Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 223: Khương Đồng trong cơn tức giận nói ra ý tưởng chân thật (length: 7440)

Đã từng chưa thấy nàng sao?
Ninh Giản An rất thất vọng đau khổ, nói, "Đồng Đồng ngươi biết không, ta vẫn luôn rất nhớ ngươi, vẫn luôn đang tìm ngươi."
Khương Đồng mở mắt nhìn chỗ khác, "Ngươi không phải đang yêu đương vui vẻ với Lệ Đông Tán sao, còn nhớ ta cùng tìm ta làm cái gì?"
"Trong mắt ngươi, ta là loại người yêu đương xong liền quên mất em gái mình sao? Ngươi biết ta quý trọng cô em gái này như thế nào mà!"
Nói rồi, Ninh Giản An nhìn xuống bụng Khương Đồng, thấy bụng nàng vẫn phẳng, càng khó chịu hơn, "Ba tháng rồi mà vẫn chưa thấy bụng, ở New Zealand tốt như vậy mà? Nếu không, nói với ta một tiếng, ít nhất ta còn có thể nấu cơm cho ngươi."
"Ta đã học nấu ăn rồi."
"Thật sao? Ngươi biết nấu cơm, có phải chỉ đơn giản xào hai món? Chắc chắn không làm được món khác nhỉ? Đúng rồi, chính ngươi đi khám thai, Dương Dương đâu? Không phải đi cùng ngươi à?"
"Ở nhà."
Khương Đồng không muốn nói nhảm với Ninh Giản An nữa, thản nhiên nói, "Không có gì nữa, ta đi đây."
"Ê, Khương Đồng ——"
Ninh Như Quân đi ra, nhìn Khương Đồng có vẻ cố chấp, cô ấy đóng vai người hòa giải, "Nếu không phải chị gái em nói chuyện với chị, thì chị còn không biết hai em là chị em ruột đó, trước đó chị đã thấy hai em giống nhau rồi, em lại còn đang mang thai, đừng có trẻ con nữa, theo chị em về đi."
"Tôi trẻ con sao?" Khương Đồng đột ngột nhìn Ninh Như Quân, không còn thấy thuận mắt nữa, "Bác sĩ Ninh à, đúng, đều tại tôi trẻ con, tôi mang thai, tôi không nghe chị tôi, tất cả đều là tại tôi trẻ con, tôi đi đây."
Hai người họ Ninh, đáng lẽ cô phải phát giác ra từ lâu, làm sao có thể không liên quan chứ.
Ninh Giản An nhìn đáy mắt Khương Đồng, mang theo thất vọng, "Xin lỗi học tỷ, con em gái không hiểu chuyện này của tôi, lại làm phiền chị rồi."
". . ."
"Không hiểu chuyện" Khương Đồng xoay người bỏ đi, Ninh Giản An định đuổi theo cô nhưng đã chậm một bước!
Khương Đồng đã lái xe, nhấn mạnh chân ga, lao nhanh đi mất!
Ninh Giản An nhìn Khương Đồng lái xe nhanh như vậy, vừa sốt ruột vừa tức giận, đúng lúc sắc mặt nàng tái mét thì Lệ Đông Tán kịp thời chạy đến, Lệ Đông Tán đang làm việc gần đó, tới tìm Ninh Giản An.
"Sao vậy?" Lệ Đông Tán xuống xe, đi đến bên cạnh Ninh Giản An, nắm lấy vai nàng, "Không phải nói chuyện với học tỷ sao? Không vui vẻ à?"
Ninh Giản An hoàn hồn, lúc này mới bất đắc dĩ nói, "Ta gặp Đồng Đồng rồi! Nàng trốn ở đây, sống ở đây."
"Thật sao?" Lệ Đông Tán nghi hoặc, "Ngươi thấy ở đâu? Người đâu?"
"Bệnh viện, nàng đến để ——"
Hai chữ "khám thai" bị Ninh Giản An nén trở về.
Chuyện Khương Đồng đang mang thai, trước mắt chỉ có một mình Ninh Giản An biết!
"Nàng đến gần đây, ta thấy nàng, ta đuổi theo, muốn nói chuyện với nàng mấy câu, nàng đã lái xe đi mất, tốc độ nhanh như vậy, thật là tức c·h·ế·t mất thôi, ta ngày nào cũng nhớ nàng, ai ngờ, nàng lại cứ như vậy..."
Lệ Đông Tán nhẹ nhàng kéo vai Ninh Giản An, "Có phải ngươi lại nói bằng giọng không hay lắm không? Ngươi lúc nào cũng vậy, đàng hoàng một chút không được."
Ninh Giản An tựa vào ngực Lệ Đông Tán, may mà có hắn, có hắn luôn ở bên cạnh nàng...
Ninh Giản An nói, "Ta chưa về Nam Đế đâu."
"Đồng Đồng chắc chắn sống ở quanh đây, ta không sợ nàng lại bỏ trốn, ta muốn ở đây chờ nàng cùng về."
Lệ Đông Tán trầm mặc mấy giây, "Hình như tháng này số lần xin nghỉ của ta sắp hết rồi."
"Ngươi về đi! Một mình ta ở đây là được rồi."
"Sao có thể như vậy được, ngươi ở đây, thì ta cũng ở đây, ta đi đặt khách sạn."
Khi Lệ Đông Tán đi đặt khách sạn, đã liên lạc với Lệ Cảnh Thần.
Chuyện tìm được Khương Đồng, Lệ Đông Tán quyết định vẫn nên nói với Lệ Cảnh Thần một tiếng.
Thật ra không biết, Lệ Cảnh Thần chính là người đầu tiên tìm thấy Khương Đồng, và là người lặng lẽ giấu giếm chuyện này.
"Chị Khương Đồng cũng đến sao?" Lệ Cảnh Thần hỏi Lệ Đông Tán.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định, Lệ Cảnh Thần nhíu mày, "Khách sạn anh sẽ sắp xếp cho hai người."
"Không cần đâu anh cả, để em dùng điện thoại tự đặt phòng, "
"Quán rượu anh ở vẫn chưa trả phòng, để không cũng phí."
"Vậy thì cảm ơn anh cả... Nếu biết chị dâu ở đâu, em sẽ báo cho anh biết!"
Lệ Cảnh Thần im lặng vài giây, không nói gì.
Lúc đầu hắn muốn về Nam Đế một chuyến, đã ở lại công ty chi nhánh quá lâu, nhưng vì Khương Đồng ở đây nên hắn vẫn chưa về Nam Đế.
Nhưng nghe nói Ninh Giản An cũng tới, bây giờ Lệ Cảnh Thần muốn đi cũng không đi được.
Khương Đồng đã lái xe về đến nhà.
Trong thời gian quy định phải về, cậu nhóc ôm chân Khương Đồng, bảo nàng mau nhìn trứng trò chơi của mình, cậu lại lên cấp rồi.
Khương Đồng có chút qua loa, sắp xếp cho cậu nhóc xong thì đi vào phòng.
"Sao vậy Đồng Đồng, đã có chuyện gì xảy ra?" Từ Miêu Miêu nhận ra Khương Đồng có gì đó không ổn.
"Chị ta tìm tới rồi." Khương Đồng thành thật nói, tay tùy ý vuốt tóc.
"Sau đó thì sao?" Từ Miêu Miêu an ủi Khương Đồng, khoác tay lên vai cô, ngồi xuống bên cạnh hỏi.
Khương Đồng kể cho Từ Miêu Miêu nghe chuyện Ninh Giản An hôm nay kéo tay cô, không buông, còn nói cô không hiểu chuyện.
Từ Miêu Miêu trầm mặc vài giây, "Được thôi, coi như ta chưa từng nói là chị gái cậu không quan tâm đến cậu nhé, ta thấy cái tính khí này của chị gái cậu, cho dù có bảy tám mươi tuổi rồi cũng sẽ còn quản cậu thôi!"
Khương Đồng không nói gì.
Rời khỏi Nam Đế, muốn có một cuộc sống khác, nhưng những người quen đều phát hiện ra cô...
Đầu tiên là Lệ Cảnh Thần, sau đó Tống Thanh Dật, Từ Miêu Miêu, Ninh Giản An... Đều phát hiện ra tung tích của cô.
Lúc Khương Đồng đang buồn rầu thì Khương Minh Dương la lên.
"Xe của Lật Tử tổng này!"
Khương Minh Dương nhảy cẫng lên, đi tìm Khương Đồng, "Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem, là xe của Lật Tử tổng nè."
Khương Đồng cầm kính viễn vọng ra ban công, thấy xe của Lệ Cảnh Thần dừng ở trước khu nhà của mình.
Lúc này, hắn còn tới tìm cô làm gì?
Khương Đồng nói, "Ta xuống lầu một lát, Miêu Miêu, nhờ cô trông Khương Miên Dương hộ ta nhé."
Từ Miêu Miêu gật đầu, cầm tay nhỏ của Khương Minh Dương, dặn cậu đừng có chạy lung tung.
Khương Minh Dương bĩu môi, cứ nhìn theo Khương Đồng đi tìm Lệ Cảnh Thần...
Lệ Cảnh Thần đậu xe xong, chuẩn bị lên lầu —— Khương Đồng đã xuống lầu.
Khương Đồng hỏi hắn, có chuyện gì không?
Lệ Cảnh Thần đi thẳng vào vấn đề, "Chị ngươi đến tìm ngươi rồi à?"
Khương Đồng ngơ ngác, "Ngươi nghe ai nói vậy?"
"Đông Tán nói với ta. Thái độ chị ngươi thế nào, muốn ngươi quay về sao? Bây giờ còn thái độ của ngươi thì sao?"
"Ta không muốn quay về."
"Không quay về được à?" Lệ Cảnh Thần nhíu mày, "Còn chưa chán ngán à? Bị đồng nghiệp quấy rối, bị ông hiệu trưởng già hạ thuốc suýt chút nữa xảy ra chuyện, công việc thì cũng chẳng đâu vào đâu, kiếm tiền thì cũng chẳng bao nhiêu, cứ thích ở chỗ này thế à?"
"Ừm."
"Ừm cái gì? Ngươi thích cái gì ở chỗ này? Chỗ nào ở Nam Đế không tốt?"
"Ta nói cho ngươi biết, vì sao ta không muốn quay về nhé," Khương Đồng nói từng chữ một, "Không muốn sống cùng chị gái ta, không muốn không có tự do, không muốn để mẹ ngươi đi moi móc ta, không muốn dây dưa không rõ với ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận