Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 28: Nàng tự nhận, không thẹn với lương tâm hôn nhân (length: 7422)

Chớp mắt đã đến Tết Trùng Cửu.
Từ lần Lệ Cảnh Thần nói đi xem mắt, Khương Đồng vẫn luôn không gặp lại hắn.
Chỉ là mỗi khi tối về nhà, lúc nhập mật mã vào khóa cửa, đều không khỏi nhớ đến hắn một chút! Ai bảo ngày đó hắn say xỉn, làm càn xông vào nhà nàng!
Hôm nay, Từ Miêu Miêu gửi tin nhắn cho nàng.
"Mật mã nhà ngươi không phải sáu số sáu sao? Tao thử mãi mà không đúng."
Khương Đồng đáp: "Tao đổi rồi, ngày sinh của Khương Miên Dương."
Từ Miêu Miêu: "Sao tự dưng đổi, nhà có trộm à?"
Khương Đồng không hề nhắc đến cái tên "trộm" kia, để cho Lệ mỗ nhân chút thể diện.
Cũng không biết hắn đi xem mắt thế nào rồi, đối phương chắc là An Tuyết Giai, thôi kệ đi, liên quan gì đến nàng.
Dạo gần đây Khương Đồng bán hàng online rất thuận lợi, đã trả hết mười vạn tiền vốn cho Từ Miêu Miêu, giờ đang trong trạng thái lãi ròng.
Đến ngày Trùng Cửu, nàng dẫn Khương Minh Dương đi tảo mộ ông bà nội.
Khương Minh Dương hỏi Khương Đồng, "Mẹ ơi, cụ ông với bà cố ngủ dưới đất à."
Khương Đồng nói: "Ừ, đúng, các cụ đang ngủ ở dưới đất."
Khương Minh Dương lại hỏi: "Vậy dưới đất có chăn ấm không? Mùa đông có lạnh không? Có rắn không?"
Khương Đồng đáp: "Không lạnh đâu, cho dù có rắn, cụ ông sẽ bảo vệ tốt bà cố, vì cụ ông rất yêu bà cố mà."
Khương Minh Dương nghiêng đầu: "Mẹ ơi, yêu có nghĩa là sẽ bảo vệ một người, đúng không?"
Thằng nhóc như thể đang có hàng vạn câu hỏi "vì sao", nhưng Khương Đồng không hề thấy phiền, hắn hỏi gì, nàng đều sẽ trả lời.
"Đúng, yêu có nghĩa là dốc hết sức để bảo vệ một người."
Khương Minh Dương ồ à hai tiếng vẻ đã hiểu!
Trên đường về, Khương Đồng nhìn thấy một người quen!
"Khương Đồng."
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tướng mạo ôn nhuận, Cao Thành Tuấn, Khương Đồng đã rất lâu không gặp lại anh.
"Mẹ ơi, anh ấy là ai..." Thằng nhóc ôm chân Khương Đồng, ngẩng lên nhìn Cao Thành Tuấn đang đứng rất nho nhã.
"Anh ấy là bạn của mẹ," Khương Đồng xoa đầu thằng bé, "Gọi chú đi con."
"Chú ơi!"
Khóe miệng Cao Thành Tuấn hơi cong lên cười, "Đây là con của em với Lệ--"
"Ừ, là con trai của em." Cao Thành Tuấn chưa nói hết câu, Khương Đồng đã ngắt lời.
Ngay cả tên đầy đủ của người đàn ông kia, nàng cũng không thốt ra.
Cao Thành Tuấn nói, "Dạo này em sống tốt chứ? Đã lâu em không tìm anh."
Khương Đồng hiểu ý của Cao Thành Tuấn, lúc nàng kết hôn đã xảy ra rất nhiều chuyện, vì chuyện của Thôi Oánh Oánh và Trịnh Yến, cộng thêm việc ông bà nội đột ngột qua đời, khiến nàng suy sụp rất nhiều.
Nàng không nói với Lệ Cảnh Thần về những thay đổi trong cảm xúc của mình, và cả chuyện đi khám bác sĩ tâm lý.
Lúc ấy tâm trạng của nàng vô cùng u uất, nhưng nàng kiên cường hơn, không muốn giống như Thôi Oánh Oánh, dùng sự u uất để đạo đức bắt cóc một người đàn ông, dù cho người đó trên danh nghĩa là chồng nàng.
Mà Cao Thành Tuấn, chính là bác sĩ trưởng của nàng lúc đó.
"Thôi, hôm nay em có chút việc, em về trước với con, hôm nào em mời anh ăn cơm."
"Được, anh đợi em." Cao Thành Tuấn nhìn theo bóng dáng Khương Đồng.
"Mẹ ơi," thằng nhóc nói với Khương Đồng, "Chú kia dáng cao gầy, cũng đẹp trai đó, hay mẹ bảo chú ấy làm ba của con đi."
Khương Đồng dở khóc dở cười: "Chuyện này tính sau."
Thằng nhóc hừ một tiếng: "Vậy bao giờ mẹ mới tìm ba mới cho con nha, rốt cuộc con khi nào mới có ba?"
Trong lòng Khương Đồng chùng xuống: "Mẹ biết rồi, nguyện vọng thứ ba, mẹ sẽ giúp con thực hiện."
Hôm sau là cuối tuần, Cao Thành Tuấn nhắn tin cho nàng, hẹn nàng cùng ăn một bữa cơm. Hai người đã hơn hai năm không liên lạc, nhưng phương thức liên lạc thì vẫn giữ.
Cao Thành Tuấn nói: "Anh rất quan tâm em, coi như là bạn bè ăn cơm, không phải bác sĩ với bệnh nhân."
Khương Đồng nhận lời.
Cao Thành Tuấn đeo kính, nho nhã lịch sự, khoác áo khoác lông dê màu nâu, anh chọn một nhà hàng món ăn thanh đạm.
"Biết dạ dày của em không tốt lắm, không ăn được cay, nên anh đã chọn toàn món không cay."
"Dạ dày của em hai năm nay khỏe lên rồi," Khương Đồng cười nhạt, "Anh không cần lo cho em đâu."
"Thật sao? Anh đoán thôi, chỉ là đoán, có phải em và Lệ Cảnh Thần ly hôn rồi không? Dù sao hôm qua em không cho anh nói tên hắn trước mặt con trai em mà."
Khương Đồng không phản bác anh, nàng vẫn rất bình tĩnh nói rằng mọi chuyện đã qua rồi.
Cao Thành Tuấn truy vấn: "Có phải là vì anh không?"
Khương Đồng bật cười: "Sao có thể, anh nghĩ nhiều rồi."
Cao Thành Tuấn đẩy gọng kính trên sống mũi: "Dù sao thì hai năm trước, cũng là vì anh mà khiến hai vợ chồng em hiểu lầm một chút."
Khương Đồng mím môi, vì chuyện nàng đi khám bác sĩ tâm lý mà giấu Lệ Cảnh Thần, có một lần Lệ Cảnh Thần thấy Cao Thành Tuấn đưa nàng về nhà, nên cho rằng nàng ngoại tình, hai người cãi nhau một trận lớn.
Hoàn toàn chính xác, đó cũng là một ngòi nổ cho cả hai, nhưng chỉ là ngòi nổ thôi.
"Em và anh ấy không hợp, giữa chúng em có quá nhiều điểm không thể dung hòa, ví dụ như gia đình của anh ấy, bạn gái cũ của anh ấy, tính cách của em, mà lại..."
Khương Đồng bỗng nhiên mắt ươn ướt.
"Em không thể cản trở sự nghiệp của anh ấy phát triển."
"Bởi vì sau khi kết hôn, anh ấy nỗ lực rất nhiều cho gia đình nhỏ này, còn tính cách của em do ảnh hưởng từ gia đình, em biết tính cách mình có khuyết điểm, không thể để anh ấy phải chậm trễ việc gây dựng sự nghiệp, giữa em và anh ấy vốn không phải người cùng một đường."
Những lời này, Khương Đồng chưa từng nói với ai.
Nhưng nàng tự nhận thấy, nàng không hổ thẹn với lương tâm với cuộc hôn nhân đó.
Nàng không vượt quá giới hạn, không dây dưa không rõ với người cũ, ly hôn cũng không muốn của hắn một đồng nào.
Dù người khác nói gì về nàng, nàng mặc kệ, Tống Thanh Dật nói gì về nàng, nàng cũng không quan tâm.
Bản thân nàng hiểu rõ là đủ rồi, nàng xứng đáng với lương tâm mình là tốt rồi.
Những lời này sở dĩ nói với Cao Thành Tuấn, là vì anh từng là bác sĩ tâm lý, nhờ sự khuyên bảo của anh mà nàng dần dần chấp nhận một vài chuyện, nghĩ thông suốt được vài điều.
Cao Thành Tuấn thở dài: "Nghe em nói vậy, rõ ràng em đang sống rất tốt."
"Ừm, có con trai rồi, một số chuyện em càng dễ dàng buông bỏ, kể cả chuyện gia đình của em, cuộc hôn nhân không thuận của em, và cả ông bà nội em nữa..."
Nói đến ông bà nội, lòng nàng vẫn đau đáu.
Dù sao, hai ông bà đã mất trong một trận hỏa hoạn lớn, ra đi quá đột ngột!
Nàng còn chưa học được cách đối mặt với cái chết, thì thần chết lại không lưu tình chút nào mang người thân của nàng đi!
Vì thế mỗi năm nàng đều vài lần đi thăm ông bà.
"Hôm qua là Tết Trùng Cửu, em dẫn con trai đến mộ thăm ông bà, không ngờ lại gặp anh."
"Ừ, do công việc nên anh được điều động đến Kỳ Thành," Cao Thành Tuấn nói, "Hai năm nay anh cũng muốn liên lạc với em, nhưng sợ làm phiền cuộc sống của em, hôm nay nếu không nghe em nói, chắc anh cũng không biết em đã ly hôn."
"Sau này, mình liên lạc nhiều hơn nhé."
Cao Thành Tuấn nhìn sâu vào mắt Khương Đồng, nói thêm, "Anh đã xin điều trở lại Nam Đế công tác, nếu em cần giúp đỡ gì thì cứ nói với anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận