có ai không?"
Nàng đứng trước cửa gọi to một tiếng, "Lệ Cảnh Thần?" Không ai trả lời.
Trên ghế sofa đặt áo khoác vest và cà vạt của hắn.
Trong không khí thoang thoảng có mùi rượu...
Khương Đồng nhíu mày, đi vào phòng ngủ, thấy hắn đang ngủ trên giường của nàng, đắp chăn của nàng, gối đầu lên gối của nàng, nửa gương mặt lộ ra ngoài, tai đỏ ửng, mặt cũng đỏ bừng.
"Lệ Cảnh Thần, họ Lệ ——"
Gọi hắn hai tiếng, hắn không phản ứng, lông mày cứ nhíu chặt, Khương Đồng sờ thử trán hắn, nóng hổi vô cùng.
Khương Đồng vội vàng tìm nhiệt kế, tiếng động đánh thức hắn, Lệ Cảnh Thần hé mắt nhìn, trong ánh chiều tà, thấy dáng vẻ của Khương Đồng.
Giọng hắn khàn khàn, như đang mơ, "Sao ngươi lại ở đây? Không phải về rồi à."
"Ngươi bị sốt à? Mấy độ rồi? Ngươi uống thuốc chưa?" Giọng nàng rất lo lắng.
"Không biết." Lệ Cảnh Thần kéo chăn của nàng, giọng càng khó khăn, "Có thể giúp ta đắp một cái chăn được không."
Chỉ còn phòng của Khương Minh Dương là có chăn, nhưng trước khi Khương Đồng đi đã cất chăn vào tủ âm tường rồi, lại lấy ra, chiếc chăn họa tiết cừu non, đắp lên cho Lệ Cảnh Thần.
"Ta ra ngoài mua cho anh thuốc hạ sốt nhé? Sao anh về nhà không đóng cửa vậy."
"... " Lệ Cảnh Thần không có phản ứng, chỉ là lông mày vẫn nhíu lại, mặt vẫn rất đỏ.
Khi nãy hắn mở mắt ra, Khương Đồng thấy hắn không tỉnh táo.
Khương Đồng đi ra ngoài, mua cho hắn thuốc hạ sốt, vì không rõ có phải hắn uống rượu không, dù sao nàng lúc vào ngửi thấy mùi rượu, không thể mua tùy tiện, mua mấy loại thuốc khác.
Sau khi về nhà, bật máy đun nước, đồng thời cắm cơm, nấu cho hắn chút cháo bí đỏ hạt kê, rót nước sôi, pha thuốc hạ sốt cho hắn uống.
"Nè, thuốc tôi để đây, trong nồi có cháo, anh đói thì ăn chút. Nghe rõ chưa."
"... "
Người đàn ông trên giường không phản ứng, Khương Đồng im lặng đến đầu giường, kéo ngăn kéo cuối cùng ra, quả nhiên thấy hộp nhẫn bên trong, quả thật là đặt ở đây.
Đang định lấy nhẫn ra thì người đàn ông trên giường trở mình, Khương Đồng vội kéo ngăn kéo lại.
Lệ Cảnh Thần mở đôi mắt đen sâu thẳm đỏ ửng ra, Khương Đồng đứng lên, "Thuốc hạ sốt để đó rồi, anh nhớ uống, trong nồi có cháo, anh cũng uống chút đi."
"Sao ngươi lại ở đây?" Hắn lại hỏi lần nữa, ánh mắt vẫn không tỉnh táo.
"Tôi đến đặt lô hàng, tiện đường ghé qua xem chút."
"... " Lệ Cảnh Thần không nghi ngờ gì nữa, hắn chống tay ngồi dậy, Khương Đồng đưa thuốc cho hắn, "Anh tranh thủ uống đi, anh xem mặt anh đỏ kìa."
Lệ Cảnh Thần nhìn Khương Đồng, cổ họng lên xuống, "Ngươi đút ta đi, ta không có sức."
Khương Đồng: "... "
Đã nói, về Nam Đế lại bắt đầu lại từ đầu, đây không phải ở Nam Đế, nàng nhịn...
Ngồi cạnh hắn, đút cho hắn từng muỗng từng muỗng.
Ăn hết một bát thuốc, tay Lệ Cảnh Thần đột ngột chụp lên mặt Khương Đồng, chưa đợi Khương Đồng đặt bát xuống, Lệ Cảnh Thần đã chủ động nghiêng qua, hôn lên môi nàng.
Bát trong tay Khương Đồng rơi lộc cộc xuống đất, may mà có thảm, bát không vỡ, trời đất như đảo lộn, nàng đã bị người đàn ông đè dưới thân.
"Ta nóng quá..." Tay hắn vội vàng cởi cúc áo của nàng.
Lồng ngực nóng hổi của người đàn ông, là nhiệt độ mà Khương Đồng chưa từng trải nghiệm qua...
Nàng giãy giụa không chút sức lực, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, nàng luống cuống vuốt màn hình.
"Alo..."
"Khương tổng, cô đến sân bay chưa ạ? Máy bay sắp cất cánh rồi."
"Tôi ngày mai đi..."
"Khương tổng cô không sao chứ? Sao giọng cô hơi khàn vậy?"
"Không có..." Khương Đồng chưa nói hết, người đàn ông đang ở trên người nàng không nhịn được nữa, giật lấy điện thoại của nàng, nói một câu, "Khương tổng và Lệ tổng đang ở chung."
Rồi tắt máy luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận