Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 60: Quá tốt rồi, ba ba vạn tuế (length: 6087)

Văn phòng Tổng giám đốc.
Cậu nhóc ăn chút bánh ngọt, rồi ngủ thiếp đi ngay tại phòng nghỉ của Lệ Cảnh Thần. . .
Nằm sấp xuống, hàng mi dài cùng sống mũi cao, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, Lệ Cảnh Thần nhìn khuôn mặt này, nghĩ đến Khương Đồng, nàng đi ngủ cũng thích nằm sấp, dù là ép tim, nàng nói như vậy ngủ mới dễ chịu.
Từ cái đêm hắn đòi kết hôn lại bị nàng cự tuyệt, hai người liền không còn liên lạc gì nữa.
Hắn mà không chủ động, chẳng lẽ phải đợi nàng chủ động đến kiếp sau à?
"Giang Danh Dương, dậy."
Lệ Cảnh Thần gọi cậu mấy tiếng, cậu nhóc vẫn không tỉnh, Lệ Cảnh Thần phải đi về, cậu nhóc vẫn đang ngủ, đành phải bế cậu từ trên giường lên, lúc này cậu mới tỉnh.
"Ưm," cậu nhóc chậm rãi mở đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, nhìn quanh, "Đây là đâu vậy?"
"Con đang ở phòng nghỉ của ta, trời tối rồi, con nên về nhà, không mẹ con sẽ lo."
Hắn định gọi cho Đinh Tông Lương, để anh ta đến đón đứa trẻ về.
"A thu~" cậu nhóc ngáp một cái, "Chắc là mẹ chưa về nhà, mẹ hay tăng ca lắm, về nhà muộn."
Vừa dứt lời, bụng cậu lại kêu lên lục cục.
"Ba ba, con đói quá."
Lệ Cảnh Thần mím môi, nhìn đôi mắt ướt sũng của cậu bé, về sau này, hắn thường xuyên tự trách vì sao không sớm nhận ra đây là con trai mình? Chắc tại người trong cuộc thì mù quáng, người ngoài cuộc thì sáng suốt.
Nếu như nó lớn lên giống Khương Đồng, có lẽ lần đầu gặp hắn đã nhận ra, hết lần này đến lần khác đứa trẻ lại giống hắn, nên hắn không phát hiện ra.
"Con muốn ăn gì?" Lệ Cảnh Thần xoa xoa đầu cậu bé, cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều mà hắn không hay biết.
"Con muốn ăn. . . Bánh bao ạ, con muốn ăn bánh bao nhân nước súp, bánh bao hấp, bánh bao gạch cua."
Lệ Cảnh Thần nhếch mép, người phụ nữ kia cũng thích ăn đủ loại bánh bao, hắn nhớ khi chưa ly hôn có lần Khương Đồng ăn liền ba ngày bánh bao.
"Vậy chúng ta đi ăn bánh bao."
"Tuyệt quá, ba ba vạn tuế!"
Nhìn đôi mắt trong veo của cậu nhóc, Lệ Cảnh Thần tự nhiên thấy không nỡ, ban đầu hắn muốn nói cho cậu biết, ta không phải ba ba của con, nhưng cậu bé đang cười rất vui vẻ.
"Giang Danh Dương, sao con cứ nhất quyết muốn ta làm ba ba của con vậy?" Lệ Cảnh Thần vừa ôm cậu bé mang giày, vừa nhẫn nại hỏi.
"Tại vì... ba cao, lại còn đẹp trai nữa, còn mở công ty lớn kiếm rất nhiều tiền, ba làm ba con thì mẹ con sẽ không phải vất vả làm việc nữa, chúng ta có thể tiêu tiền của ba nha."
Tiêu tiền của hắn? Hắn là loại người ngốc nghếch mới của thế kỷ nào sao?
Lệ Cảnh Thần thật sự buồn cười với cái suy nghĩ ngây ngô này của cậu.
"Ta và mẹ con không thể nào, tim ta đã có chủ."
Khương Minh Dương lập tức xụ mặt xuống, cái miệng nhỏ mím lại: "Chủ là ai vậy ạ? Con gặp rồi sao?"
Lệ Cảnh Thần giải thích: "Ý ta là, trong lòng ta đã có người thích rồi."
Khương Minh Dương không cam tâm: ". . . Mẹ của con là đại mỹ nhân đó nha."
Lệ Cảnh Thần đáp: "Người ta thích, cũng là đại mỹ nhân."
Khương Minh Dương không chịu thua: "Mẹ con là siêu cấp đại mỹ nhân nha! Là cái loại siêu cấp siêu cấp đẹp đó nha!"
Lệ Cảnh Thần nhàn nhạt cong môi cười, "Ừm, người ta thích cũng là siêu cấp đại mỹ nhân."
Khương Minh Dương hừ một tiếng, "Vậy ba cho con xem ảnh chụp nha, con kiểm định xem đẹp cỡ nào."
Kiểm định? Tiểu hài tử mà lại dùng từ khó thế này, thông minh thật, không biết giống ai, Đinh Tông Lương thì trông có vẻ không được thông minh như vậy.
Lệ Cảnh Thần đưa bàn tay to dày xoa xoa khuôn mặt non nớt mềm mại của cậu, nói, "Ta không cho con xem, đó là bí mật của ta."
"Hừ hừ, vậy ba không cho con xem ảnh, con cũng không cho ba xem ảnh mẹ con đâu, con sợ ba nhìn thấy mẹ con sẽ chảy máu mũi."
Lệ Cảnh Thần: ? ? ?
Đến giờ hắn còn chưa vì ai mà chảy máu mũi, hơn nữa mẹ cậu nhóc hắn cũng gặp rồi, lúc cậu nhóc xin chữ kí, hắn đã thấy từ xa mẹ của cậu, không phải gu của hắn, không đến mức khiến hắn chảy máu mũi.
Lục cục, lục cục...
Bụng cậu nhóc lại kêu lên, thể hiện rõ sự đói khát, cậu lay tay Lệ Cảnh Thần.
"Ba ba, mau dẫn con đi ăn cơm đi, con đói quá."
"Gọi ta Lật tử tổng, thì dẫn con đi ăn cơm."
Khương Minh Dương tiếp tục làm nũng lay tay Lệ Cảnh Thần, "Được rồi Lật tử tổng ba ba, mau dẫn con đi ăn cơm đi."
Lệ Cảnh Thần: ". . ."
... Một bên khác, Khương Đồng ở nhà như ngồi trên đống lửa, sao Đinh Tông Lương còn chưa đưa đứa trẻ về? Cô không thể gọi điện thoại được, chỉ có thể liên tục cầm điện thoại nhắn tin, đi đi lại lại trong nhà.
Mấy phút sau, điện thoại của Đinh Tông Lương gọi tới, Khương Đồng lập tức bắt máy, "Dương Dương đâu? Đưa về chưa?"
"Phu nhân không xong rồi, Lệ tổng nói Dương Dương đói bụng, anh ta đưa Dương Dương đi ăn cơm rồi, anh ta nói tối nay sẽ đưa đứa trẻ về."
"Cái gì? !" Khương Đồng giận sôi lên, hận không thể vượt dây mạng đá Đinh Tông Lương mấy phát, người này làm ăn kiểu gì vậy?
"Anh không nói với anh ta là mẹ của đứa trẻ ở nhà đợi à, kiếm cớ gì đó cũng được, sao có thể để anh ta đem đứa trẻ đi được?"
Đinh Tông Lương mếu máo, "Tôi cũng đã nói thế rồi, tại Dương Dương nói mẹ tăng ca, về nhà muộn không cần quan tâm đến cậu, nhất định phải đi ăn cơm cùng Lệ tổng."
"Tôi dựa vào, tôi đâu có không quan tâm đến nó! Cái thằng nhóc này. . . đáng bị đánh đòn."
Tiếng mở cửa vang lên, Từ Miêu Miêu đến, người của công ty chuyển nhà cũng tới, vốn là Trần Hương muốn chuyển nhà, bởi vì Trần Hương cũng định ở chung với Đinh Tông Lương, đi làm sẽ gần hơn một chút.
Khương Đồng nói với người chuyển nhà: "Phiền các anh điều thêm ít người đến, hai chúng tôi đều muốn chuyển nhà."
"Hôm nay đều chuyển hết đi ạ, thưa chị?"
"Ừ đúng." Khương Đồng nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận