Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 55: Tiểu gia hỏa đã được như nguyện đạt được ba ba (length: 5934)

Khương Đồng về đến nhà, liền nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm hôm sau liền đến công ty bận rộn.
Khương Minh Dương bé con cũng sớm rời giường, tiểu gia hỏa cứ đếm trên đầu ngón tay từng ngày, một ngày, hai ngày, ba ngày.
Cuối cùng cũng đợi đến ngày thứ ba, sau đó liền lấy đồng hồ định vị trẻ em của mình gọi điện cho Đinh Tông Lương.
"Chú Đinh nhỏ, hôm nay bệnh viện 99 liền ra kết quả rồi phải không ạ!"
Đinh Tông Lương đang ăn sáng chuẩn bị đi làm, 99?
Hắn mất hai giây để phản ứng, "À đúng, cháu nói là báo cáo giám định DNA đúng không, bệnh viện hôm qua đã nhắn tin cho chú rồi, chiều chú dẫn cháu đi lấy nhé."
"Tốt ạ! Cháu chờ chú!"
Đinh Tông Lương bất lực cúp điện thoại, không ngờ, tiểu gia hỏa vẫn còn nhớ chuyện báo cáo DNA.
Xem ra, là thật sự đặc biệt mong Lệ tổng làm cha mình đi, chỉ tiếc, giấc mơ đẹp sắp tan vỡ rồi.
Hôm nay Lệ Cảnh Thần đã về công ty, băng vải trên cánh tay đã gỡ, nhưng vết thương ở vai vẫn chưa lành hẳn, nhìn bên ngoài thì không nhận ra.
Đinh Tông Lương đến đưa văn kiện cho Lệ Cảnh Thần, tiện thể mang chiếc áo khoác mà mấy hôm trước đã đi giặt về cho hắn.
"Lệ tổng," Đinh Tông Lương quay người lúc sắp đi, nhịn không được lại hỏi một câu, "Ngài, nếu có đứa bé thì tốt quá."
Lệ Cảnh Thần khẽ nhíu mày, hắn ngước mắt nhìn lại, "Ngươi muốn sinh cho ta?"
Mặt Đinh Tông Lương đỏ bừng, "Không phải không phải, ý của tôi là, gen của ngài ưu tú như vậy, nếu không có con cái thừa kế thì thật đáng tiếc."
"..." Lệ Cảnh Thần không nói gì, chỉ cay đắng cười một tiếng.
Hắn biết rất rõ, Khương Đồng sẽ không sinh con cho hắn.
Có lẽ cả đời này hắn sẽ không có con mất, đến lúc tuổi già cô đơn sống nốt quãng đời còn lại cũng chưa biết chừng.
Thân hình cao lớn của hắn tựa vào ghế da, vuốt vuốt bút ký tên trong tay, "Nếu ta có con, ta sẽ thông báo tin vui này cho mọi người biết, chỉ tiếc, là không có, ngươi ra ngoài đi."
"Vâng...Lệ tổng."
Sau khi Đinh Tông Lương đóng cửa lại, bất lực thở dài, quả nhiên hắn đoán đúng, lão sếp của hắn không có con.
Đã đến giờ tan làm, tối nay Lệ Cảnh Thần không có lịch giao thiệp, Đinh Tông Lương được tan làm đúng giờ.
Tiểu gia hỏa đã sớm ở nhà chờ, Đinh Tông Lương đến đón, Trần Hương tò mò hỏi, "Anh lại muốn đưa Dương Dương đi đâu đấy? Như vậy tôi không biết ăn nói với Đồng Đồng thế nào."
Đinh Tông Lương vừa định mở miệng, tiểu gia hỏa đã nói, "Đây là bí mật giữa đàn ông với nhau nha! Đúng không, chú Đinh nhỏ?"
Đinh Tông Lương bị Khương Minh Dương nhỏ mà tinh quái chọc cười, "Ừ đúng, chú đưa Dương Dương về nhanh thôi, cô cứ yên tâm."
Trần Hương lắc đầu cười, nói, "Mau về đó, đừng có gây chuyện cho tôi, không tôi khó ăn nói lắm."
Đinh Tông Lương vâng dạ.
Đưa tiểu gia hỏa đến bệnh viện, y tá nói: "Là anh Đinh Tông Lương và bé Dương Dương đúng không, đây là báo cáo kiểm tra DNA của các anh. Xin giữ cẩn thận."
"Cảm ơn."
Vì khi làm xét nghiệm cần thẻ căn cước của người nhà, Đinh Tông Lương đã dùng thẻ căn cước của mình để đăng ký, tuy vậy tóc dùng là tóc của Lệ Cảnh Thần, vì Đinh Tông Lương cắt đầu húi cua, tóc của hắn không giống với tóc của Lệ Cảnh Thần, tiểu gia hỏa nhìn cái là thấy ngay.
Tóm lại thì, dùng chính là tóc của Lệ Cảnh Thần và tóc của Dương Dương, để làm xét nghiệm.
Cũng chính vì vậy mà Đinh Tông Lương lại càng cảm thấy thương tiểu gia hỏa trước mắt...
Nếu như dùng tóc của hắn với tiểu gia hỏa làm giám định, có lẽ còn có thể đạt độ tương tự 30% đi, nhưng dùng tóc của Lệ Cảnh Thần, đoán chừng độ tương tự còn không đến 1% ấy chứ.
Đinh Tông Lương cầm lấy cái túi niêm phong kia, nắm tay tiểu gia hỏa ngồi trên ghế trong bệnh viện.
Khương Minh Dương nói, "Chú Đinh nhỏ, Lệ tổng cuối cùng cũng có thể làm ba của cháu rồi đúng không!"
Đinh Tông Lương nhìn đôi mắt trong veo của đứa trẻ, thật sự là không đành lòng, nhưng không còn cách nào khác, hiện thực và xã hội chính là tàn khốc như vậy, dù là trẻ con cũng không tha.
"Chú đã bảo rồi mà, nếu như thấy số 99 thì tức là được, còn nếu không phải số đó thì tức là không phải."
"Dương Dương, cho dù không phải cũng không được khóc nhè nha. Cháu phải biết rằng, chú Lệ tổng của cháu là người không thể có con, ai nói trước được."
Khương Minh Dương thật ra đến giờ vẫn chưa hiểu, xét nghiệm DNA là có ý gì, chỉ là thấy Baidu nói, làm giám định thì có thể giúp một người làm ba, tiểu gia hỏa quá muốn Lệ Cảnh Thần làm ba của mình.
"Chú Đinh nhỏ, cháu mở ra nha."
"Ừ cháu mở đi, mạnh mẽ lên nhé, cuộc sống là tàn khốc như vậy đấy." Đinh Tông Lương vừa nói vừa cười, vậy mà hắn lại đi cùng một đứa bé ba tuổi để làm một xét nghiệm DNA chắc chắn không có khả năng!
Ôi, hắn thật sự là rảnh quá đi.
Thôi được rồi, để trẻ con chấp nhận hiện thực cũng là bài học bắt buộc của cuộc đời mà, "Chú Đinh nhỏ, mấy chữ phức tạp này cháu đọc không hiểu."
Đinh Tông Lương nhận lấy báo cáo giám định, nói: "Mấy cái ở trước này gọi là tiền tố, không quan trọng, chỉ cần lật đến trang cuối cùng xem kết quả là được rồi."
"Cháu cứ từ từ lật đi, chú đi mua nước trái cây cho cháu uống."
Đinh Tông Lương đi đến máy bán hàng tự động mua nước, mở nắp, muốn dùng nước trái cây an ủi tiểu gia hỏa, "Chú Đinh nhỏ, chú mau nhìn này là 99! Còn có hai số 99 nữa này!" Tiểu gia hỏa vui mừng nhảy nhót chạy đến chỗ hắn.
"Sao có thể được chứ, chắc cháu nhìn nhầm rồi."
Đinh Tông Lương uống một ngụm, lơ đãng cầm lấy báo cáo giám định, một giây sau toàn bộ nước phun hết ra mặt đất, khiến người xung quanh một mặt ghét bỏ...
Đinh Tông Lương cẩn thận nắm chặt tờ báo cáo này, trợn tròn mắt, khó tin nhìn dòng chữ to đậm trên báo cáo:
Khả năng quan hệ huyết thống này được thiết lập là 99,99%...
Bạn cần đăng nhập để bình luận