Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 10: Bởi vì hắn yêu, nàng không có thèm (length: 10232)

Nhưng mà.
Bọn họ ly hôn.
Bởi vì hắn yêu, nàng không thèm!
Từ Miêu Miêu không hiểu hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi có hay không vị hôn thê? Rốt cuộc ngươi còn yêu Đồng Đồng không? Ngươi về Nam Đế là vì cái gì?"
Lệ Cảnh Thần không trả lời những câu hỏi này.
Chỉ lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa tới.
"Ta cho các ngươi đầu tư mười vạn, lấy danh nghĩa của ngươi, ngươi nói muốn bán hàng online, muốn nàng cùng tham gia, lợi nhuận hai người các ngươi chia đều, một tháng lợi nhuận chừng năm vạn, chắc là đủ."
"Ta không thể cho nhiều, nàng sẽ nghi ngờ. Đợi các ngươi bán hàng online ổn định, ta sẽ đầu tư thêm năm trăm vạn."
Từ Miêu Miêu lưỡi cứng lại, "Nhưng mà ta không có kinh nghiệm, Đồng Đồng cũng không có kinh nghiệm, ngươi không sợ hai đứa mình lỗ à?"
Lệ Cảnh Thần rành mạch từng chữ: "Ta tin nàng."
Từ Miêu Miêu: "...ờ."
Cái cảm giác đang âm thầm ăn cơm tró này là chuyện gì vậy?
Từ Miêu Miêu không nói nhiều với hắn nữa, "Đúng rồi Lạc Vũ Bạch đâu? Người đâu?"
Lệ Cảnh Thần liếc đồng hồ tay, "Hắn đang học, ngày mai bảo hắn đi với ngươi."
"Ta có ba vé xem hòa nhạc, ngày mai các ngươi đi xem đi, dẫn theo nàng đi giải khuây."
Sau đó Lệ Cảnh Thần liền đi.
Hắn còn phải đi họp, bận túi bụi.
Vé là thư ký của Lệ Cảnh Thần đưa cho Từ Miêu Miêu, vé buổi hòa nhạc của Châu Kiệt Luân, còn là khu VIP bên trong nữa chứ!
Từ Miêu Miêu giơ ngón tay cái, "Có tiền đúng là khác biệt!"
Thư ký: "Đây là vé tặng, Lệ tổng của chúng ta không dùng tiền."
Từ Miêu Miêu lập tức đổi giọng, "Có thế lực đúng là khác biệt."
Đi xem hòa nhạc, Khương Đồng không muốn đi, vì phải gửi con một ngày.
Từ Miêu Miêu nói, vé VIP tặng, không đi xem uổng phí!
Khương Đồng hỏi ai cho vé?
Từ Miêu Miêu bịa chuyện, ba ba khách của nàng tặng.
Ép buộc Khương Đồng cùng đi, còn mua trà sữa cho Khương Đồng, chăm sóc tốt bạn thân của nàng.
Vừa ngồi xuống, Từ Miêu Miêu đã nhìn đông nhìn tây, không biết đang tìm ai, sau đó chợt nhìn thấy một dáng người thanh tú.
Từ Miêu Miêu rốt cuộc nở nụ cười, "Bên này bên này!"
Khương Đồng theo ánh mắt nàng nhìn qua, nam sinh cao gầy, để kiểu tóc thịnh hành, mặc bộ đồ bóng chày màu đen, đôi giày thể thao trắng tinh.
Lạc Vũ Bạch? !
Từ Miêu Miêu cười mắt cong cong như vầng trăng khuyết, "Bạch Bạch, lâu rồi không gặp."
Ách...Lạc Vũ Bạch kinh ngạc, "Anh ta đâu?"
Lệ Cảnh Thần đứng đầu trong gia tộc, là anh cả, Lạc Vũ Bạch luôn gọi Lệ Cảnh Thần như vậy, hôm nay chuyện vé này, Lệ Cảnh Thần rõ ràng nói hắn sẽ tới.
Từ Miêu Miêu cười xấu xa như lưu manh, "Anh trai ngươi bán đứng ngươi rồi."
Lạc Vũ Bạch: "!"
"Đến mà đến mà, đừng ngại." Từ Miêu Miêu đứng dậy, nắm kéo ống tay áo Lạc Vũ Bạch, Lạc Vũ Bạch muốn chạy trốn! Nhưng mà trốn không được!
Khương Đồng bất đắc dĩ cười: "Hai người mau ngồi xuống đi, chắn lối đi."
Lạc Vũ Bạch đáng thương ngồi xuống, "Chị dâu lâu rồi không gặp!"
Khương Đồng ánh mắt trầm xuống, "Tôi không phải chị dâu của anh."
Lạc Vũ Bạch kinh ngạc tột độ, "Có ý gì?"
Từ Miêu Miêu còn kinh ngạc hơn hắn, "Vậy mà anh không biết hai người bọn họ ly hôn hả?"
Lạc Vũ Bạch gật gù như cái trống lắc, "Tôi không biết! Vì sao ly hôn vậy? Hai người xứng đôi như vậy mà."
"Đã ly hôn hai năm rồi." Khương Đồng chỉ nhàn nhạt cười.
Lạc Vũ Bạch khó hiểu, "Thật sao, không nghe anh ta nói."
Từ Miêu Miêu nhìn khuôn mặt non nớt, thanh tú trắng nõn bên cạnh, đường nét gương mặt rõ ràng, mũi cao.
Giống như mỹ nam trong phim Hàn, khiến người ta muốn hôn một cái...
Thật là, đẹp trai hết chỗ chê!
Chụt một tiếng, Từ Miêu Miêu hôn lên mặt Lạc Vũ Bạch.
Lạc Vũ Bạch ngây người.
Vội vàng xoa xoa mặt!
"Cô làm gì vậy!"
"Thật xin lỗi, tôi không nhịn được." Từ Miêu Miêu che miệng.
Lạc Vũ Bạch bị dọa sợ chết khiếp, vội vàng đổi chỗ với Khương Đồng...
Từ Miêu Miêu: "..." Khương Đồng dở khóc dở cười.
Xem hết hòa nhạc, ba người chuẩn bị về.
Khương Đồng rất tinh ý nói: "Tôi có chút việc, tự mình lái xe về, hai người cứ đi dạo đi!"
Nói rồi đưa mắt cổ vũ Từ Miêu Miêu, Từ Miêu Miêu ngầm hiểu, lập tức nắm tay Lạc Vũ Bạch, đòi đưa hắn về trường học.
Khương Đồng định đi tàu điện ngầm, dù sao đi bộ hai cây số là đến, không xa.
"Khương Đồng? !"
Đâm sầm vào người một gã đàn ông cao gầy, mặc đồ hiệu, bạn gái của hắn đang khoác tay.
Khương Đồng nhìn kỹ lại, dừng chân, là Hồ Chí Toàn.
Bạn trai cũ cặn bã của nàng trước khi kết hôn với Lệ Cảnh Thần, phú nhị đại, theo đuổi nàng ba năm, nàng cứ tưởng hắn là hoàng tử bạch mã, không ngờ, mới quen không bao lâu, Nàng liền thấy Hồ Chí Toàn nhắn tin tán tỉnh gái, còn cùng đám huynh đệ trong nhóm chat, chửi nàng ra vẻ thanh cao, khó tán, làm màu.
Lúc ấy nàng tức đến run tay, trực tiếp ném điện thoại của Hồ Chí Toàn, dứt khoát chia tay với hắn.
"Toàn Toàn," cô gái môi đỏ cong lên, nhăn nhó nhìn Hồ Chí Toàn, "Cô ta là ai vậy!"
Hồ Chí Toàn nhìn Khương Đồng vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngạo mạn cười, "Bạn gái cũ của tao!"
Khương Đồng hoàn hồn, liếc mắt, "Người thanh cao như tôi đây không xứng làm bạn gái cũ của anh đâu, à mà đúng, đây là một trong những cô em anh tán tỉnh đó sao?"
Sắc mặt Hồ Chí Toàn lập tức trở nên khó coi!
Cô gái chỉ vào Khương Đồng, "Cô nói gì đó, hai tụi tôi vừa gặp đã yêu ở quán bar, yêu đương nghiêm túc!"
Khương Đồng vỗ tay, "Vừa gặp đã yêu ở quán bar, vậy chắc chắn là chân ái rồi, chúc mừng hai người, khóa chặt vào nhé, làm ơn coi chừng tên cặn bã này, đừng để hắn hại người khác."
Nói rồi nàng xoay người định đi.
"Khương Đồng!"
Hồ Chí Toàn nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, cười lạnh.
"Cô muốn đi tàu điện ngầm hả? Lần trước tao thấy cô mang Porsche đến gara xe phế liệu, làm sao vậy, Lệ Cảnh Thần không quản cô à? Hay là hai người ly hôn rồi? Sao lâu rồi không thấy hai người ân ái nữa?"
"..." Khương Đồng nắm chặt ngón tay đang buông thõng, vừa định quay lại giận dữ, thì bỗng có một chiếc xe rọi đèn đến, chiếc Maybach đen sang trọng, nhìn từ xa, mặt xe sáng bóng như đánh sáp.
Tài xế mở cửa xe.
Theo sau là đôi chân dài hữu lực bước xuống, bộ vest thẳng, gương mặt tuấn tú, đậm chất ngông cuồng.
Khương Đồng hơi ngẩn người, đây là lần đầu nàng thấy Lệ Cảnh Thần mặc vest màu tím, trông rất kì quặc.
Lệ Cảnh Thần đến bên Khương Đồng, bàn tay lớn giữ eo nàng, cúi đầu hôn lên má nàng, "Bà xã xin lỗi, anh tới muộn."
Khương Đồng hắng giọng, "Sao giờ anh mới tới đón em."
Lệ Cảnh Thần nói, "Vừa nãy bàn chuyện hợp đồng hai tỷ, đường xá kẹt xe làm trễ, lỗi của anh."
Khương Đồng biết Lệ Cảnh Thần đang giúp nàng giải vây, có chút ngượng ngùng nói, "Biết rồi."
Lệ Cảnh Thần kéo Khương Đồng vào lòng, ngẩng đầu nhìn Hồ Chí Toàn và cô gái trong ngực hắn.
"Vừa rồi tôi thấy hai người chỉ trỏ vợ tôi, sao, vợ tôi nói sai cái gì sao?"
"Không có, không có."
Cô gái kia vội vàng kéo tay áo Hồ Chí Toàn, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi nhanh đi, biển số xe của hắn còn đắt hơn xe, loại người này không đụng vào được."
"Thôi đi, hồi trước hắn còn không có tiền bằng tao, ai biết hắn có tự làm giàu không." Hồ Chí Toàn lẩm bẩm.
"Anh nói gì?" Ánh mắt Lệ Cảnh Thần trầm xuống, giọng cũng không nhẹ.
Nhưng mà cái giọng không nặng không nhẹ này đã làm cho hai người đều kinh hồn.
"Hắn không nói gì! Xin lỗi soái ca là do chúng tôi sai, đi rồi đi rồi, đi nhanh thôi." Cô gái vội vàng kéo Hồ Chí Toàn đi.
Khương Đồng nhìn gã đàn ông cụp đuôi bỏ chạy, thật khó tưởng tượng, trước kia còn quen cái hạng người như thế này.
Lên xe.
Khương Đồng mím môi nói: "Vừa nãy, cảm ơn."
Lệ Cảnh Thần liếc nhìn nàng, "Vẫn còn để ý đến bạn trai cũ hả?"
Khương Đồng cười khẩy, "Hắn là tên cặn bã, tôi có gì mà phải để ý hắn, nhìn cái bộ dạng đó của hắn xem."
Lệ Cảnh Thần bỗng dưng nở nụ cười khổ, "Đối với hắn thì cắn răng nghiến lợi, không có yêu thì đâu có hận."
Nhưng mà với hắn, hai năm vợ chồng, cứ thờ ơ như vậy.
"..." Khương Đồng mấp máy môi, chỉ liếc nhìn Lệ Cảnh Thần, không giải thích gì thêm.
Lệ Cảnh Thần đến chỗ ngoặt mới mở miệng: "Ông nội về rồi."
Khương Đồng ngớ người, "Cái gì?"
Lệ Cảnh Thần nhìn vào gương chiếu hậu cau mày, "Ngày mai sinh nhật ông nội, cô quên rồi sao?"
Khương Đồng vỗ trán.
Đó là ông nội Lệ Cảnh Thần, nhưng ông cụ ấy đối với Khương Đồng cực kỳ tốt.
Đã lâu không gặp ông nội.
"Ông nội khỏe không?"
"Khỏe lắm." Giọng Lệ Cảnh Thần có chút lạnh.
Khương Đồng trầm tư, vẫn còn nhớ lúc kết hôn, ông nội cứ khuyên nàng với Lệ Cảnh Thần mau chóng sinh con, lỡ chuyến này là hết cơ hội.
"Ông nội không biết chuyện chúng ta ly hôn."
"Ừ," Khương Đồng nói, "Ông cụ bị bệnh tim, không chịu được kích động, có thể thông cảm."
Lệ Cảnh Thần quay lại chuyện chính: "Ngày mai là sinh nhật ông, cô xem giúp tôi đóng kịch một màn, giả vờ là chúng ta chưa ly hôn để ông cụ vui vẻ, có trọng thưởng."
Trọng thưởng?
Khương Đồng không kìm được vỗ tay, "Lệ tổng bây giờ đúng là giàu nứt đố đổ vách."
Lệ Cảnh Thần giậm chân hai cái, "Chuyện lớn nhỏ không quan trọng, thô kệch hay không cũng không sao, trong lòng ngươi hiểu là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận