Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 357: Muốn cướp hài tử, dựa vào cái gì (length: 15449)

Khi Khương Đồng về đến nhà, hai cánh tay vẫn còn đỏ ửng và đau nhức.
Lệ Cảnh Thần gọi điện đến, nàng từ chối không nghe, mà nhắn tin hỏi hắn có chuyện gì.
[Chạy nhanh dữ vậy? Hay là dưới chân bôi mỡ rồi?]
[Ta mà không chạy thì làm sao lái xe nổi với cái thân tàn này.]
Sau đó Khương Đồng không thèm nhìn điện thoại nữa, đi tắm trước. Nếu không mau chóng rời đi, nàng không biết hắn còn muốn “giải quyết” bao nhiêu lần mới đủ.
Một tiếng sau mở điện thoại lên, tin nhắn bay đến tới tấp, hắn nhắn rất nhiều lời lẽ người lớn, có lẽ thấy nàng không trả lời, hắn liền không nhắn nữa.
Khương Đồng sau đó thấy dòng tin cuối cùng của hắn là lời xin lỗi.
Nàng nhắn lại, [Ta vừa đi tắm, ngươi có lỗi gì?]
[Có lỗi vì chỉ nghĩ đến mình mà không quan tâm đến ngươi. Lát nữa ta bù đắp cho.]
Khương Đồng nhắn lại một chữ, “Biến”.
Nhưng đến khi sắp ngủ, nàng vẫn không nhịn được mà mở điện thoại xem, thấy hắn nhắn thêm một câu, mai sáng hắn đến đón nàng.
Tim Khương Đồng chợt loạn nhịp hai tiếng, vô thức đi đến phòng Khương Minh Dương, mới nhớ ra hôm nay vì phiên tòa xét xử Văn Vĩnh Cường mà nàng đã gửi Khương Minh Dương đến nhà Từ Miêu Miêu rồi.
Từ khi mang thai, trí nhớ của nàng ngày càng tệ.
Nhưng đến tối muộn, Khương Đồng lại nhận được thông báo, do Văn Vĩnh Cường bị bệnh, viêm phổi do virus, nên phiên tòa bị hoãn lại.
Khương Đồng bán tín bán nghi, sao lại trùng hợp như vậy? Hắn lại bị bệnh ư?
Việc hoãn phiên tòa ba ngày là một sự dày vò đối với Đổng Á Lan.
Khương Đồng không có quan hệ rộng, cả đêm ngủ không yên, sáng sớm hôm sau Lệ Cảnh Thần đã đến tìm nàng.
Khương Đồng lúc này mới kể cho hắn, “Thời gian xét xử tòa án bị kéo dài ba ngày, nói là Văn Vĩnh Cường bị bệnh, ta không biết thật hay giả, quan hệ của ngươi rộng, ngươi có thể giúp ta tìm hiểu tình hình được không? Xem như ta cầu xin ngươi.”
Lệ Cảnh Thần im lặng hai giây, “Lên xe đã, đi ăn cơm trước.”
“Ta không đói bụng.”
“Ta đói được không? Ngươi theo ta đi ăn.” Lệ Cảnh Thần khoác vai Khương Đồng đưa nàng lên xe.
Khương Đồng định cắt thịt bò bít tết, thì hắn đã nhanh tay cắt sẵn cho nàng rồi đưa qua.
Nhìn đĩa thịt của nàng vẫn còn nguyên, hắn cười cười, “Được rồi, đừng khách sáo với ta như vậy, ta có nói là không giúp đâu.”
“Cảm ơn, vậy ngươi muốn gì?”
Lệ Cảnh Thần tao nhã lau khóe miệng, chỉ nói năm chữ, “Hôm qua chưa đã.”
Mặt Khương Đồng thoáng chốc đỏ bừng, “Ý ngươi là sao, chẳng phải ta đã giúp ngươi rồi...?”
“Nên ta mới nói là chưa đã.”
Khương Đồng: “…”
Lệ Cảnh Thần quyết định không trêu nàng nữa, “Đi thôi, chuyện của hai ta để sau, ta giúp ngươi thắng vụ kiện của Văn Vĩnh Cường, ngươi cứ tin ta là được.”
Khương Đồng lúc này mới gật đầu, “Ừm, cảm ơn.”
Lệ Cảnh Thần hừ một tiếng, không thích nàng cứ nói cảm ơn mãi.
Rất nhanh Lệ Cảnh Thần đã giúp Khương Đồng tìm hiểu sự tình.
Bên Văn Vĩnh Cường, việc hoãn phiên tòa là vì hắn đã tìm được một luật sư biện hộ lợi hại, những ngày này hoãn lại là để hắn giả bệnh, xem ra cũng không muốn ngồi tù mọt gông, đang lo tìm cách giảm án.
Nhờ quan hệ của Lệ Cảnh Thần, Khương Đồng đã kể cho Đổng Á Lan.
Đổng Á Lan bất đắc dĩ, “Con xem đấy, ta đã nói sao, ngay từ đầu ta tìm Tiểu Cảnh nhờ luật sư là đúng, con nhất quyết không cho nó nhúng tay, con cứ đòi tự tìm cho bằng được.”
Khương Đồng nói, “Văn Vĩnh Cường nhiều tội như vậy, hắn không thoát được đâu, tìm ai làm luật sư cũng vậy thôi.”
“Nhưng nhỡ đâu…” Đổng Á Lan vẫn lo lắng, cảm thấy rối bời, “Nhỡ đâu... luật sư bên kia lợi hại thì sao!”
“Dù đối phương có lợi hại thế nào, thì Văn Vĩnh Cường phạm tội là phạm tội, chúng ta sợ gì.”
Đổng Á Lan lúc này mới không nói gì nữa.
Khương Đồng vẻ ngoài bình thản, nhưng thật ra áp lực vô cùng lớn, luật sư là do nàng tìm cho Đổng Á Lan, nếu thua kiện, hậu quả nàng không dám nghĩ.
Đổng Á Lan thì muốn Văn Vĩnh Cường bị xử nặng, nếu Văn Vĩnh Cường chỉ bị phán trong vòng mười năm, Đổng Á Lan chắc chắn sẽ không vui.
Khương Đồng nghĩ vậy, lại không nhịn được mà tìm đến công ty của Lệ Cảnh Thần ——
Thấy nàng hớt hải, mặt mày tái mét, mồ hôi đầm đìa, Lệ Cảnh Thần liền bảo thư ký đi lấy hai phần cơm dinh dưỡng, rồi lại xót xa nói với Khương Đồng.
“Chưa ăn cơm đúng không? Ăn cơm trước đi.”
“Ta không thấy ngon miệng, không muốn ăn.”
“Không muốn ăn cũng phải ăn.”
Khương Đồng: “…”
Lệ Cảnh Thần đưa cho nàng đôi đũa, thở dài, “Chẳng phải đã nói có ta rồi sao, cô sợ cái gì chứ, lẽ nào ta để cô thua à?”
Khương Đồng nói, “Thì ta chỉ nhờ anh đi tìm hiểu xem Văn Vĩnh Cường có chiêu trò gì không, ta sợ ngoài việc tìm luật sư mới, hắn còn giở trò gì khác. Anh có tra được gì thì cứ nói cho ta biết.”
“Cô không cần quan tâm nhiều như vậy.”
Lệ Cảnh Thần không nói cho nàng biết, những gì hắn đã tra được.
“Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu, chạy được hòa thượng chứ không chạy được miếu, hắn có tìm được người lợi hại hơn nữa, thì những chuyện hắn làm, trong lòng hắn biết rõ.”
Từng vụ từng vụ, đều không thoát được.
Khương Đồng lo lắng ăn qua loa vài hạt cơm.
Lệ Cảnh Thần mở nắp bát cháo tổ yến đưa cho nàng, “Không ngon bằng của anh nấu, em ráng ăn chút đi, đợi phiên tòa xong anh sẽ làm món ngon cho em ăn.”
Khương Đồng lắc đầu, “Không cần đâu, nếu thua vụ này, chắc ta không còn mặt mũi ở Nam Đế này nữa.”
“Lại muốn trốn đi đâu? Lại không ở Nam Đế thì, lại...” Lệ Cảnh Thần tức giận, “Chẳng phải nói tin anh sao, lời của anh cô nghe được một lần không? Đừng có để tai trái lọt vào, lại cho não điều khiển, rồi tai phải lại lọt ra ngoài.”
“Bây giờ đầu óc ta mụ mị lắm, bởi vì ta...”
“Cô làm sao?” Lệ Cảnh Thần hỏi lại.
Khương Đồng lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Điện thoại Lệ Cảnh Thần rung lên hai tiếng, hắn gọi điện ra ngoài, sau đó đợi Khương Đồng ăn xong, hắn đưa nàng về, trước khi xuống xe, hắn nói.
“Nếu cô không tin anh, thì đã chẳng tìm anh. Đã tìm anh, thì đừng nghi ngờ anh, ở Nam Đế cô cứ yên tâm mà sống, chưa đến mức cô không còn mặt mũi gặp ai đâu, còn chưa đến phiên tòa mà.”
Khương Đồng “ừm” một tiếng, nàng biết rồi không được sao?
Điện thoại Lệ Cảnh Thần cứ reo liên hồi, hắn vội vàng rời đi.
Khương Đồng nghĩ là hắn bận việc công ty, cũng không hỏi nhiều hắn đi đâu.

Ba ngày trôi qua.
Cuối cùng cũng đến ngày mở phiên tòa.
Tại hiện trường xét xử, Khương Đồng vừa ngồi xuống, Lệ Cảnh Thần cũng đến rất nhanh, mắt nàng chạm ánh mắt của hắn.
Hai người ngồi không cùng hàng, nàng nhìn hắn thêm hai lần.
Lệ Cảnh Thần ra hiệu một ánh mắt, ánh mắt đó khiến Khương Đồng có chút an tâm.
Tuy rằng, sự an tâm và bình yên chỉ có trong vài giây ngắn ngủi.
Vì một giây sau, một bóng người cà lơ phất phơ đi tới.
Khương Đồng rất im lặng, Đào Tư Viễn đã cười trước.
“Ta đến nghe tòa,” hắn lấy ra thẻ dự thính, Khương Đồng không biết là ai cho hắn, làm sao hắn lấy được.
Đào Tư Viễn còn nói, “Chị cô cho tôi đó, tôi cũng là người chứng kiến, tôi đương nhiên được vào.”
Điện thoại di động vang lên, Khương Đồng không nói gì thêm, đi ra ngoài nghe điện.
Đào Tư Viễn không đuổi theo Khương Đồng, mà hớt ha hớt hải chạy qua tìm Lệ Cảnh Thần, lấy tiền mặt trong túi ra…
“Lệ tổng, cảm ơn đã cho tôi mượn hai trăm tệ để vá xe, trả ngài đây.”
“Không cần.” Lệ Cảnh Thần lịch sự gật đầu với Đào Tư Viễn, “Chuyện nhỏ thôi.”
Đào Tư Viễn lè lưỡi, ngồi xuống cạnh Lệ Cảnh Thần, “Tôi với Lệ tổng không quen không biết, mà Lệ tổng đối với tôi tốt như vậy, tôi cảm động quá.”
Lệ Cảnh Thần lạnh lùng liếc Đào Tư Viễn, cũng không đôi co với hắn.
“Lệ tổng, tôi với Khương Đồng sắp kết hôn rồi, ngài đừng quyến luyến cô ấy nữa.”
Câu này của hắn đã thu hút sự chú ý của Lệ Cảnh Thần, hắn hỏi lại Đào Tư Viễn, “Cô ấy không thích anh, anh có cưới được cô ấy không? Chắc là anh chưa hiểu rõ tính tình của cô ấy.”
Đào Tư Viễn bỗng cười một tiếng, “Vậy còn anh hiểu rõ Khương Đồng chắc? Mà tôi thấy, anh hình như không hiểu cô ấy bằng tôi thì phải.”
“Đào tiên sinh.” Lệ Cảnh Thần cuối cùng nhìn thẳng Đào Tư Viễn, mang theo thêm chút xem xét.
“Tôi và anh có khúc mắc? Nếu có thì anh nói cho tôi, để tôi nghĩ xem có phải là đã có lỗi gì với anh hay không?”
Đào Tư Viễn im lặng.
Hắn tự giễu cười một tiếng, lập tức lại nói, “Tôi ghét cái họ Lệ, anh có thể hiểu là tôi giận cá chém thớt đi.”
“Vậy cách mà anh ghét một người, là dùng người đứng cạnh hắn để trả thù hắn sao? Cách này thật ngây thơ.”
“Anh thấy tôi cố ý tiếp cận Khương Đồng để trả thù ư? Vậy nếu thật lòng tôi muốn cưới cô ấy thì sao?”
Ánh mắt Lệ Cảnh Thần bỗng nhiên tối sầm lại.
Đào Tư Viễn đầy thâm ý nói tiếp, “Tình cảm con người, đều là bồi dưỡng mà ra, tình cảm của tôi hiện giờ thật sự không sâu bằng của anh với Khương Đồng, nhưng mà…”
“Chỉ cần hai người sớm chiều ở chung, nhất định sẽ có tình cảm,”
Đào Tư Viễn càng nói càng kích động, “Mẹ tôi, à không,”
Hắn nói rồi sửa lại, “Mẹ của nàng chỉ là thiếu một cơ hội thôi, tôi cũng đâu có kém anh, anh có cái gì thì tôi cũng có thể có, tôi nhất định phải có.”
Đáy mắt Lệ Cảnh Thần càng thêm phần dò xét.
Khương Đồng đã nhận được Ninh Giản An, Ninh Giản An ngồi tại một bên cạnh Khương Đồng, liếc mắt liền thấy Lệ Cảnh Thần ở hàng ghế trước, nàng cười lạnh, "Ngươi ngày đó chưa có trở về Nam Đế, là đi tìm chồng trước của ngươi sao?"
Khương Đồng hỏi lại nàng, "Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta, Đào Tư Viễn tại sao lại ở đây? Giấy phép dự thính ngươi cho hắn?"
"Đông Tán hôm nay bệnh viện có chuyện hắn tới không được, ta liền cho hắn."
Khương Đồng: ?
So với chuyện của Ninh Giản An và Đào Tư Viễn, Khương Đồng hiện tại càng quan tâm phán quyết của Văn Vĩnh Cường.
Mong chờ tinh tinh mong chờ mặt trăng xem như đã đợi đến phán quyết của gã đàn ông cặn bã này, nuốt riêng tiền của Đổng Á Lan, dính đến chuyển di tài sản, thao tác phi pháp, lại thêm gây chuyện bỏ trốn, cùng luật sư thương lượng qua hai mươi năm không sai biệt lắm.
Nhưng là. . . Luật sư biện hộ của Văn Vĩnh Cường, đối phương là kim bài luật sư có tỉ lệ thắng kiện rất cao.
Khi luật sư đối phương đưa ra một bản hiệp nghị trước khi kết hôn, Đổng Á Lan bên nguyên cáo bỗng nhiên liền trợn tròn mắt.
Đó là bản hiệp nghị trước khi kết hôn mà nàng đã ký kết với Văn Vĩnh Cường trước khi cưới.
Lúc ấy, nàng một lòng cho rằng Văn Vĩnh Cường là người đàn ông cứu rỗi mình, đầu óc yêu đương lên tới đỉnh điểm, Đổng Á Lan liền ký, Văn Vĩnh Cường có quyền phân phối, chuyển nhượng tài sản của nàng và tham gia quyết định công ty.
"Thưa quan tòa, đây là vợ trước của Văn Vĩnh Cường, tự nguyện đưa tài sản riêng của mình cho Văn tiên sinh, Văn tiên sinh cầm cũng là hoa hồng và tài sản chia hợp lý, không hề có hành vi lừa gạt."
"Phanh" một tiếng, Đổng Á Lan đứng lên, chỉ vào Văn Vĩnh Cường lên án.
"Đó là do hắn lừa tôi uống say, tôi vô ý thức ký, không tính gì cả!"
"Vậy có ai chứng kiến, chứng minh lúc đó cô đang trong trạng thái say rượu không?"
Đổng Á Lan lần nữa trợn tròn mắt, năm đó công chứng trước hôn nhân, tìm luật sư đều là người của Văn Vĩnh Cường!
Đây chính là một trận lừa đảo triệt để, chỉ tiếc khi Đổng Á Lan nghèo xơ xác thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nàng biết mình không thể nói lý được, chỉ có thể chỉ vào luật sư biện hộ cho Văn Vĩnh Cường.
"Ngươi tốt xấu cũng là người, ngươi lại biện hộ cho gã đàn ông cặn bã vứt bỏ vợ con thế này, lương tâm của ngươi không đau à! Hắn dời đi hết tất cả tiền của ta, tôi và con gái nhỏ chưa đến ba tuổi, phải bôn ba khắp nơi, lang bạt kỳ hồ, con tôi mỗi ngày đều tìm ba, Văn Vĩnh Cường, chính ngươi chẳng phải nói có lỗi với Văn Nhã, ngươi nói đi chứ!"
Văn Vĩnh Cường thở dài một tiếng, "Ta hẳn là, nên hảo hảo bồi con bé, thưa quan tòa, nếu ngài nguyện ý cho tôi một cơ hội hối cải làm người mới, tôi nguyện ý, hảo hảo nuôi dưỡng con gái tôi lớn lên, cho con gái tôi tình thương của cha tốt nhất."
Đổng Á Lan lần nữa gấp, "Văn Nhã là con của ta, ngươi có mặt mũi nào mà giành con với ta! Văn Vĩnh Cường ngươi không phải là người."
Cảm xúc của Đổng Á Lan rất kích động, sau khi quan tòa nhắc nhở giữ yên lặng thì Đổng Á Lan mới ngồi xuống.
Ninh Giản An ở ghế dự thính nói đầy thâm ý, "Nhìn thấy không,"
"Không có người đàn ông nào, không ích kỷ, không vô tình,"
"Lợi ích lên đầu, để tranh thủ hoãn thi hành hình phạt, căn bản sẽ không quan tâm đến đó có phải mẹ của đứa con hay không, hắn chỉ để ý đó là cốt nhục của hắn, hắn muốn cướp đoạt."
Khương Đồng biết lời này của Ninh Giản An nói là cho nàng nghe!
Nàng không có phản ứng Ninh Giản An bên cạnh, chuẩn xác mà nói, không có tâm tình và thời gian để phản ứng!
Chuyện của nàng, và chuyện của Đổng Á Lan, không giống nhau!
Rất nhanh, Khương Đồng tìm luật sư dựa theo sự thật mà Khương Đồng đưa ra, kể lại chuyện Văn Vĩnh Cường đã vượt quá giới hạn khi kết hôn, đi gái kỹ nữ, và lấy tiền chung của vợ chồng để tiêu xài cho tiểu tam.
Phần tiền này lẽ ra phải truy hồi, mà hiệp nghị trước hôn nhân được xây dựng trên cơ sở vợ chồng chung sống với nhau thành thật sau khi cưới!
Khi có một bên vi phạm luật hôn nhân, thì hiệp nghị trước hôn nhân đó cũng sẽ không còn hiệu lực!
"Đây là bằng chứng Văn Vĩnh Cường đã vượt quá giới hạn và chuyển tài sản cho tiểu tam, đây là hắn mua bất động sản cho tiểu tam."
Bằng chứng liệt kê ra, còn có Văn Vĩnh Cường gây chuyện bỏ trốn, nhân chứng: Khương Đồng và Đào Tư Viễn đều có mặt làm chứng, tận mắt nhìn thấy Văn Vĩnh Cường gây chuyện bỏ trốn, sau đó chính Khương Đồng và Đào Tư Viễn đã đưa ông lão bị đụng vào bệnh viện.
"Sau khi gây chuyện bỏ trốn, trong suốt khoảng thời gian đó, Văn Vĩnh Cường tiên sinh chưa từng đến thăm người thực vật bị ông ta đụng phải, điều này cho thấy ông ta không hề có ý thức hối cải."
Nghe vậy.
Luật sư biện hộ của Văn Vĩnh Cường tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Văn Vĩnh Cường, "Người của ta, sau khi xảy ra chuyện đã bị câu lưu lại rồi, hắn không có thời gian để hỏi thăm ông lão kia."
"Thưa quan tòa, đây là hình ảnh Văn Vĩnh Cường lúc bị bắt."
Luật sư lại đưa ra một bằng chứng.
Trong đoạn video, Văn Vĩnh Cường đang trong tình trạng say rượu, sau khi bị bắt tại một giao lộ đường cao tốc, khi lên xe cảnh sát đã nói một câu...
"Đụng phải cái lão bất tử, hôm nay đúng là xui xẻo."
Lời này vừa nói ra, quan tòa hơi nheo mắt lại.
Thấy tình thế bất lợi cho mình. . .
Văn Vĩnh Cường lập tức chỉ về phía Khương Đồng, "Là nàng lái xe đuổi theo ta, ta mới bất cẩn đụng phải, tất cả đều là lỗi của nàng!"
Toàn trường ánh mắt, trong nháy mắt đổ dồn vào người Khương Đồng.
Lệ Cảnh Thần cau mày, hắn liếc mắt nhìn thời gian...
Bạn cần đăng nhập để bình luận