Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 215: Cùng lão công ngươi nhi tử, rời đi nơi này sao (length: 7713)

Khi Khương Đồng rời giường lần nữa, môi nàng rất đỏ, khóe miệng cũng bị mài.
Trong phòng tắm, nàng đang soi gương rửa mặt, Lệ Cảnh Thần từ phía sau ôm lấy nàng, Khương Đồng tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi lại muốn làm gì? Không phải đều 'chăm sóc' ngươi rồi sao."
Chăm sóc hắn hơn hai giờ, còn chưa đủ?
Lệ Cảnh Thần thấy nàng lại có thái độ như vậy, nhíu mày, "Dùng xong, lại trở mặt vô tình với ta rồi?"
Khương Đồng thật phục, "Rốt cuộc ai dùng ai? Còn nói ta học nghệ không tinh, ngươi lần sau tìm người có kĩ thuật tốt đi!"
Khóe miệng Lệ Cảnh Thần khẽ cười, "Lần đầu bỡ ngỡ, lần sau còn tìm ngươi."
Khương Đồng: ". . ."
...
Khương Đồng trở lại trường học, đã là buổi chiều.
Bàng Lỗi không đến trường, đoán chừng là bị đánh sưng mặt nằm liệt giường, nhập viện rồi, Lệ Cảnh Thần là người lái xe đưa Khương Đồng đến.
Xe của hắn dừng ở cổng trường, hắn liền xuống xe, muốn cùng nàng đi vào.
Khương Đồng hỏi hắn, hắn muốn làm gì? Hắn không cần đi công ty bận rộn sao?
Lệ Cảnh Thần khuyên nàng: "Đừng dạy ở trường này nữa, từ chức đi."
Khương Đồng nói, "Ta ký hợp đồng, nếu trái với điều khoản sẽ phải bồi thường hợp đồng."
Lệ Cảnh Thần gật đầu: "Tiền bồi thường hợp đồng ta trả cho ngươi, không cần lo cái này."
Khương Đồng trầm mặc vài giây, ". . . Không cần, tiền bồi thường hợp đồng ta tự trả là được, chuyện từ chức để tự ta đi làm thủ tục."
"Ta đi cùng với ngươi." Lệ Cảnh Thần đi bên cạnh nàng.
Trong lòng Khương Đồng có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào ấm áp. . . Không nói nên lời cảm xúc gì.
Đầu tiên là đến văn phòng, Tạ Ngọc Đình và La Tiểu Vũ đều ở đây, La Tiểu Vũ từng gặp Lệ Cảnh Thần, nhìn thấy Lệ Cảnh Thần đi cùng Khương Đồng, La Tiểu Vũ sợ ngây người.
"Cô Khương, cái anh đẹp trai này. . ."
"Đây là chồng cũ của ta," Khương Đồng giới thiệu Lệ Cảnh Thần.
La Tiểu Vũ há hốc miệng, "Vậy trước đó tôi hỏi cô, cô nói không quen anh đẹp trai này mà? Cô Khương, cô giấu kỹ quá đó, chẳng lẽ đứa trẻ ở nhà trẻ cũng là con cô sao?"
Lệ Cảnh Thần hỏi, "Đứa trẻ nào?"
La Tiểu Vũ không có ý gì mà nói, "Tôi thường thấy cô Khương, đưa một cậu bé đi nhà trẻ."
Khương Đồng rất bình tĩnh nhìn Lệ Cảnh Thần, "Nàng nói là Giang Danh Dương."
Lệ Cảnh Thần không hề nghi ngờ, "Đó là con của bạn chúng ta."
La Tiểu Vũ thấy Lệ Cảnh Thần nói vậy, nàng à một tiếng, "Ra là vậy," lực chú ý lập tức bị chuyển hướng, "anh đẹp trai, anh đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, tại sao lại ly hôn với cô Khương, anh trăng hoa hả?"
Lệ Cảnh Thần nhìn Khương Đồng, muốn nghe nàng nói — nhưng mà Khương Đồng nhíu mày, không nói về chuyện của nàng và Lệ Cảnh Thần, chỉ nói muốn từ chức. Nàng nói.
"Cái gì, cô muốn từ chức? Sao lại muốn từ chức?" La Tiểu Vũ không tham gia huấn luyện của trường, nàng không biết chuyện Bàng Lỗi say rượu, có ý muốn động tay động chân với Khương Đồng.
"Cô từ chức, cũng phải báo cáo hiệu trưởng chứ? Hiệu trưởng không có ở trường." Tạ Ngọc Đình ở bên cạnh nói.
"Chúng ta sẽ nói với phó hiệu trưởng là được." Khương Đồng nói.
"Cô Tạ, hôm qua, cám ơn cô đã cho tôi biết chồng cũ."
Nếu không, Khương Đồng một mình, nàng rất khó thoát khỏi ma trảo của Bàng Lỗi.
Tạ Ngọc Đình lắc đầu, trước mặt Lệ Cảnh Thần, cố ý nói: "Khách khí gì, hai chúng ta quan hệ tốt mà."
Khương Đồng đi đến phòng làm việc của phó hiệu trưởng, Lệ Cảnh Thần ở bên cạnh, giúp đỡ, phó hiệu trưởng xử lý chuyện từ chức cho nàng, thấy Khương Đồng đã ký hợp đồng ba năm, lông mày Lệ Cảnh Thần nhíu lại dữ tợn.
"Ba năm? Em định sống một mình suốt ba năm này sao?"
"Vốn dĩ, là định như vậy."
Khương Đồng nghĩ, để Khương Minh Dương ở nhà trẻ tại đây, sau đó ba năm nữa cậu sẽ vào tiểu học, đến lúc đó có thể rời Vĩnh Chu, hoặc cũng có thể tiếp tục ở lại, xem tình hình.
Mà lại hợp đồng thường là ba năm.
Lệ Cảnh Thần thật sự bó tay với nàng: "Rốt cuộc cả ngày em nghĩ gì vậy?"
Khương Đồng trừng mắt liếc hắn một cái, "Ta đang rất buồn bã, ngươi đừng làm gián đoạn tâm tình của ta."
"Em buồn bã cái gì?"
"Ta còn muốn đi tạm biệt lớp ta phụ trách, các bạn nhỏ đều rất quý mến ta."
Nàng dạy lớp ba năm hai, Khương Đồng đi tạm biệt các em, Lệ Cảnh Thần nhìn nàng vào phòng học, hắn đứng ở ngoài cửa sổ, dựa vào hành lang.
Các em học sinh ghé vào cửa sổ nhìn Lệ Cảnh Thần, sau đó mỗi em một kiểu Bát Quái.
"Cô Khương, đây là bạn trai của cô phải không?"
"Cũng có thể là chồng cô Khương đi, cô Khương, anh ấy là bạn trai hay chồng cô vậy?"
"Anh ấy đẹp trai quá, cao nữa, cô Khương giống như công chúa, anh ấy chính là hoàng tử."
Khương Đồng buồn cười, hoàng tử ba mươi tuổi sao? Lão hoàng tử rồi ấy. Nàng cũng không phải công chúa mười tám, chỉ là hai người bình thường trong cuộc sống thực thôi mà.
"Các bạn, cám ơn các em đã quan tâm cô trong thời gian qua, ở chung với các em cô rất vui vẻ, vì cô có việc gia đình, nên sẽ không dạy các em nữa, cuối tuần bắt đầu sẽ có cô giáo mới tiếp nhận lớp của mình, hy vọng các em đều học giỏi, mạnh khỏe trưởng thành."
"Hả?"
Khương Đồng bỗng dưng nói muốn đi, các bạn nhỏ đều rất không nỡ.
Nhất là cô bé trước đây bị ốm còn cố đi học, được Khương Đồng cho về phòng y tế nghỉ ngơi, mẹ của em còn đến tìm chuyện, đặc biệt không nỡ Khương Đồng.
Em khóc đến đau lòng nhất, không để ý những bạn khác, chạy lên bục giảng ôm chặt lấy Khương Đồng.
Khương Đồng sờ đầu cô bé, lau nước mắt cho em, "Đừng khóc, sau này còn gặp mà, phải không?"
Nữ sinh lúc này mới lưu luyến không rời buông Khương Đồng ra, ngậm ngùi nói nhỏ với cô, "Cô Khương, bí mật cô bảo em giữ, em vẫn luôn giữ đó ạ."
Khương Đồng chợt nghĩ ra điều gì, nàng ừ một tiếng, cám ơn em.
Nữ sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía Lệ Cảnh Thần đang yên lặng chờ Khương Đồng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. . .
Chờ tan lớp, Khương Đồng rời khỏi phòng học, cô bé mới đuổi theo ra ngoài.
"Cô Khương! Cô đợi một chút, đợi một chút!"
". . ."
Khương Đồng xoay người, dừng lại, quay đầu lại hỏi, sao thế?
Cô bé thấy Lệ Cảnh Thần ở đây, liền nói, "Chú à, chú đi chỗ khác một chút, cháu có chuyện muốn nói riêng với cô Khương."
Chú à? Lần đầu tiên bị gọi như vậy Lệ Cảnh Thần, hắn không nói gì, chỉ nhìn Khương Đồng một chút, sau đó đi về phía cuối hành lang, rất tôn trọng đứa bé.
Cô bé lúc này mới hỏi Khương Đồng, "Cô Khương ơi, chú ấy là chồng của cô ạ?"
Khương Đồng muốn nói là chồng cũ, nhưng lại sợ các bé lớp ba chưa hiểu chuyện này, không muốn để một cuộc hôn nhân thất bại của mình làm ảnh hưởng đến quan điểm về hôn nhân của bé.
"Đúng, chú ấy là chồng cô."
"Cháu hiểu rồi cô Khương, là do chồng cô đến tìm cô, nên cô mới muốn từ chức nha, là muốn cùng chồng và con của cô rời khỏi nơi này đúng không ạ?"
Khương Đồng cũng không biết nên nói gì, nàng gật gật đầu, coi như là như vậy đi, nàng nói với cô bé hãy cố gắng học, phải yêu bản thân mình nhiều hơn, đừng để cha mẹ "bắt cóc" bằng đạo đức.
Bởi vì, chính nàng đã bị người nhà bắt cóc bằng đạo đức quá nhiều, khi tỉnh ngộ thì đã quá muộn, rơi vào một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận