Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 93: Buông lỏng tay, hài tử liền rời đi nàng (length: 8724)

Khương Đồng hất tay Lệ Cảnh Thần ra, "Ngươi bị làm sao thế."
Bị làm cho giật mình một phen, Lệ Cảnh Thần ngược lại tỉnh táo, muộn màng nhận ra hắn đã ly hôn rồi.
Không hiểu sao lại ngủ mất, ghế trong rạp chiếu phim không thoải mái, vậy mà vẫn ngủ thiếp đi được, rất nặng nề, cảm giác rất yên tâm.
Lệ Cảnh Thần nói một câu, "Thật xin lỗi."
Khương Đồng xoay người, vội vội vàng vàng ôm lấy đứa trẻ ngồi trên ghế, "Chúng ta đi trước."
"Ta đưa các ngươi."
"Không cần — xe của ta ở dưới lầu."
Khương Đồng đi rất gấp, vừa vặn cửa thang máy rạp chiếu phim mở, Khương Đồng liền tranh thủ ôm con vào, lúc cửa thang máy sắp đóng mới thở phào nhẹ nhõm.
Khương Minh Dương vẫn rất ngạc nhiên với vẻ mặt nhỏ, kéo áo Khương Đồng, "Mẹ, Lật Tử luôn gọi mẹ là lão bà."
"Hắn gọi sai, sao ta có thể là lão bà của hắn được."
"Nhưng mà—"
"Thôi, về nhà rồi nói."
Khương Đồng ngắt lời đứa nhỏ.
Lái xe, vội vội vàng vàng đưa con về biệt thự Tử Vi, về đến nhà có hơi ấm, ấm áp hơn nhiều, cởi áo khoác cho con, để nó đi uống nước.
Khương Minh Dương kéo tay Khương Đồng, "Mẹ, chẳng lẽ Lật Tử thích mẹ à."
Khương Đồng dừng tay kéo khóa áo cho con lại, "Làm gì có, còn nói chuyện ngớ ngẩn gì đấy."
Khương Minh Dương nói, "Lật Tử từng nói với con, hắn có người thích, người hắn thích là đại mỹ nữ, con thấy người hắn thích chính là mẹ, đại mỹ nữ của con."
Khương Đồng vẫn cố cãi, "Bên cạnh hắn thiếu gì mỹ nữ, con thấy ta với hắn gặp nhau à? Hai ta đều không liên lạc, sao hắn có thể thích ta được."
Khương Minh Dương hừ một tiếng, "Hôm nay xem phim, con muốn đổi chỗ ngồi với mẹ, Lật Tử không cho, con thấy ánh mắt Lật Tử rồi, lúc hắn nhìn mẹ, trong mắt có sao."
"Trên TV nói, chỉ nhìn người mình thích, trong mắt mới có sao."
"Cho nên con cảm thấy, Lật Tử thích mẹ."
"Hắn là siêu nhân điện quang sao?" Khương Đồng hỏi lại, "Trong mắt hắn còn phóng ra tia sáng à?"
"Vậy con gọi điện cho Lật Tử nhé," Khương Minh Dương giơ tay về phía Khương Đồng, "Trả điện thoại lại cho con, con muốn gọi điện hỏi Lật Tử xem hắn có thích mẹ không."
"Đủ rồi, Khương Minh Dương."
Mặt Khương Đồng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Ta tức giận."
Khương Minh Dương đứng thẳng, "Sao mẹ lại tức giận, Lật Tử vừa đẹp trai lại vừa giàu, hắn thích mẹ, mẹ cũng không mất mát gì mà."
"Ta không thích hắn, hắn cũng không thích ta,"
"Hắn hôm nay gọi ta là lão bà, là vì trước đây hai ta là vợ chồng, nhưng quan hệ rất ngắn ngủi, sau đó hai ta chia tay rồi, bố ruột của con, mẹ đã nói bố con vừa già vừa xấu, mẹ không cần hắn nữa, giờ mẹ chỉ có con thôi, còn cái vị Lật Tử này, không phải ba con, bây giờ không phải, sau này cũng không phải, sau này hắn sẽ kết hôn với người khác, có con với người khác, không liên quan gì tới chúng ta hết, là như vậy, mẹ nói vậy con hiểu chưa, Khương Miên Dương."
Lúc Khương Đồng nói những lời này, nàng khóc.
Đứa nhỏ lần đầu tiên thấy Khương Đồng khóc nhiều như vậy, lập tức có chút bối rối, "Mẹ!"
Khương Đồng tiện tay lau nước mắt, nói, "Mẹ hơi mệt, mẹ đi vào phòng ngủ một chút."
Nàng quay người trở về phòng, nước mắt lại lần nữa vỡ òa.
Nàng bắt đầu oán trách tất cả mọi người bao gồm chính nàng.
Vì sao Lệ Cảnh Thần muốn quay về Nam Đế, vì sao nàng cứ mềm lòng dây dưa với hắn, vì sao còn để con đi chơi với hắn mấy ngày, vì sao nàng chỉ muốn ở bên cạnh con một chút, khó vậy sao.
Rõ ràng trước đó cuộc sống đều rất bình yên, từ sau ly hôn, vừa khổ vừa mệt mỏi cũng đến như vậy, bây giờ sao mà loạn hết cả lên, hắn vừa về, cuộc sống của nàng lại bắt đầu dựa dẫm vào hắn, con cũng thích hắn và tin tưởng hắn như vậy, nghe theo lời hắn.
Có lẽ là càng sợ điều gì, lại càng dễ mất đi điều đó, từ nhỏ thiếu thốn tình yêu, nàng không hiểu, nàng rốt cuộc phải làm thế nào mới giữ lại được đứa con duy nhất này, rốt cuộc làm sao mới là lựa chọn tốt nhất cho con?
Nàng có ít ỏi như vậy, ngón tay vừa buông lỏng, tất cả mọi thứ liền mất hết.
Phảng phất ngày mai, hoặc là ngày kia, đứa con vất vả nuôi gần ba năm sẽ rời khỏi nàng.
Nằm trên giường, Khương Đồng nước mắt ướt đẫm gối, nàng giờ cũng đang mờ mịt, nên làm như thế nào mới đúng đây.
Lúc này rất muốn gọi điện cho Đổng Á Lan, hỏi bà ấy một chút, mẹ à, mẹ dạy con một chút đi, làm sao để làm một người mẹ mới đúng?
Nhưng mà nàng đã không còn chỗ dựa, ngay cả lời chúc mừng năm mới của con gái mà mẹ còn không thèm hồi âm, làm sao có thể chỉ cho nàng thế nào mới đúng, con đường phía trước mịt mờ, chỉ có thể dò dẫm tiến lên, căn bản không có cơ hội quay đầu lại.
"Mẹ, con xin lỗi."
Một bàn tay nhỏ bé đột nhiên chìa tới, có chút luống cuống lau nước mắt cho nàng.
Khương Đồng không biết Khương Minh Dương vào phòng từ lúc nào, nàng ngước đôi mắt mờ lệ lên, đứa nhỏ mếu máo môi, hai mắt đỏ hoe.
"Sau này con không tìm ba nữa, con cũng không gọi Lật Tử là ba nữa, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mẹ đừng khóc."
"Không phải lỗi của con," Khương Đồng lấy lại tinh thần, sờ mặt con, "Mẹ chỉ nhớ đến chuyện buồn nên mới khóc, không phải tại con."
"Vậy con kể chuyện cười cho mẹ nghe nhé," Khương Minh Dương kéo tay Khương Đồng, "Con kể cho mẹ nè, lợn con và nghé con đi cửa hàng tiện lợi, nhưng mà lợn và nghé đều bị đánh, chỉ có cừu con không bị đánh, tại sao vậy?"
Khương Đồng nghĩ một lúc, nàng lắc đầu, "Tại sao?"
Khương Minh Dương nói, "Vì cửa hàng tiện lợi mở 24 giờ mà."
Khương Đồng chợt nhận ra, cong cong khóe môi, Khương Minh Dương cười hề hề, "Mẹ cười rồi, vậy mẹ đừng buồn nữa, con không muốn mẹ khóc."
"Ừ, mẹ không khóc nữa, mẹ đi rửa mặt."
Trong phòng tắm Khương Đồng rửa sạch mặt, lau khô nước mắt.
Đi từng bước nhìn từng bước đi, nếu như không có lựa chọn đúng đắn, vậy thì ngay bây giờ là lựa chọn tốt nhất.
… An Tuyết Giai đến chỗ Trịnh Yến mách tội, nói Khương Đồng cùng Lệ Cảnh Thần đi xem phim, vợ cũ với chồng cũ đi xem phim, chuyện gì đây!
"Tuyết Giai, không phải dì không giúp con, dì muốn tìm cơ hội cho hai con gặp mặt, nhưng Cảnh Thần không muốn gặp con."
An Tuyết Giai suy sụp, "Đều là hiểu lầm cả thôi, thấy hắn say con chỉ muốn chăm sóc, con thấy cửa nhà hắn không đóng, con mới đi vào, mà lại con có làm gì hắn đâu! Dì à, dì nói xem, chuyện này nếu làm thì con gái thiệt chứ ai, một thằng đàn ông thì thiệt thòi gì chứ, vậy mà hắn lại ghét bỏ con, con biết phải làm sao đây!"
Trịnh Yến nói: "Con trai dì không nể mặt, dì cũng hết cách, bây giờ dì không dám nói nhiều, nếu không nó thấy chán dì mất."
"Vậy dì đi tìm Khương Đồng đi, bảo cô ta đừng đeo bám Lệ Cảnh Thần nữa, làm gì có ai ly hôn rồi còn quấn lấy chồng cũ thế!"
An Tuyết Giai một mực khuyến khích Trịnh Yến đi tìm Khương Đồng.
Trước kia Trịnh Yến đi tìm Khương Đồng, cũng là do An Tuyết Giai ngày nào cũng ở bên tai Trịnh Yến thổi gió.
Trịnh Yến cau mày, "Tìm cũng vô ích! Cô ta lập tức gọi điện mách tội với Cảnh Thần, lại thành lỗi của dì rồi, dì không đi tìm, nếu không Cảnh Thần mà biết, chắc nó cũng chẳng thèm nhận dì là mẹ mất."
An Tuyết Giai sắp khóc rồi.
Cô ta ngồi xổm trước mặt Trịnh Yến, hận không thể quỳ xuống ấy… "Vậy dì bảo con phải làm sao đây, dì nghĩ cách giúp con đi, con thật sự thích Cảnh Thần mà! Ít ra cho con gặp hắn một lần đi, bây giờ hắn cũng chẳng thèm gặp con."
Trịnh Yến bất lực nói, "Dì biết con một lòng say mê Cảnh Thần mà, hôm nay là mồng mười, nó về đấy, buổi tối con đến lão trạch đi, đến lúc đó dì sẽ tìm cách đi ra ngoài sớm."
Đến lúc đó sẽ để hai người trẻ có thời gian và không gian tâm sự riêng, Trịnh Yến nghĩ vậy.
Trong mắt An Tuyết Giai lóe lên vài phần tính toán, "Dạ, con cảm ơn dì nhiều."
Rời khỏi nhà Trịnh Yến, An Tuyết Giai vội gọi điện thoại cho thuộc hạ.
"Giúp tôi kiếm chút thuốc, loại mà đàn ông uống vào sẽ hưng phấn ấy, hôm nay mang đến cho tôi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận