Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 87: Lệ Cảnh Thần tự mình đi làm giám định (3) (length: 8361)

"Mẹ, ta không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, ta muốn vẽ tranh, Lật tổng đối với ta tốt như vậy, ta muốn vẽ một bức tranh để cảm ơn hắn."
"Ừ." Khương Đồng nói không ghen là giả, nàng đối với hắn cũng không tệ, cũng không thấy hắn vẽ một bức tranh cảm ơn nàng.
"Vậy ngươi cứ vẽ đi, ta mua vé xem phim Tết Xuân của gấu Pooh, đợi ngươi về rồi mình cùng đi xem."
"Tốt!" Cậu nhóc gật đầu lia lịa.
Cúp điện thoại, cậu nhóc liền tiếp tục vẽ tranh.
Lệ Cảnh Thần giải quyết xong công việc đã là hai giờ sau, trở lại khách sạn, cậu nhóc đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi, trong tay vẫn còn cầm bút màu.
Lệ Cảnh Thần nhẹ nhàng cầm lấy bức tranh kia, vẽ một người đàn ông mặc âu phục, bên cạnh là một cây hạt dẻ.
Đứa trẻ hơn hai tuổi, vẽ ra dáng vẻ của hắn rất sống động, sau lưng hắn là bầu trời rộng lớn.
Cứ như hắn có thể chống đỡ cả một vùng trời.
Lệ Cảnh Thần bế đứa trẻ đang ngủ say lên, đặt lên giường, đắp chăn cho cậu bé xong.
Mấy ngày sau đó, Lệ Cảnh Thần đưa cậu nhóc đi chơi ở Trường Sa vài ngày, rất nhiều người không biết bọn họ đều tưởng hai người là cha con.
Đêm giao thừa một ngày, Lệ Cảnh Thần và Khương Minh Dương về lại Nam Đế.
Từ Miêu Miêu làm người trung gian đến sân bay đón cậu bé, cậu nhóc gục đầu vào vai Lệ Cảnh Thần ngủ thiếp đi.
"Chơi mệt rồi, ngủ trên đường."
Lệ Cảnh Thần giao cậu bé cho Từ Miêu Miêu, hỏi một câu, "Nghe Lạc Vũ Bạch nói, "
"Cái gì cái gì?" Từ Miêu Miêu tính nóng nảy lập tức cắt ngang lời Lệ Cảnh Thần, "Lạc Vũ Bạch nói gì về ta? Chẳng lẽ lại hắn nói thích ta rồi?"
Lệ Cảnh Thần lắc đầu, "Hắn nói, Dương Dương là cháu trai ngươi, sao ngươi còn nói dối?"
Từ Miêu Miêu nghẹn họng, nàng bối rối liếm môi một cái, sau đó bất đắc dĩ nói, "Chẳng phải là ta muốn tìm cái lý do gặp hắn thôi, nên tùy tiện nói Dương Dương là cháu trai của ta."
Lệ Cảnh Thần lại hỏi: "Tháng 11, ngươi với Khương Đồng còn đưa Dương Dương đến Bắc Kinh chơi? Mẹ của đứa bé thật yên tâm, đưa đứa nhỏ như vậy giao cho hai người đưa đi du lịch."
Tim Từ Miêu Miêu đập thình thịch vài tiếng, rốt cuộc Lạc Vũ Bạch đã nói những gì với Lệ Cảnh Thần?
Nếu Khương Đồng ở đây thì có thể giúp đỡ nàng, Khương Đồng chắc chắn có cách đối phó với Lệ Cảnh Thần, nhưng đầu óc của Từ Miêu Miêu không được nhạy bén như vậy.
Nàng dứt khoát đánh đòn phủ đầu, "Lệ Cảnh Thần ý của anh là sao? Tôi với Đồng Đồng đưa con đi chơi thì sao chứ, mẹ của bé giao cho hai tụi tôi không chăm sóc được sao? Hơn nữa, cái này đâu phải con của anh, hai ta thích mang đi đâu thì đi đó, anh một ông lớn hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Không phải con của tôi, người qua đường đều nói giống tôi như đúc, cô nói có khéo hay không."
Nói xong câu này, Lệ Cảnh Thần đã rời đi.
Từ Miêu Miêu hít một hơi thật sâu, gặm móng tay, rất hoảng, đem chuyện này nói cho Khương Đồng, Khương Đồng cũng có chút hoảng, lập tức liền bình tĩnh.
Lệ Cảnh Thần hiện tại chỉ là nghi ngờ thôi, anh ta có bằng chứng gì không? Không hề.
Năm đó, hồ sơ sinh con của Khương Đồng ở bệnh viện đều được bảo mật, hắn Lệ Cảnh Thần dù có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng không thể lấy được giấy báo sinh của bệnh viện.
Huống chi hắn cũng không biết nàng đã sinh ở bệnh viện nào.
"Nhỡ đâu chồng trước anh ta lại đi làm giám định ADN thì sao?"
"Không thể, Lệ Thanh Hà đã làm giám định ADN rồi, chứng minh Dương Dương không phải con của hắn. Hắn là người sĩ diện cực kì, sẽ không đi tự rước nhục." Khương Đồng rất hiểu Lệ Cảnh Thần.
"Vậy thì được." Nghe Khương Đồng nói vậy, Từ Miêu Miêu an tâm.
Dù sao cho dù không thể lừa gạt được, thì cũng không liên quan đến Từ Miêu Miêu nàng!
Khương Đồng về đến nhà, Khương Minh Dương vẫn còn đang đắm chìm trong việc được cùng Lệ Cảnh Thần đi du lịch, kể cho Khương Đồng nghe rất nhiều, nào là đã ăn rất nhiều món ngon chưa từng ăn, còn được đi xem ông Mao, mà Lệ Cảnh Thần nói lần sau sẽ đưa cậu bé đến xem Thiên An Môn rồi lại đến thăm ông Mao.
"Mẹ ơi, để con hỏi thử Lật tổng xem có dẫn người nhà đi cùng không, rồi mình cùng đi chung nha."
"Cảm ơn con."
Khương Minh Dương nắm lấy tay Khương Đồng, "Hai mẹ con mình còn ngại ngần gì chứ."
Khương Đồng dở khóc dở cười, dù cảm thấy Lệ Cảnh Thần sẽ không đi giám định ADN, nhưng Từ Miêu Miêu, vẫn khiến cho Khương Đồng trong lòng thêm vài phần bất an cùng bất đắc dĩ.
"Khương Minh Dương, con nghe cho kỹ, ta đã để con chơi riêng với Lật tổng mấy ngày rồi, thế là đủ rồi, sau này con không được quấy rầy hắn nữa, cũng không được đòi gặp hắn nữa."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng gì hết, con quên những gì mình đã hứa với ta sao?"
Khương Minh Dương không tình nguyện bĩu môi, cậu bé đã hứa với mẹ là phải ngoan ngoãn nghe lời, cùng Lật tổng chơi chung được 5 ngày, hẳn là đã thỏa mãn rồi.
Cậu nhóc thật sự đã chơi mệt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Khương Đồng thu dọn xong đồ đạc trong balo du lịch của cậu bé, liền gọi điện thoại cho Ninh Giản An.
"Bác sĩ Ninh, trước đây tôi có phải sinh con ở bệnh viện của cô không? Tôi muốn hỏi xem giấy báo sinh và hồ sơ bệnh án có giữ không? Tôi sợ nhỡ đâu chồng cũ của tôi đến hỏi."
Mặc dù không phải Ninh Giản An đỡ đẻ cho Khương Đồng, nhưng hiện tại Ninh Giản An đang làm việc ở bệnh viện mà Khương Đồng đã sinh con.
"Cô đừng lo lắng! Bệnh viện của chúng tôi đều có quy định rõ ràng, sẽ không để người ngoài xem được hồ sơ của bệnh nhân, nếu không là vi phạm pháp luật."
"Tốt, tôi chỉ là hỏi qua thôi, làm phiền cô, chắc là tôi nghĩ nhiều, anh ta không rảnh như vậy đâu."
"Cô yên tâm đi, hồ sơ sinh con của cô tôi sẽ giữ giúp cô." Ninh Giản An nói.
Nàng không biết Khương Đồng rốt cuộc muốn giấu giếm con mình bao lâu? Bất quá đã nàng muốn giấu, thì nàng người chị gái này sẽ giúp đỡ.
Dù sao nàng chỉ có một cô em gái như vậy thôi!
...
Tập đoàn Đế Cảnh.
Đinh Khải từ quê trở về, nhưng Đinh Tông Lương vẫn chưa trở lại, hắn đang để tang, Lệ Cảnh Thần ừ một tiếng, không hỏi nhiều.
Ngược lại Đinh Khải nhiều lời hơn một chút, "Lệ tổng, trước đây anh hỏi tôi về con của anh trai tôi, tôi khẳng định anh trai tôi không có con, nếu không phải bác cả tôi mất, thì anh ấy không có khả năng trước khi lâm chung không nhắc đến con, anh ấy không phải là loại người như vậy."
Hoàn toàn chính xác, Đinh Tông Lương trước khi đi đã nói một câu khó hiểu: Dương Dương không phải con của ta, rồi đi.
Lệ Cảnh Thần bảo Đinh Khải đi ra ngoài, sau đó một mình ngồi trên ghế sô pha dưới ánh nắng mặt trời rất lâu.
Rất lâu sau, Lệ Cảnh Thần chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc túi trong suốt.
Trên đường về sau chuyến công tác, hắn đã đựng tóc của hắn, và cả tóc của Khương Minh Dương bỏ vào bên trong.
Sau đó, Lệ Cảnh Thần lấy điện thoại gọi cho Lệ Đông Tán.
"Là ta, bệnh viện của cậu bây giờ có phải là bệnh viện tam giáp không? Có thể làm giám định ADN không?"
"Có thể, chúng tôi là bệnh viện tam giáp chính quy, khoa di truyền cách đời của tôi ở ngay trên tầng, sao rồi anh cả, ai muốn làm giám định ADN vậy?"
Lần trước làm giám định ADN, Lệ Đông Tán không hề biết! Vì đó là Lệ Thanh Hà mang đi làm, sau khi Lệ Thanh Hà làm xong, trực tiếp đưa kết quả nhanh cho Lệ Cảnh Thần và Trịnh Yến xem, ai cũng không nói, chuyện này cứ như vậy cho qua.
Lệ Cảnh Thần hỏi Lệ Đông Tán: "Cậu làm ở bệnh viện nào vậy? Tôi qua tìm cậu."
Lệ Đông Tán nói được.
Hắn cúp điện thoại, nói với Ninh Giản An đang uống cà phê ở phòng giải khát, "Tôi có chút việc, tôi về văn phòng trước."
Ninh Giản An gật đầu, nhìn bóng lưng Lệ Đông Tán, Ninh Giản An hơi nheo mắt lại.
Nửa tiếng sau, Lệ Cảnh Thần đến —— Lệ Cảnh Thần đặt một cái túi trong suốt lên bàn, nói, "Tôi có một người bạn, muốn giám định xem một đứa bé trai có phải con của anh ta hay không, đây là tóc của anh ta và của đứa trẻ."
Lệ Đông Tán hỏi: "Có gấp không? Nhanh nhất thì cũng phải 24 tiếng sau mới có kết quả."
Lệ Cảnh Thần nhìn đồng hồ, "Ngày mai cậu đưa kết quả đến Lục Thành cho tôi, chuyện này đừng nói với ai cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận