Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 132: Khương tiểu thư đây là hỉ mạch (length: 7467)

Đến lượt Khương Đồng, là một vị tóc hoa râm đeo kính lão, trông có vẻ hơn bảy mươi tuổi.
Khương Đồng ngồi xuống, cởi áo khoác đưa cho Lệ Cảnh Thần, Lệ Cảnh Thần giúp nàng cầm áo khoác.
Lão già tử khoác tay lên cổ tay Khương Đồng, vừa bắt mạch vừa nói: "Thận dương hư rất nặng, khí huyết hao tổn, gan uất kết, có phải dễ tức giận không? Thích nổi nóng? Ban đêm mất ngủ áp lực lớn."
"Ừm, có chút." Khương Đồng nói.
"Eo còn hay bị mỏi nữa?"
"Ta..." Khương Đồng không phục, vội vàng đứng lên, sau đó Khương Đồng kéo Lệ Cảnh Thần để hắn ngồi xuống, để bác sĩ thử xem hắn có triệu chứng gì.
Lão già tử thuận thế bắt mạch Lệ Cảnh Thần, nói một câu: "Ông chồng ngươi thận dương đủ, eo không mỏi, chân cũng rất tốt, đi đường rất lưu loát nha."
Lệ Cảnh Thần: "..."
Khương Đồng nhịn cười, Lệ Cảnh Thần đứng lên để Khương Đồng tranh thủ thời gian ngồi xuống, còn chưa xem xong đâu. Lão già tử đỡ gọng kính, vừa bắt đầu kê đơn thuốc, lại bảo Khương Đồng đổi tay khác, xem mạch tay phải của nàng.
Bỗng nhiên tay đang kê đơn của lão già tử dừng lại, sau đó nói: "Lại cho ta xem tay kia xem lại lần nữa."
Lệ Cảnh Thần nhíu mày hỏi, "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Lão già tử nói: "Có chút giống hỉ mạch, vợ ngươi có thai rồi."
Khương Đồng sửng sốt, lập tức phản bác: "Ta không có thai, ta làm sao có thể có thai..."
Lệ Cảnh Thần tay đè chặt vai Khương Đồng, bảo nàng đừng nói trước, nghe xem lão trung y nói sao.
Lão trung y lại bắt mạch rất lâu, vẻ mặt tang thương nhíu mày, "Có hơi giống hỉ mạch, ta cũng không chắc, cô bé này lần trước có kinh vào lúc nào?"
"Ta, vừa mới có không lâu đâu, ta với chồng ta... không phải, ta với lão công ta từ lần cuối cùng ngủ với nhau mới chưa đến mười ngày, sao ta có thể có thai được."
Phôi thai còn chưa kịp bám vào, làm gì có nhanh như vậy đã dò ra được.
Khương Đồng nhớ lần trước khi nàng nghi ngờ Khương Minh Dương, cũng phải hơn mấy tháng mới kiểm tra ra, trong thời gian đó còn bị ra máu hai lần, coi là kinh nguyệt ít đi, không để ý, thế mà đứa trẻ vẫn khỏe mạnh sinh ra.
Lão già tử vuốt râu nói: "Thời gian ngắn quá, hiện tại ta chưa thể xác định được, hai cháu nếu không thì đi bệnh viện làm xét nghiệm, nếu không thì đợi ông nội ta ngồi khám bệnh, để ông ấy xem, ông ấy bắt hỉ mạch chuẩn lắm."
Khương Đồng vô cùng kinh ngạc, vị lão trung y này trông ít nhất bảy mươi tuổi, ông nội của ông ấy thế mà vẫn còn sống...
Lão trung y cười nói: "Ta là trẻ nhất trong nhà rồi, cuối tuần nhiều người lắm, ông già không thích khám cho nhiều người thế đâu."
Bởi vì không dám chắc Khương Đồng có thai hay không, lão trung y cho nàng sửa lại đơn thuốc, đều là thuốc bổ, nhưng những thuốc bổ dược tính mạnh thì đều bỏ bớt.
"Cứ uống một liệu trình này trước đi, xem thế nào rồi lần sau lại đến bắt mạch."
"Được rồi, cảm ơn." Lệ Cảnh Thần nắm tay Khương Đồng, cầm đơn thuốc rồi đưa nàng rời đi.
Khương Đồng vừa đi vừa nói: "Không đáng tin, nói ta có hỉ mạch, làm sao có thể chứ, ta tuyệt đối không thể có thai."
Lệ Cảnh Thần nghiêm mặt: "Người ta ba đời tổ tông đều là trung y, tổ tiên còn chữa bệnh cho Hoàng đế, em bảo người ta không giỏi y thuật? Có khi nào thuốc tránh thai là thuốc giả không?"
"Ta..." Khương Đồng nói, "Hai ta ngủ với nhau khi nào? Hôm công ty em diễn thời trang. Giờ mới có mấy ngày, sao em có thai được. Em còn chưa tới kỳ kinh nữa."
Lệ Cảnh Thần cau mày nói: "Đi bệnh viện kiểm tra xem sao..."
"Em không đi."
Khương Đồng hất tay hắn ra: "Em nói em không có thai, còn muốn em thế nào? Hơn nữa em cũng không thích uống thuốc Đông y, nhưng vì nghe anh, đã đi khám đông y rồi, anh còn muốn em thế nào nữa."
Lệ Cảnh Thần hơi híp mắt nhìn chằm chằm Khương Đồng vài giây đồng hồ: "Về Nam Đế rồi nói."
Nếu là có thai, đứa bé này, hắn nhất định phải có! Là con của hắn, thật vất vả mới có được một huyết mạch.
...
Cùng lúc đó, Nam Đế.
Trong lòng không yên chẳng có gì ngoài Khương Đồng, còn có Ninh Giản An.
Hôm qua là sinh nhật Lệ Đông Tán, Ninh Giản An đã đáp ứng Lệ Thanh Hà, muốn chúc mừng sinh nhật cho Lệ Đông Tán, sau khi tan làm nàng mua một chiếc bánh ngọt, hỏi Lệ Thanh Hà Lệ Đông Tán thích ăn vị gì, mua vị sô cô la.
Lệ Thanh Hà còn mua một bó hoa, nhờ Ninh Giản An giao cho Lệ Đông Tán, Ninh Giản An làm theo.
Thế là, tay cầm bó hoa, lại mang bánh gato, Ninh Giản An xuất hiện trước mặt Lệ Đông Tán, khiến Lệ Đông Tán đang chuẩn bị tan làm về nhà ăn cơm, lập tức thay đổi chủ ý.
"Tôi mời anh ăn cơm." Ninh Giản An nói vậy, vì nhớ đến những lời của Lệ Thanh Hà, Lệ Đông Tán bị nàng dày vò đến tự ti.
"Được." Lệ Đông Tán rất vui, cùng Ninh Giản An đi nhà hàng Tây ăn cơm, Ninh Giản An rất ít khi đến những nơi sang trọng thế này, nàng rất không tự nhiên, Lệ Đông Tán rất quan tâm đến cảm xúc của nàng, rất lịch sự với nàng, rót rượu vang cho nàng.
"Cảm ơn cô Giản An, sinh nhật này cô có thể ở bên cạnh tôi, tôi rất hài lòng."
Hai người chạm cốc, Ninh Giản An nhấp rượu vang đỏ, giờ phút này hương thơm rượu đỏ mờ ảo, vương lên gò má nàng, cũng làm tim nàng xao xuyến.
Nàng và Lệ Đông Tán rời nhà hàng Tây, đã có chút say, lúc xuống cầu thang chân nàng hơi loạng choạng một chút, Lệ Đông Tán đỡ lấy cánh tay nàng, lo lắng hỏi nàng có sao không.
Bốn mắt nhìn nhau, như có dòng điện tuôn trào, Ninh Giản An liếm đôi môi hơi khô, nàng lắc đầu, đẩy tay hắn ra.
"Chúc mừng sinh nhật anh vui vẻ."
Nói xong câu này, nàng định vội vàng rời đi, lại bị người đàn ông bên cạnh kéo tay lại, Lệ Đông Tán ôm nàng vào lòng, ở bãi đỗ xe, hắn không khống chế được cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng.
Ninh Giản An mất nụ hôn đầu... Đôi mắt hẹp dài của nàng mở lớn, nhìn chằm chằm vào gương mặt gần trong gang tấc kia.
Lệ Đông Tán nếm được vị ngọt của rượu vang trên khóe miệng nàng, nụ hôn càng thêm sâu, Ninh Giản An kịp phản ứng, dùng sức đẩy hắn ra, bỏ chạy mất dép.
Nụ hôn này, làm đảo lộn trái tim vốn đã không bình tĩnh của nàng.
Đến mức sáng nay, Ninh Giản An không biết sau này nên đối mặt với Lệ Đông Tán như thế nào...
Ngay khi Ninh Giản An đang bối rối, Lệ Thanh Hà liên lạc với Ninh Giản An, gửi cho nàng một tin nhắn.
Ninh Giản An nhìn thấy Tống Thanh Dật trong ảnh, gửi cho Lệ Thanh Hà mấy chữ.
Tống Thanh Dật đã đến biệt thự Lệ gia rồi, có sao chứ, Lệ Cảnh Thần không cho hắn động thủ, thì chính hắn đến bắt không được à?
Ở nhà Trịnh Yến, Lệ Thanh Hà cũng ở đó, Tống Thanh Dật chào hỏi Trịnh Yến.
Trịnh Yến giới thiệu: "Thanh Dật, đây là em gái Cảnh Thần, Thanh Hà."
Ánh mắt Tống Thanh Dật dừng trên người Lệ Thanh Hà, người có tướng mạo luôn vui vẻ, duyên dáng, thu hồi ánh mắt: "Là em gái Lệ Đông Tán đúng không, nghe lão Lệ kể rồi, chưa gặp lần nào! Cô em gái rất xinh."
"Anh, anh cũng rất đẹp trai." Lệ Thanh Hà đỏ mặt nói.
Tống Thanh Dật cười cười, nhìn Lệ Thanh Hà như nhìn em gái mình, hắn nghĩ đến chuyện chính sự, vội vàng nói với Trịnh Yến: "Lão Lệ... bảo tôi vào phòng hắn lấy chút đồ, hắn bảo có cái văn kiện rơi ở đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận