Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 31: Cho chó ăn, sau đó nhi tử ăn (length: 5545)

Đau đầu quá.
Khương Đồng lại một lần nữa mở to mắt, mơ màng mấy phút mới miễn cưỡng chống đỡ cánh tay, từ trên giường ngồi dậy, nhìn xuống thời gian... Hơn chín giờ.
Xong.
Hôm nay lại định đi muộn.
Thôi được rồi, dù sao cũng định từ chức! Không cần thiết.
Khương Đồng xuống giường, tóc còn có chút xõa tung, nhìn thấy trên bàn chai bia cùng một tờ giấy.
Từ Miêu Miêu lưu: 【Ta về trước đây, thấy ngươi còn đang ngủ, không có gọi dậy.】 Khương Đồng bất đắc dĩ, tối hôm qua, nàng với Từ Miêu Miêu uống bao nhiêu vậy chứ! Đều uống không nhiều nhặn gì.
"Khương Minh Dương ——"
Đẩy cửa phòng trẻ con ra, trong phòng không có ai, Khương Đồng đi vào toilet.
Khương Minh Dương ngồi trên bồn cầu, "Làm gì đó, người ta đang 'tạch tạch' (đi nặng)."
Khương Đồng "ồ" một tiếng, "Buổi sáng muốn ăn gì? Cháo được không?"
Khương Minh Dương: "..."
Khương Đồng dùng nồi cơm điện nấu cháo, rồi đi rửa mặt.
Vừa ngậm bàn chải đánh răng, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Nàng sững người một chút, vội vàng ra ngoài xem, thấy Lệ Cảnh Thần mang theo bao lớn bao nhỏ.
Nàng nheo mắt, mở cửa xong liền vội vàng đẩy hắn ra ngoài, "Anh làm gì! Sao lại tới đây!"
Lệ Cảnh Thần nhìn chăm chú vào nàng vừa rời giường, "Cô nói xem tôi sao lại đến đây?"
"Tôi sao mà biết được? Anh là chồng cũ, đã không còn là chồng tôi!"
Không phải chồng nàng!
Lệ Cảnh Thần "à" một tiếng, tức giận đưa hết đồ vật trong tay cho nàng.
Khương Đồng liếc nhìn, có rót thang bao, đĩa lòng và còn có dê tạp canh đóng gói cùng bánh bột lọc.
Khương Đồng sững người một chút, hoàn toàn không nhớ gì tới chuyện điện thoại kia, dù sao lúc đó nàng đang mơ, thật kỳ lạ, Lệ Cảnh Thần làm sao mà biết nàng muốn ăn mấy thứ này.
"Đây là mua cho ai?"
Lệ Cảnh Thần: "Mua cho chó ăn."
Khương Đồng: "..."
"Tôi cũng không phải chó, anh mang đi đi."
Mặt Lệ Cảnh Thần trầm xuống, gần như là nghiến răng, "Tôi sáng sớm chả làm gì, chạy nửa Nam Đế chuyên môn mua đồ ăn sáng cho chó con, tôi chính là một người có lòng thương như thế đấy."
Nói rồi hắn đi.
Khương Đồng cảm thấy hắn thật vô lý, nàng đâu có bảo hắn mua!
Mang đồ ăn sáng vào nhà, đóng cửa lại rồi nàng mới đi rửa mặt, vừa ra đã thấy Khương Minh Dương đang "xì xụp" ăn rót thang bao, uống canh dê.
"Mẹ ơi, canh dê này ngon quá."
"Thật á, cho mẹ nếm một miếng."
Khương Minh Dương múc một thìa, đưa đến bên miệng Khương Đồng.
Khương Đồng tiện tay cắn miếng bánh bao trong tay đứa trẻ, ừm, bánh bao nhân thịt đinh nấm hương, ngon tuyệt! Là của Đường Nhớ à? Vẫn là hương vị hồi đó.
"Mẹ ơi, ai mua bữa sáng vậy?"
"Là--"
Khương Đồng ngừng lại, bỗng nhiên nghĩ tới câu Lệ Cảnh Thần nói, mua cho chó ăn.
Đơ ra!
Vừa đánh vào ngực mình...
"Con ơi, hai mẹ con mình giống y hệt chó con!"
"Chó con thì chó con, cún con đáng yêu mà." Khương Minh Dương cắn từng miếng bánh bao thịt.
Khương Đồng nhịn không được bật cười, đúng, chó con thì chó con.
Ăn uống no nê xong, Khương Đồng liền đi làm.
Trần Hương thấy Khương Đồng tới muộn như vậy, vội vàng kéo cô qua, "Sao giờ cô mới đi làm vậy, trưa lãnh đạo còn đi thị sát, tôi bảo là cô đi vệ sinh."
Khương Đồng nói, cảm ơn!
Trần Hương ngược lại thấy cũng không có gì, bất đắc dĩ thở dài, "Tôi nói Khương Đồng này, cô tháng này xin nghỉ hai mươi ngày rồi, cô điên rồi hả, không cần tiền lương à?"
Khương Đồng xem thường, "Ờ thì, tôi định cuối tháng là xin nghỉ việc rồi."
"Hả??"
"Không muốn đi làm nữa, tôi định khởi nghiệp."
Trần Hương hỏi dồn Khương Đồng, nàng muốn lập nghiệp gì? Có thể mang theo cô không?
"Tôi cũng không muốn đi làm nữa, một tháng hai ba ngàn bạc sao mà đủ tiêu, tôi trừ tiền thuê nhà với điện nước ra thì chẳng còn gì cả."
Khương Đồng nhìn Trần Hương thêm vài lần.
Trần Hương là người gần gũi nhất với nàng, cũng là đồng nghiệp thân nhất.
Về kinh nghiệm của Trần Hương, Khương Đồng rất thương cô ấy, cô gái từ vùng nghèo khó lên thành phố học, sau khi tốt nghiệp một thân một mình ở lại Nam Đế làm công, mong muốn có thể trở nên nổi bật, sau đó kiếm nhiều tiền.
Chỉ là đây là Nam Đế, sinh viên đâu đâu cũng có, công việc tốt đâu dễ mà tìm.
"Trần Hương, cô có cân nhắc thuê cùng không? Ờm, tôi vừa hay muốn tìm bạn cùng phòng, căn nhà đó tôi đang để trống, mỗi tháng cô trả tôi năm trăm tiền thuê là được."
"Thế thì quá tốt!" Trần Hương nói hiện giờ cô ấy mỗi tháng phải trả một ngàn rưỡi tiền thuê nhà, hỏi Khương Đồng ở khu nào.
"Bên Tử Vi hoa viên, đường Trường Giang."
"Tôi biết khu đó! Chung cư cao tầng, đắt đỏ lắm."
Trần Hương nói, "Thật là ngưỡng mộ cô đó, ngày nào cũng lái Porsche đi làm, chẳng phải lo chuyện tiền bạc."
Khương Đồng nói, "Tôi có mà, tôi cũng ngày ngày lo tiền đây này."
Đang nói thì điện thoại di động của Trần Hương vang lên, cô ấy liếc nhìn màn hình, ánh mắt tối sầm lại, rồi đi ra bên cạnh nghe.
Khương Đồng mở điện thoại, xem trang chủ, một loạt cuộc gọi nhỡ, tiếp đó cả buổi sáng lại nghe, những số điện thoại quen thuộc, đều là của người đàn ông kia.
Như kiểu bị mất hồn, nàng lập tức tỉnh táo lại.
Đập đầu vào bàn.
Nàng điên rồi hả! !
Vậy mà sai Lệ Cảnh Thần mua bữa sáng, nàng còn tưởng mình đang mơ.
Xong rồi, hình như nàng còn gọi một tiếng 'ông xã' thì phải....
Bạn cần đăng nhập để bình luận