Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 150: Có chơi có chịu, mang hài tử đến sân bay (length: 10883)

Khương Đồng mỉm cười, nói một câu không hợp với đáy mắt kiên định và quyết tuyệt của nàng: "Sẽ trở lại."
. .
Tập đoàn Đế Cảnh.
Tống Thanh Dật miệng thì chửi nhưng mặt lại cười toe toét, má nó, thế giới này đúng là điên, lại phải đi tìm Lệ Cảnh Thần.
Nguyên nhân là tối qua hắn đi quán bar uống rượu, đụng phải Lệ Đông Tán. Lệ Đông Tán thế mà cũng đến quán bar say khướt, Tống Thanh Dật hỏi hắn sao tâm tình không tốt, hắn cũng không nói gì, tiểu tử này liền hùng hục cắm đầu uống rượu, tựa hồ là bị tổn thương tình cảm, xem ra là không biết uống rượu thế nào, rất nôn nóng hấp tấp.
Tống Thanh Dật tròng mắt nhìn chằm chằm vào mái tóc rậm rạp của Lệ Đông Tán, Lệ Đông Tán là em họ của Lệ Cảnh Thần, cũng có quan hệ m.á.u mủ! Hắn bây giờ có một loại di chứng, cứ nhìn thấy tóc là tay ngứa ngáy.
Thế là hắn liền vội vàng nhổ vài cọng tóc của Lệ Đông Tán, Lệ Đông Tán đau đớn kêu oai oái, Tống Thanh Dật vội vàng muốn chuồn, tại cửa ra vào thì đụng phải em gái Lệ Đông Tán là Lệ Thanh Hà, Lệ Thanh Hà tới đón Lệ Đông Tán.
Tống Thanh Dật chào hỏi Lệ Thanh Hà một tiếng rồi đi.
Sau đó hắn định dùng tóc vừa mới nhổ tươi của Lệ Đông Tán, cùng tóc của nhóc con hắn đã nhổ trước đó, làm DNA một lần nữa để xem.
Nếu như Lệ Đông Tán cùng nhóc con có quan hệ m.á.u mủ, gián tiếp nói rõ nhóc con nhất định có quan hệ với họ Lệ không phải sao.
Bởi vì hắn từ đầu đến cuối không tin, giác quan thứ sáu của hắn là sai.
Lần trước đi nhà Từ Miêu Miêu, Từ Miêu Miêu cùng người phụ nữ tên Trần Hương kia kẻ xướng người họa, cứ như đang cố tình che giấu.
Tống Thanh Dật dự định lại xác nhận kết quả giám định một lần.
Bãi đỗ xe đậu rất căng, mãi mới đậu xong xe, tới bệnh viện lên lầu, bỗng nhiên đùi bị xiết chặt.
Một người phụ nữ che mặt không thấy rõ mặt đang ôm chân của hắn, khóc lóc nỉ non mà nói, nàng có thai con của hắn rồi, bốn năm tháng! Tống Thanh Dật là tên đàn ông cặn bã lớn không chịu trách nhiệm, muốn Tống Thanh Dật phải có trách nhiệm đến cùng.
Tống Thanh Dật hỏi, đại tỷ ngươi là ai vậy?
Đối phương nói, ca ca, ta là 'sữa cái chân' của ngươi nè. . .
Tống Thanh Dật bảo đối phương, nói chuyện dễ vậy sao, có bản lĩnh tháo cái mặt nạ trên mặt xuống, để hắn xem, nàng trông thế nào, đối phương chậm rãi đứng lên, dùng đầu lập tức đụng vào đầu Tống Thanh Dật!
"Ngươi biết không lão Lệ, con nhỏ đó đầu làm bằng sắt hay sao á, đụng một cái là làm ta choáng váng, ta chảy hai hàng máu mũi đợi ta tỉnh lại, ta đã nằm trên giường bệnh rồi, tóc mới nhổ cũng không thấy."
"Ngươi nói xem, thế giới này có phải điên rồi hay không!"
Lệ Cảnh Thần mặt không biểu tình, đôi mắt đen nhánh chứa một mảnh tro tàn tuyệt vọng, Tống Thanh Dật nói vào tai Lệ Cảnh Thần, như một trận tạp âm.
"Đúng vậy, Đồng Đồng. . . nhất định phải cùng chị nàng rời khỏi Nam Đế, về sau không phát triển ở Nam Đế nữa, hai người ly hôn lâu như vậy rồi, đều không tái hôn, nói rõ là không có duyên phận thật rồi, ngươi nghĩ thoáng đi."
Trong đầu Lệ Cảnh Thần toàn là những lời này của Từ Miêu Miêu, hắn tìm lão Phan, dự định tác hợp cho lão Phan với Đổng Á Lan, còn việc của chị Khương Đồng thì đổi tới nơi khác làm ở bệnh viện nhân dân số một, thăng phó khoa, hắn cũng tìm quan hệ rồi.
Hắn muốn hỏi nàng một câu, có thể đừng đi không? Nhưng dường như hắn không có tư cách đó.
"Lão Lệ, mày có nghe tao nói không đó?"
"Một trăm vạn phải không? Tao chuyển cho mày."
". . . Tao là loại người ham tiền sao? Tao còn không phải là vì mày à, người khác không tin tao không tính, mày cũng không tin giác quan thứ sáu của tao à? Tao đây từ nhỏ đến lúc thi đại học chọn trúng người xưa nay chưa bao giờ sai, rõ ràng đứa bé đó, tao gặp một lần là tao nói dung mạo giống mày rồi, mày thì cứ không tin, tao thật là. . . Tào Đản. Mày có thể nhạy cảm một chút được không hả?"
Lệ Cảnh Thần nào còn có tâm tình nghe Tống Thanh Dật nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy ồn ào, hắn vừa nói một tiếng hài tử, hắn bây giờ căn bản không muốn nghe, hài tử đó không có quan hệ m.á.u mủ với hắn, dù có lớn lên giống hắn thì sao chứ.
Khương Đồng sẽ không sinh cho hắn.
Khi Tống Thanh Dật vẫn tiếp tục dông dài, Lệ Cảnh Thần lấy lại tinh thần, hắn nhàn nhạt mở một ngăn kéo ở bàn làm việc ra, lấy bên trong một phần giám định DNA, đưa cho Tống Thanh Dật xem.
"Tao tự mình thu thập mẫu tóc của tao, tóc của đứa bé đó, đã làm rồi, không phải, mày hài lòng chưa?"
". . ." Tiếp nhận bản báo cáo giám định của Lệ Cảnh Thần, Tống Thanh Dật mặt mày xám xịt, đem bản báo cáo giám định của Lệ Cảnh Thần nhìn một lượt, xem lại cơ quan giám định: Khoa di truyền sản phụ và trẻ em, kết quả giám định: Hai người được giám định không tồn tại quan hệ m.á.u mủ.
Tống Thanh Dật mấp máy môi, lập tức lấy điện thoại ra, nhanh hơn Lệ Cảnh Thần một bước, chuyển một trăm vạn cho Lệ Cảnh Thần.
"Tao là người có chơi có chịu, không phải thì không phải."
Hắn cược thua Lệ Cảnh Thần, phải đền một chiếc xe, hắn không cam tâm. . . !
Tống Thanh Dật nắm chặt nắm đấm rời khỏi tập đoàn Đế Cảnh.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên, là Lệ Cảnh Thần gọi tới.
"Alo? Sao thế? Một trăm vạn không phải đều cho mày rồi sao?"
"Mày giúp tao hỏi Từ Miêu Miêu xem, Khương Đồng đi khi nào?"
"Có ý gì? ? Khương Đồng muốn đi đâu?"
"Nàng muốn rời khỏi Nam Đế, ban quản lý tập đoàn Nam Đồng, thế mà nàng cũng đổi luôn."
. .
Cùng thời gian tại biệt thự Tử Vi Viên.
Ninh Giản An về lấy hành lý của mình, Khương Đồng muốn cùng Khương Minh Dương đi New Zealand, còn Ninh Giản An muốn đi Thượng Hải tìm bạn học.
Nàng thật sự không muốn từ bỏ đãi ngộ hậu hĩnh và cơ hội thăng tiến ở Nam Đế, nhưng không có cách nào khác, nàng không muốn làm lỡ Lệ Đông Tán. . .
Dự định sơ bộ là: Quyết định đi Thượng Hải thăng chức chậm, thăng phó chủ nhiệm trước, sau đó thăng chủ nhiệm, sau đó kiếm vài năm tiền liền để Khương Đồng chuyển đến ở chung, hai chị em cùng nhau phấn đấu sự nghiệp, đến lúc đó, Lệ Cảnh Thần khẳng định cũng tái hôn có con, Khương Đồng khẳng định cũng đã quên hắn, Ninh Giản An sẽ cùng Khương Đồng cùng nhau nuôi Dương Dương, cùng với đứa con trong bụng Khương Đồng chưa rõ giới tính.
Ninh Giản An đã lên kế hoạch rất kỹ, những năm tới có thể sẽ vất vả, kiếm tiền sẽ rất gian nan, nhưng cố gắng vượt qua sẽ ổn thôi. . .
Các nàng vẫn chưa tới ba mươi tuổi, chỉ cần nàng và Khương Đồng cùng cố gắng, cuộc sống sẽ tốt hơn, bọn họ cũng không cần có đàn ông, về phần Đổng Á Lan với Văn Nhã, hai người đó thích thế nào thì cứ thế ấy, Ninh Giản An không quan tâm.
Ba người đều có chuyến bay buổi chiều.
Ninh Giản An hiếm khi nở nụ cười, nàng rõ ràng hơn ai hết, nàng làm vậy là vì tốt cho Khương Đồng, không có người nhà chồng trước tranh giành con với Khương Đồng, Khương Đồng nhất định sẽ cảm ơn nàng.
Lời hứa về hạnh phúc đã định cẩn thận hồi bé, có thể sẽ thành hiện thực.
"Đồ đạc đều thu xếp xong hết chưa?"
"Ừm. . ."
"Chị cũng thu xếp xong rồi," Ninh Giản An nói, "Cuối cùng cũng có thể an tâm rời đi."
"Đồng Đồng, đi rồi thì đừng có quay lại nữa."
"Việc chị đồng ý giữ lại đứa bé trong bụng của em, tiền đề là em đừng quay lại nữa, nếu không em hiểu rồi đó, em mà dây dưa với chồng trước, em không giấu được đâu! Con của em sẽ bị cướp mất, em sẽ mất tất cả."
Không ai thích bị người khác cằn nhằn mãi, dù đó là người thân, thật phiền phức. . . phiền. . . phiền cái cảm giác không có chừng mực này, cứ liên tục nhấn mạnh đừng quay về, với cái vẻ ngoài 'vì tốt cho em'.
Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng ai thích cuộc đời mình bị người khác thao túng một tay?
Từ khi nhận chị gái này, Ninh Giản An thao túng muốn với cái vẻ ngoài 'chị là vì tốt cho em', làm cho Khương Đồng mấy lần mệt mỏi.
Giờ phút này Khương Đồng chỉ có thể thuận theo Ninh Giản An, nàng hiểu rõ, để kéo giãn khoảng cách với Ninh Giản An bước đầu tiên, chính là rời đi.
"Chị, em đi toilet, chị trông Khương Miên Dương giúp em nhé."
Thấy Khương Đồng xoay người đi, Ninh Giản An bất đắc dĩ thở dài, bây giờ khẳng định vẫn chưa dứt được, một lát nữa sẽ ổn thôi. Ninh Giản An chỉnh lại cổ áo cho Khương Minh Dương.
"Dương Dương, dì dặn con vài câu này,"
"Con phải nghe đấy."
"Đến New Zealand rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, dì sẽ thường xuyên gọi điện cho bà ngoại và mẹ con, nếu con không nghe lời, dì sẽ giận đó."
"Dì ơi, con vẫn luôn rất nghe lời, dì đừng hung dữ với mẹ con nữa được không!"
Thấy đứa bé có chút trách móc với đôi mắt trong veo, Ninh Giản An sờ đầu Khương Minh Dương, cảm thấy bất đắc dĩ.
"Dì ít khi hung dữ với mẹ con mà, cô ấy là em gái ruột của dì đó, sao dì nỡ hung cô ấy chứ. Các con về sau không ở cùng dì, dì sẽ nhớ các con lắm."
Nói xong, Khương Đồng từ toilet đi ra, Ninh Giản An không tiếp tục nói chuyện với Khương Minh Dương nữa.
Khương Minh Dương kéo tay Khương Đồng, mắt đã đỏ hoe, dường như muốn kể điều gì, nhưng ngại Ninh Giản An ở đây, đứa bé không dám mở miệng.
Ngay lúc này, Ninh Giản An đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Lại là của Lệ Thanh Hà gửi tới. . .
【Giản An tỷ, em lại giúp chị thêm một lần nữa! 】 【Cái tên họ Tống kia lại muốn đi giám định quan hệ huyết thống, vừa hay để em gặp được hắn, em đã cản hắn lại! 】 【Em cũng không yêu cầu gì khác, chị tới thăm anh ấy đi, anh ấy say khướt nôn thốc nôn tháo ghê lắm, cơm cũng không chịu ăn, còn cứ nằng nặc đòi chuyển viện, để tìm chị đó! Coi như em van chị đó huhu, anh ấy là người đàng hoàng, làm việc rất thật, sao chị lại không vừa mắt anh ấy thế, còn làm anh ấy đau khổ vậy chứ!】 【Em chỉ có một anh trai ruột này thôi, anh ấy vì chị mà sống không bằng chết đó, chị mà không tới thăm anh ấy, vậy chúng ta cứ xem như đã không còn gì đi. 】 Lệ Thanh Hà nói vậy.
Ninh Giản An siết chặt điện thoại.
Khương Đồng thấy sắc mặt Ninh Giản An nghiêm trọng, hỏi nàng, sao vậy? Có chuyện gì sao?
Ninh Giản An cất kỹ điện thoại, lúc này mới nói: "Bệnh viện bên kia có chút việc, ta phải trở về một chuyến, các ngươi đi sân bay đi, ta hôm nào lại đi, hôm nay không đi."
Khương Đồng gật đầu: "Ừm đi."
Dù sao cùng Ninh Giản An cũng không tiện đường.
Ninh Giản An: "Vậy các ngươi trên đường chú ý an toàn, đến nơi thì nói cho ta một tiếng."
Lại dặn dò Khương Minh Dương, "Dương Dương, nhất định nghe lời mẹ ngươi, không nên chạy loạn."
"Ta đã biết, đại di..."
Chờ Ninh Giản An bước chân vội vàng rời đi, Khương Minh Dương chăm chú kéo tay Khương Đồng.
"Ma ma..."
Khương Đồng cúi đầu, nhìn thấy hài tử trong mắt ngậm lấy nước mắt, vội hỏi hắn, làm sao vậy? Tại sao khóc vậy?
Khương Minh Dương xoa xoa nước mắt, lắc đầu.
"Ma ma, ta có một thỉnh cầu nhỏ, ta có thể cùng Lật Tử tổng nói lời tạm biệt, rồi rời đi được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận