Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 48: Không sợ bị hài tử cha nhìn thấy (length: 11008)

Khương Minh Dương từng chữ từng câu nói, "Mẹ ơi, chính là mẹ đó!"
Đinh Tông Lương: Ta choáng. . .
"Nhóc con, ý ta là, mẹ của con tên gì?"
"Chú ơi, chú hỏi tên mẹ cháu làm gì? Chú có ý đồ gì sao?" Khương Minh Dương cảnh giác.
"Cháu hiểu lầm rồi, chú không phải người xấu, chú chỉ tiện miệng hỏi thôi, vì Lệ tổng của chú nói anh ấy không có con, nên không cần phải làm giám định DNA."
Khương Minh Dương hai tay nhỏ chống nạnh, "Vậy sau khi giám định, có thể để chú ấy làm cha cháu mà, Baidu vạn năng bảo thế đó."
Đinh Tông Lương: Lại choáng, đứa bé này chắc là ngay cả giám định DNA còn chưa hiểu rõ nữa là.
Điện thoại di động reo lên, là điện thoại trẻ em của Khương Minh Dương, cậu nhóc bắt máy, "alo" một tiếng.
"Dương Dương, con chạy đi đâu đó?"
Đinh Tông Lương lấy điện thoại từ tay cậu nhóc.
"Chào ngài, có phải mẹ của bé không ạ? Con trai của cô đang ở sảnh lớn tập đoàn Đế Cảnh, phiền cô đến đón cháu một chuyến."
Đầu dây bên kia quả nhiên là Trần Hương, cô trầm mặc vài giây, "À, được."
Trần Hương chạy đến tập đoàn Đế Cảnh, cậu nhóc gọi một tiếng "dì thơm thơm", Đinh Tông Lương không hiểu, "Dì? Không phải cô là mẹ của bé sao?"
"Tôi không phải, tôi còn độc thân." Trần Hương một tay đút vào túi áo khoác trắng, rút ra ngó ngoáy, mặt hơi đỏ lên.
"À, ra vậy."
"Vậy tôi đưa bé về, xin lỗi vì đã làm phiền anh."
Người đàn ông trước mắt này, dáng vẻ ngay ngắn đàng hoàng lại có chút ngốc nghếch, là kiểu cô thích, giống như một sinh viên mới tốt nghiệp, trong mắt còn mang vẻ trong trẻo ngây ngô.
Đinh Tông Lương thấy Trần Hương không lái xe, anh nói, "Để tôi đưa hai người về."
Trần Hương ngẩng đầu cười, "Được, vậy tôi không khách sáo."
Đinh Tông Lương mỉm cười, anh có xe riêng, một chiếc Volkswagen hai trăm ngàn tệ.
Trần Hương và cậu nhóc ngồi ở ghế sau, xe chạy êm ru, cậu nhóc gục trên đùi Trần Hương ngủ thiếp đi.
Trần Hương chủ động lên tiếng, "À, tôi tên Trần Hương! Không biết anh tên gì?"
"Tôi tên Đinh Tông Lương."
"Đinh Đông Nương?"
"Đinh Tông Lương..." Người đàn ông nghiến răng.
"Đinh Đống Lương?"
"Là Đinh, Tông, Lương."
Trần Hương "à ha" mấy tiếng, cười khoái chí, "Sao bố mẹ anh lại đặt cho anh cái tên khó đọc vậy?" Lưỡi cô muốn trẹo đi mất mấy lần.
Đinh Tông Lương day day mi tâm, bất đắc dĩ nói, "Nhiều người nói vậy lắm, bạn học hồi đại học giờ còn gọi tôi leng keng lương."
Khiến Trần Hương che miệng cười, mắt cong cong, "Anh có phải mới tốt nghiệp đại học không lâu không?"
Đinh Tông Lương nói, anh hai mươi sáu tuổi, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh một năm, Trần Hương cô cũng hai mươi sáu, thật là trùng hợp.
Đến biệt thự Tử Vi, cậu nhóc vẫn còn đang ngủ, Trần Hương lấy áo khoác của mình đắp cho cậu nhóc, ôm Khương Minh Dương xuống xe, trước khi đi còn hỏi xin Wechat của Đinh Tông Lương.
Đinh Tông Lương thêm bạn Trần Hương, Trần Hương về đến nhà liền nhắn Wechat cho Đinh Tông Lương.
"Hôm nay thật cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về, tôi gọi anh tiểu Đinh nhé, anh có thể gọi tôi tiểu Trần."
"Khách sáo, tiểu Trần." Đinh Tông Lương trả lời.
Trần Hương mím môi cười, đã lâu cô không vui vẻ đến thế.
Khương Minh Dương tỉnh ngủ, dụi dụi mắt, Trần Hương nói với cậu nhóc, sau này không được chạy lung tung! May là Khương Đồng chưa về, nếu không Khương Đồng chắc chắn tức giận.
Khương Minh Dương nhướn quai hàm, "Tại người ta nhớ Lật tử tổng!"
"Dì thơm thơm ơi, có phải làm giám định sữa canxi AD, có thể để Lật tử tổng làm ba của con không?"
Hả?
"Con muốn nói là giám định DNA quan hệ cha con đúng không, cái đó hoàn toàn chính xác có thể để Lệ tổng làm ba con, nhưng mà con là trẻ con, chẳng ai cho con đi giám định đâu."
Sau đó Trần Hương tiếp tục trò chuyện trên điện thoại với Đinh Tông Lương...
Hai người bằng tuổi, càng có duyên hơn là cả hai đều tốt nghiệp ngành Tài chính Kinh tế đại học Nam Đế.
Trần Hương còn biết Đinh Tông Lương cũng từ nông thôn ra, đến Nam Đế một mình cố gắng, Lệ Cảnh Thần rất coi trọng anh, để anh làm thư ký, Đinh Tông Lương còn có một người em trai tên Đinh Khải, làm tài xế cho Lệ Cảnh Thần.
Hai anh em xem như gặp được quý nhân Lệ Cảnh Thần.
Đinh Tông Lương và Đinh Khải đều hết lòng vì Lệ Cảnh Thần, Lệ Cảnh Thần cũng không bạc đãi họ, cho hai người phúc lợi và đãi ngộ rất tốt.
[Tôi hiện đang làm với Khương Đồng, anh chắc biết đúng không?] [Khương Đồng? Đó là vợ cũ của Tổng tài đó.] [Nên mới nói là trùng hợp mà, anh nghĩ hai người họ có thể tái hôn không?] [Haizz...Tôi vẫn mong hai người họ tái hôn, sinh thêm vài đứa con có nhan sắc cao.] [Anh nói thế ai không biết lại tưởng hai người họ có con rồi.] Đinh Tông Lương trả lời.
Trần Hương lúc này mới ý thức được, cô hơi lỡ lời.
Không được, không thể phụ sự tin tưởng của Khương Đồng, cô không thể kể chuyện của Khương Minh Dương cho Đinh Tông Lương.
[Không còn sớm nữa tiểu Đinh, hai ta trò chuyện đã bốn tiếng rồi, tôi đi rửa mặt đây.] [Ừm, tôi cũng đi tắm đây.] Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, hôm nay tâm trạng của Trần Hương thật sự rất tốt, miệng còn khẽ hát.
Khương Đồng hơn tám giờ tối mới về, có chút hăng hái hỏi Trần Hương có phải yêu đương rồi không? Mặt mày rạng rỡ như gái xuân thì vậy?
Trần Hương mặt đỏ bừng, "Đâu có đâu có, vừa mới thêm Wechat thôi."
"Úi, ai vậy? Cô là cô nàng ở dưới mí mắt tôi, quen được con đường đàn ông nào vậy?"
"Là Dương Dương--"
Trần Hương dừng lại không nói nữa, Khương Đồng không hiểu, ai vậy? Khương Minh Dương?
Trần Hương lắc đầu, mặt vẫn đỏ hây hây, như trái táo vừa chín, "Không có gì mà, Đồng Đồng, tôi thật sự rất cảm ơn cô, đã cho tôi một công việc mới, cho tôi chỗ ở, cũng cảm ơn cả Dương Dương."
Nếu không phải vì Khương Minh Dương, cô cũng không quen biết Đinh Tông Lương.
Tóm lại, mẹ con Khương Đồng, thật sự là quý nhân của cô!
Trần Hương thầm thề, nhất định sẽ đối tốt với Khương Đồng và Khương Minh Dương, sau đó cô cũng phải nỗ lực phấn đấu, để trở thành phiên bản tốt hơn, ưu tú hơn của chính mình.
Khương Đồng cười cười, hôm nay Trần Hương có vẻ lạ.
Vì Trần Hương đã hứa với Khương Minh Dương, sẽ không nói cho Khương Đồng việc cậu đến tập đoàn Đế Cảnh, nên cô nhanh chóng chuyển chủ đề, nói chuyện công việc với Khương Đồng.
...
Công ty Nam Đồng thành lập, là một khởi đầu mới của Khương Đồng, Cao Thành Tuấn cũng đến chúc mừng Khương Đồng.
Trước đây đã hứa mời Cao Thành Tuấn ăn cơm, bây giờ Khương Đồng mời, Cao Thành Tuấn chuẩn bị cho cô hoa tươi, tử la lan, Khương Đồng nói cảm ơn.
"Không phải muốn rời Nam Đế sao? Sao lại không đi nữa rồi?" Cao Thành Tuấn hỏi.
"Ừm," Khương Đồng nói cô sẽ không đi trước.
Ánh mắt Cao Thành Tuấn khẽ lóe, "Vậy Dương Dương thì sao? Không sợ ba của bé thấy à?"
Khương Đồng nói, "Tôi sẽ bảo vệ Dương Dương thật tốt."
Cao Thành Tuấn thấy vậy, không nói gì nữa.
Hai người ra khỏi nhà hàng, "Khương Đồng!" Một chiếc Maserati chạy đến, cửa sổ xe hạ xuống, là Tống Thanh Dật.
Ánh mắt Tống Thanh Dật liếc qua Cao Thành Tuấn, đánh giá Cao Thành Tuấn vài phần, Cao Thành Tuấn rời đi trước.
Khương Đồng lên xe Tống Thanh Dật, sau khi nhìn thấy tấm ván trượt, Tống Thanh Dật nói anh ta đi trượt tuyết.
"Dật"? Con thỏ nhỏ cưỡi xe ván trượt, cái chữ này đọc như thế nào nhỉ, Khương Đồng bỗng nhiên nghĩ đến lời trước đây con trai từng nói, không nhịn được bật cười.
"Cô cười gì đó?" Tống Thanh Dật cũng cười, "Tôi đi trượt tuyết không được à?"
"Không có gì." Cô chậm rãi lấy lại tinh thần.
Tống Thanh Dật lườm một cái, "Vừa rồi đó là người yêu mới của cô hả? Không phải tôi nói chứ, cái tướng mạo kia còn không bằng tôi đẹp trai đâu, ông Lệ so với anh ta còn đẹp trai hơn nhiều! Người đàn ông kia nhìn cũng có chút giả tạo, không biết có phải có ý gì với cô không, dù sao ông Lệ đối với cô là thật lòng đó, hợp đồng chuyển nhượng công ty của bố cô, anh ấy đặc biệt tìm tôi lo liệu."
Khương Đồng bất đắc dĩ, "Anh nói cũng nhiều quá rồi đó! Tôi có nói anh ta là người yêu mới của tôi đâu? Anh thấy sao nói vậy, anh bắt tôi nói thế nào đây?"
Tống Thanh Dật cười cười, "Tái hôn với ông Lệ đi, anh ta bây giờ nhiều tiền rồi, cô đi theo anh ta không thiệt đâu, chẳng hiểu cô nghĩ thế nào mà không chịu tái hôn."
Khương Đồng dựa đầu vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, "Không kết hôn, một mình tốt biết bao, kết hôn lại có thêm mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu phiền phức, cứ độc thân là nhất."
Tống Thanh Dật xem như hỏi được chút thông tin hữu dụng.
Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu?
Ừm, mẹ của Lệ Cảnh Thần, tướng mạo sắc sảo, đúng là không phải dạng vừa đâu.
Khương Đồng định ngày làm lễ cắt băng khánh thành công ty mới, hôm nay liền mời Tống Thanh Dật đến, Tống Thanh Dật nói, "Tôi thì không đi được, cô mời ông Lệ đi."
Sau đó anh ta đưa Khương Đồng đến cửa khu dân cư, anh ta lái xe đi, Khương Đồng ăn xong cơm tối thì nhắn tin cho Lệ Cảnh Thần, hỏi anh có rảnh không.
[Để xem tình hình.] Lệ Cảnh Thần trả lời.
Khương Đồng nghĩ ngợi, vẫn nói thêm: [Anh đến đi, có thể thành lập tập đoàn Nam Đồng, anh là quý nhân của em, mà em cũng mong anh có thể xuất hiện, để công ty em có thêm chút tiếng tăm, hi vọng anh đến.] Lệ Cảnh Thần nhắn lại: [Nói câu dễ nghe xem nào.] Ý nói những lời cô nói ở trên, không có câu nào anh thích nghe.
Khương Đồng giờ phút này luôn luôn co được dãn được, mà Lệ Cảnh Thần đích thật là đã giúp cô rất nhiều, cô nợ anh rất nhiều ân tình, cho anh tiền, anh lại không muốn.
[Thần ca, phiền anh nể mặt đến cắt băng cho em nha.] Vốn là lớn hơn cô ba tuổi, tiếng "ca" cũng không có gì.
Lệ Cảnh Thần nhìn thấy tin nhắn này, anh mỉm cười, chỉ là sau nụ cười ấy ánh mắt anh còn vương lại mấy phần đắng chát...
Trong đầu nhớ lại lúc chưa ly hôn, trên giường cùng nàng vuốt ve an ủi, thật là thích thú, cắn cổ nàng để nàng gọi hắn Cảnh Thần ca ca.
"Lão công ta sai rồi, ta gọi còn không được sao, Cảnh Thần ca ca."
Chỉ là cái cô nàng nhỏ xinh đẹp kia, hiện tại cũng đã một mình gánh vác được mọi chuyện.
Lệ Cảnh Thần nhắn một câu, 【đi】 liền tắt máy vứt sang một bên.
. . .
Ngày cắt băng khánh thành.
Khương Đồng sáng sớm đã rời giường, mặc bộ âu phục màu trắng, trang điểm trong nhà, búi tóc.
"Ma ma, ma ma," Khương Minh Dương sớm đã rời giường, chạy tới hỏi Khương Đồng, nó mặc vest đen đẹp hay là bộ âu phục màu lam thì được?
"Ta cắt băng, con đi làm gì?"
"Cô Thơm thơm nói với con, Lật tổng cũng muốn đi, nên con cũng muốn đi!" Khương Minh Dương vừa nói vừa nhe răng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận