Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 289: Ta nhất định phải cùng Lệ Cảnh Thần nói (length: 7884)

Khương Đồng đưa cho con trai một lời hứa như vậy, sau đó liền không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, nàng chuẩn bị rời Thượng Hải.
Vốn dĩ hôm qua đã mua vé về Nam Đế, vì mưa lớn có sấm chớp, nàng đã đổi vé máy bay.
Lệ Cảnh Thần đến sân bay Cầu Vồng tiễn Khương Đồng, trong lúc đó điện thoại của hắn liên tục reo, sau khi anh nghe máy và trả lời, bảo công việc để sau rồi tắt máy chuyển sang chế độ im lặng.
"Anh có việc thì cứ đi đi, em tự mình đi được." Khương Đồng nói.
"Em về Nam Đế thì báo anh một tiếng, có một dự án xuyên quốc gia đang bàn, anh còn phải ở lại Thượng Hải hai ngày nữa."
Khương Đồng ừ một tiếng, "Vậy…anh, nếu giải quyết xong chuyện sau đó, có thể về Nam Đế một chuyến không? Em có vài lời muốn nói với anh."
Lệ Cảnh Thần nhìn nàng thêm hai mắt, "Lời gì không thể nói bây giờ?"
"Vẫn là về Nam Đế nói đi, bây giờ em không biết mở lời thế nào cho phải."
Dù sao, nàng muốn nhân dịp sinh nhật con trai, ngay trước mặt con trai, nói với Lệ Cảnh Thần về chuyện đã giấu kín bấy lâu nay.
Lệ Cảnh Thần liếc nhìn điện thoại, "Hậu thiên…Ngày 24?"
"Ừ."
Thật ra sinh nhật con trai là ngày 25 tháng 7, nhưng Khương Đồng nghĩ, nói rõ trước một ngày.
Như vậy, ít nhất anh có thể đến ngày hôm sau để tổ chức sinh nhật cho con.
Về phần hậu quả, nàng đã mất ngủ từ lâu để suy nghĩ kỹ, ảnh hưởng lớn nhất chính là nàng, Ninh Giản An, Trần Hương, Đinh Tông Lương…
Ninh Giản An đã đính hôn với Lệ Đông Tán, Lệ Đông Tán chắc hẳn sẽ che chở Ninh Giản An, Đinh Tông Lương có mẹ bị ung thư giai đoạn cuối, bệnh viện không nhận, chắc chắn dựa theo tính cách của Lệ Cảnh Thần, hắn sẽ không truy cứu.
Về phần trách nhiệm của bản thân nàng, nếu hắn muốn truy cứu, nàng đều sẽ gánh chịu.
Khương Đồng là nghĩ như vậy.
"Anh cố gắng sắp xếp về." Lệ Cảnh Thần hoàn toàn không rõ suy nghĩ trong lòng Khương Đồng.
"Vậy thì tốt, hậu thiên gặp."
Khương Đồng chuẩn bị lên máy bay, Lệ Cảnh Thần gọi lại nàng, thở dài một tiếng, đột nhiên ôm lấy nàng.
"Anh vẫn là muốn giải thích với em, hiện tại anh không có bạn gái, không có ai khác."
"Em biết rồi."
Nếu như anh có bạn gái, cũng sẽ không đội mưa tầm tã, tìm nàng hơn một giờ, đến khách sạn liền hôn nàng.
"Anh không biết vì sao mỗi lần đi công tác, hai ta lại luôn có thể ngủ cùng nhau, em chính là có cái loại mị lực đó, khiến anh vừa mới giây trước hận em, không muốn quản em, giây sau anh lại hối hận, đau lòng em, đối với em sinh ra dục vọng bản năng của đàn ông, anh chỉ muốn hỏi em,"
"Em rốt cuộc còn có tình cảm với anh không, vợ chồng một trận, thật sự không còn chút nào quan tâm đến anh sao?"
Mỗi lần ngủ, trên giường ép nàng kể một số chuyện hắn thích nghe, hắn dễ chịu.
Sau đó đến ngày hôm sau tỉnh lại, hắn giống như là bị phản bội…
Nhưng hắn tốt xấu gì cũng là đàn ông mà…
Khương Đồng im lặng hai giây, "Đợi đến khi anh về Nam Đế, em sẽ cho anh biết đáp án!"
Lệ Cảnh Thần bất đắc dĩ, "Anh thật sự là bị em nắm chặt trong tay."
Hắn còn rất nhiều công việc chờ giải quyết, liên tục dặn dò Khương Đồng, trở về Nam Đế, nhớ nhắn tin cho hắn.
Chờ hắn rời đi, Khương Đồng mới chuyển khoản hai triệu cho Lệ Cảnh Thần, nàng biết nếu trực tiếp đưa trước mặt hắn, hắn sẽ không nhận số tiền này.
[Em trả anh trước hai triệu, cảm ơn anh đã giới thiệu tài nguyên và khách hàng cho em, đi theo anh, mấy ngày nay em cũng học được rất nhiều, em sẽ dần bớt nóng nảy, trong thương trường, học cách khéo léo hơn, cố gắng sớm ngày được như anh, trở thành đại gia có tài sản trăm triệu.] Sau khi gửi đi, Khương Đồng liền tắt máy.
Sau mấy tiếng di chuyển, nàng về đến Nam Đế.
Tại sân bay, Ninh Giản An trực tiếp chặn đường Khương Đồng.
Khương Đồng không biết vì sao nàng lại ở đây, định làm ngơ Ninh Giản An, Ninh Giản An túm lấy cổ tay nàng lên xe của cô.
"Tư Viễn nói với chị, cậu ấy có một người bạn tên là Tôn Thái Vinh, gọi điện thoại cho cậu ấy, nói nhìn thấy em cùng Lệ Cảnh Thần cùng nhau ăn cơm ở Thượng Hải, Lệ Cảnh Thần còn nói tự anh ta ly hôn rồi một mình nuôi hai đứa con, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Em đã thú nhận chưa, hay là hai người lại gặp nhau?"
"Chị có thấy phiền không, Khương Tuệ, chị có thể đừng để ý đến em nữa được không, chị tự nói, em về Nam Đế, chị liền mặc kệ em, chị có thể nói được làm được một lần không?"
Khương Đồng không có sắc mặt tốt, Ninh Giản An tức nghẹn trong lòng.
"Chị mặc kệ em là với điều kiện em đi trên con đường chính đạo, em hết lần này đến lần khác, dây dưa không rõ với chồng cũ, chị thân là chị gái em, chị sắp bị em làm tức chết."
"Em cũng muốn bị chị làm tức chết đây này, em vừa hay muốn thông báo cho chị, em muốn nói rõ mọi chuyện với Lệ Cảnh Thần."
"Em nói cái gì?"
"Lần này mặc kệ chị nói cái gì, em cũng sẽ thẳng thắn, chị có Lệ Đông Tán che chở chị, chắc hẳn chị sẽ không mất gì,"
Không đợi Khương Đồng nói xong, ngón tay Ninh Giản An lạnh toát, siết chặt lấy tay Khương Đồng.
"Em không thể đối với chị như vậy, nói hết tất cả là xong, thật sự là tất cả đều xong, Trịnh Yến cái bà già kia cũng sẽ cướp đi con em."
"Đủ rồi," Khương Đồng nói, "Em đích thực lo lắng Trịnh Yến sẽ cướp mất con em, nhưng bây giờ em nghĩ thông rồi, người Lệ gia vẫn cho rằng, nguyên nhân em cùng Lệ Cảnh Thần ly hôn là bởi vì em không sinh được con, như vậy, em hiện tại thẳng thắn chuyện con cái, có phải hay không người nhà họ Lệ cũng sẽ khuyên Trịnh Yến, chấp nhận em và ủng hộ em."
Ninh Giản An hết lời để nói…
"Cái thời đại nào rồi, mẹ nhờ con sang? Em nghĩ như thế thật sao? Em với Lệ Cảnh Thần đã ly hôn. Trịnh Yến bà ta xưa nay vẫn xem thường em và chị, xem thường phụ nữ nhà họ Khương chúng ta, sao em cứ phải vội vã đưa tới cửa, để cho bà ta làm nhục chứ."
"Bà ta dựa vào cái gì muốn làm nhục em? Em sinh cho con trai bà ta một đứa con trai, trong bụng còn đang mang một đứa nữa đây này."
"Cho nên em thấy em rất vinh quang sao? Cảm thấy Trịnh Yến sẽ vì thế mà tác thành cho em và chồng cũ sao, em quá ngây thơ rồi, sao em lại toàn cơ bắp thế hả, chị thấy em đi một chuyến Thượng Hải, đầu óc bị nước biển ngâm mất rồi."
Ninh Giản An cũng bất lực không biết phải nói với Khương Đồng thế nào mới được.
Khương Đồng càng không muốn để ý đến cô, "Ý em đã quyết, chị tìm chỗ nào dừng xe, em muốn đến nhà Từ Miêu Miêu đón Khương Miên Dương."
Ninh Giản An cau mày, "Em lúc nào cũng vậy, nói em vài câu, em không thích nghe, không đâm đầu vào tường thì không chịu quay lại, rõ ràng cuộc sống của em bây giờ đang tốt đẹp như vậy, bình tĩnh như vậy, không phải để cho mọi thứ rối tung lên em mới chịu, không phải làm cho tất cả mọi người đều không thoải mái mới thôi. Người nhà đau lòng cho em, cũng không hề nghĩ chúng ta là kẻ thù của em."
"Em chính là một kẻ không có lương tâm, được chưa? Em về nhà một chuyến, tâm tình đang tốt, đều bị chị làm hỏng hết, dừng xe, không thì em nhảy xe."
Tay Khương Đồng đã định mở cửa xe, thấy vậy, Ninh Giản An liền phanh gấp một tiếng.
Cô em gái này, quá kích động, cô không hề kích động như vậy.
Khương Đồng ném sầm cửa xe, liền sải bước bỏ đi.
Ninh Giản An nhìn theo bóng lưng Khương Đồng, siết chặt lấy tay lái, đúng là có thai ngốc mất ba năm, tức chết cô được rồi.
Khương Đồng không tỉnh táo, nhưng cô lại rất tỉnh táo.
Nếu như hiện tại công khai mọi chuyện, ai nấy cũng đừng hòng sống yên ổn…
Dựa vào tình cảm giữa Lệ Đông Tán và Lệ Cảnh Thần, cộng thêm sự kiêng kị tài lực của Lệ Cảnh Thần từ cha mẹ Lệ Đông Tán…
Cô không cần kết hôn! Cô vẫn chưa đăng ký kết hôn với Lệ Đông Tán…
Bạn cần đăng nhập để bình luận