Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 129: Hai mẹ con tìm Lệ Cảnh Thần ở (length: 6059)

Khương Minh Dương mắt lập tức sáng lên, "Thật sao?"
Khương Đồng ừ một tiếng, "Thật."
"Thật thật thật sao?"
"Ừm, là thật."
"Quá tuyệt vời rồi." Khương Minh Dương dụi vào ngực Khương Đồng, ngửa đầu mắt cong cong, "Như vậy ta có thể mỗi ngày ở cùng Lật Tử tổng rồi! Có phải ngươi sẽ mua cho ta nhiều quần áo mới không, còn mua nhiều đồ lót nữa, ta thích hình cừu non và gấu trúc."
Khương Đồng bật cười, vẫn rất thích diện, không biết giống ai.
Cứ thế ôm chờ mong, Khương Minh Dương trong vòng tay Khương Đồng hạnh phúc ngủ say, Khương Đồng thức trắng một đêm, sáng sớm đã rời giường.
Ninh Giản An cũng phải đi làm, nàng dậy rất sớm, nhìn Khương Đồng.
"Tỷ, tỷ dậy rồi, vừa hay em có chuyện muốn nói."
"Chị cũng có chuyện muốn nói với em,"
Ninh Giản An mở lời trước, tay cầm túi xách, "Năm người ở phòng ba nhỏ một chút, mấy nay bệnh viện bận, chị ở ký túc xá bệnh viện."
"Không cần tỷ, tỷ cứ ở lại đi, em đang muốn đi đâu đó mấy ngày, không ở Nam Đế, hơn nữa Dương Dương nhìn thấy mợ rất sợ, em định mang bé theo luôn."
Ninh Giản An nhíu mày, "Vậy ý em là, em cũng muốn dọn đi? Vậy chúng ta làm gì vậy, vì Đổng Á Lan và con gái mà hai chị em đều phải đi, để cho mẹ con họ ở."
"Vậy em biết sao giờ, đâu thể đuổi chị ấy đi được, chị ấy hiện tại đủ đáng thương, bị đàn ông lừa, không tiền không nhà cửa, chẳng lẽ để mẹ con chị ấy lang thang ngoài đường."
Ninh Giản An nói, "Vậy thì hay rồi, hai chúng ta đều đi, để chị ta tự ngẫm nghĩ đi, miệng thì nói yêu thương chúng ta? Thật lòng sao, chỉ giả vờ thôi."
"Thôi tỷ, đừng nói nữa, chị ấy đã bốn mươi tám rồi, sắp năm mươi tuổi, còn đòi hỏi gì nữa."
"..." Thấy vậy Ninh Giản An cũng không nói thêm, khi ra ngoài, Ninh Giản An gửi tin nhắn cho Lệ Thanh Hà, Lệ Thanh Hà nói cô ấy biết rồi, nhất định sẽ trông chừng Tống Thanh Dật cho kỹ.
Khương Đồng vẫn chưa biết chuyện Ninh Giản An và Lệ Thanh Hà bàn bạc, Khương Đồng dẫn Khương Minh Dương rời đi.
Trước khi đi, Khương Đồng để lại tờ giấy trên bàn, tin rằng sau khi Đổng Á Lan thức dậy sẽ thấy.
Lái xe, trong ánh bình minh vừa ló rạng, Khương Đồng chuẩn bị đi công ty, quay đầu nói với cậu bé nhỏ hôm nay dậy rất sớm, "Hay là chúng ta ở biệt thự khác, chị xem biệt thự nào tốt, dẫn em đến ở vài ngày, được không?"
"Hừ, chị lại lừa em," Khương Minh Dương nói, "Chị hôm qua hứa với em rồi, chúng ta đi ở cùng Lật Tử tổng!"
"Vậy... Chị tưởng em muốn ở biệt thự lớn, không phải chỉ một mình hắn có biệt thự."
"Em muốn ở biệt thự lớn! Còn muốn ở cùng Lật Tử tổng! Em muốn cả hai." Khương Minh Dương giơ hai tay, hai cánh tay xoay tròn lên, rất dễ thương mà phản đối.
Khương Đồng bị con trai đánh bại, vậy cô hỏi thử anh ta trước, cô vẫn chưa gọi cho Lệ Cảnh Thần mà.
Bây giờ gọi điện có hơi sớm, anh ta dậy chưa?
Khương Đồng đưa con đến công ty mình trước đã, Khương Minh Dương còn nhớ chuyện mua quần áo mới, Khương Đồng đảm bảo buổi trưa sẽ dẫn bé đi mua đồ mới.
"Mẹ... Đã giữa trưa rồi, sao mẹ còn chưa gọi cho Lật Tử tổng vậy, anh ấy biết chúng ta muốn đến ở cùng không? Anh ấy sẽ có biểu cảm gì?"
"Chị còn chưa liên lạc với anh ấy," Khương Đồng nói, "Chị phải nghĩ xem nên nói với anh ấy như thế nào."
"Con có thể gọi Lật Tử tổng là ba ba không? Mẹ yêu có thể không..." Cậu nhóc nhìn Khương Đồng bằng ánh mắt lấp lánh, Khương Đồng không thể bỏ qua.
"Em không được gọi chị là mụ mụ, nếu không thì mình không đi tìm anh ta."
"Tuân lệnh, mỹ nữ dì!" Khương Minh Dương bày ra vẻ nghiêm túc, nhìn khuôn mặt tươi vui của con trai, trong lòng Khương Đồng càng cảm thấy không thoải mái.
Khi Khương Đồng định liên lạc với Lệ Cảnh Thần, thì anh đã gọi trước.
"Hai giờ chiều tôi sẽ đến đón em, rồi đưa em đi Thanh Thành, ông lão trung y xem bệnh phải xếp hàng, chúng ta ở lại đó một đêm, sáng sớm ngày mai thì về."
"Vậy..." Khương Đồng im lặng mấy giây, đi vào nhà vệ sinh nghe điện thoại, "Em có chuyện, muốn hỏi anh một chút."
"Nói."
"Biệt thự khu Phú Giang Hoa Hồng, tiền thuê một tháng bao nhiêu? Không phải mẹ em xuất viện rồi sao, hiện tại mẹ và con gái ở nhà em, hơi chật, em định dọn đi, không ở cùng mẹ nữa."
Lệ Cảnh Thần im lặng vài giây, "Chỉ mình em dọn đi?"
"Còn cả bé con nhà đồng nghiệp nữa, bé đòi ở biệt thự lớn, em nghĩ hỏi anh thử, cũng hay em chưa từng ở biệt thự lớn, không biết như thế nào."
Lệ Cảnh Thần hừ một tiếng, "Lần trước đưa em chìa khóa cửa lớn rồi, chẳng phải em không muốn sao?"
Khương Đồng nghẹn lời, đây chẳng phải tại con trai anh đòi tìm anh ở hay sao! Nếu không hai mẹ con họ làm sao mà kiếm chỗ ở.
Lệ Cảnh Thần không nói gì, biệt thự ở Phú Giang Hoa Hồng anh vừa mới sửa sang xong, ban đầu định là sau khi phục hôn thành công, Khương Đồng sẽ dọn vào ở, rồi sau có con của bọn họ, chăm sóc gia đình dạy con, ở chung với con anh.
Bây giờ Khương Đồng muốn qua ở anh rất vui, nhưng thằng nhóc không có quan hệ huyết thống kia, không phải là con anh.
Lệ Cảnh Thần cũng không ghét Giang Danh Dương, ngược lại rất thích thằng bé, chỉ là nhà vừa mới sửa sang, ban đầu anh muốn người thân thiết nhất dọn vào trước, điều này làm rối loạn kế hoạch của anh.
Khương Đồng không nghe thấy anh nói gì, "Nếu anh không tiện thì thôi, em với bé sẽ đi—"
Bạn cần đăng nhập để bình luận