Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 04: Tranh thủ nhi tử quyền nuôi dưỡng (length: 7666)

Dù thế nào, nàng tuyệt đối không thể để Lệ Cảnh Thần biết sự tồn tại của Dương Dương.
Không phải Lệ Cảnh Thần rất có khả năng sẽ tranh giành quyền nuôi con với nàng sao.
Khương Đồng tập trung tinh thần, bình thản nói: "Không cần vậy đâu."
Khóe miệng Lệ Cảnh Thần nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Cũng phải, ly hôn hơn hai năm rồi, ta ngược lại không bằng con chó, đến nhà người ta ngồi một chút cũng không xứng."
Khương Đồng cau mày: "Ý của ngươi là sao, ta nói với Tống Thanh Dật câu đó là vì Tống Thanh Dật hắn —— "
"Không cần giải thích." Lệ Cảnh Thần mở miệng cắt ngang lời nàng.
Khương Đồng hừ một tiếng, bà đây còn lười giải thích cho ngươi đấy!
"Lệ đại tổng tài, chúc anh ngày càng giàu có, sự nghiệp càng ngày càng phát triển, chỉ cần đừng có chạm mặt nhau như lúc trước là được."
Đừng chạm mặt nhau nữa...
Bốn chữ này như dao khắc vào tim hắn, cái buổi chiều đầu tiên trở về Nam Đế, cứ thế mà khiến hắn khó quên.
"Được."
Lệ Cảnh Thần chỉ nói một chữ, tựa hồ như gạt ra từ cổ họng.
Sau đó, xe của hắn trực tiếp lái đi.
Khương Đồng về đến nhà, bật đèn lên, Khương Minh Dương vẫn chưa về, nàng lại nhẹ nhõm thở ra.
Từ Miêu Miêu gọi điện thoại cho nàng, nói Dương Dương đã ngủ say rồi! Hôm nay không đưa bé về, ở nhà cô ấy là được.
Khương Đồng nói: "Từ Miêu Miêu, có phải cậu đang bán đứng tớ không đấy?"
Từ Miêu Miêu ho khan: "Cậu nói gì vậy, tớ bán cậu thế nào được?"
"Hôm nay tụ tập, Lệ Cảnh Thần cũng ở đó! Tớ tin cậu quá, ai bảo ngay từ đầu Lệ Cảnh Thần không đi, thế mà hắn vẫn đến!"
Từ Miêu Miêu lại ho khan một tiếng...
"Cái tên Tống Thanh Dật kia nói, Lệ Cảnh Thần có thể sẽ đi! Có thể thôi! Tớ còn tưởng đại boss trăm công nghìn việc sẽ không đến chứ..."
"Đừng nhắc đến lão Tống, hắn muốn tác hợp để tớ với Lệ Cảnh Thần tái hôn, không biết hắn nghĩ gì nữa."
Từ Miêu Miêu nghiêm túc hơn mấy phần: "Vậy hai người thực sự không thể tái hôn sao? Bây giờ hắn giàu có, quyền lực như vậy."
"Quan trọng hơn là, Tống Thanh Dật nói với tớ, Lệ Cảnh Thần hai năm nay không có bạn gái, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn còn có cậu đấy!"
Khương Đồng sững sờ.
Hắn hai năm không có bạn gái? Chẳng lẽ hắn không quay lại với Thôi Oánh Oánh sao?
Nhưng tái hôn?
Những hình ảnh cãi vã trong quá khứ, những mệt mỏi, rõ mồn một trước mắt.
Đến tận bây giờ, trong lòng hai người vẫn còn một cái gai.
Cuối cùng, Khương Đồng mới chậm rãi nhưng kiên định nói:
"Không thể tái hôn."
Không chung đường, không tiện đường.
Khương Đồng nói: "Hai năm đều đã trôi qua rồi, về sau vẫn sẽ thế, cầu ai về đường nấy, không gặp mặt nữa."
Từ Miêu Miêu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cậu nghe theo con tim mình là tốt, dù thế nào tớ vẫn đứng về phía cậu."
Khương Đồng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Con trai, tạm thời đành nhờ Từ Miêu Miêu không quá bận bịu, trông giúp hai ngày.
Vì Khương Đồng còn phải làm việc, đi làm.
Bây giờ nàng đang làm ở một công ty truyền thông, bộ phận hoạt động, có năm loại bảo hiểm một loại quỹ, tiền lương không quá cao.
Có câu nói rất hay, làm một lũ, hận một lũ!
Khương Đồng làm ca hai năm nay, đủ rồi, không muốn chịu đựng sự tức giận của ông chủ, không muốn ăn nhờ ở đậu.
Nhưng không còn cách nào.
Từ chức thì không có tiền, không thể nuôi con được.
Cha mẹ nàng bây giờ cũng có gia đình riêng rồi, nói với nàng sẽ không cho nàng tiền sinh hoạt phí nữa.
Trước kia nàng vì ngủ với Lệ Cảnh Thần, đầu óc nóng lên, không suy nghĩ kỹ đã kết hôn với Lệ Cảnh Thần, lúc đó cha mẹ nàng đều không vừa mắt Lệ Cảnh Thần.
Còn việc sau khi ly hôn sinh con, cũng chưa nói cho cha mẹ biết.
Không dám nói, không muốn nói, càng không cần phải nói.
Nhất là mấy ngày trước, nhìn thấy dòng trạng thái trên vòng bạn bè.
Bà mẹ ruột 46 tuổi của nàng là Đổng Á Lan, cùng với ông chồng mới có một cô con gái, đã đầy tháng.
Còn cha ruột bên kia, mối quan hệ không tốt đẹp gì.
Ai nấy đều có gia đình riêng, nàng chỉ là kẻ ngoài cuộc, việc gì phải tham gia làm gì.
Chỉ là lúc đêm khuya thanh vắng... nàng lại nhớ mẹ mình!
"Nhân viên bộ phận hoạt động tập hợp, họp giao ban buổi sáng."
Trưởng bộ phận ra lệnh một tiếng, mọi người liền một trận kêu rên.
Khương Đồng lấy lại tinh thần, cũng gia nhập vào hàng ngũ kêu rên, từ khi bắt đầu sáng đèn, thời gian đã không còn thuộc về bản thân nữa, trên cổ treo tấm thẻ làm việc, liền đồng nghĩa với việc bị trói buộc trong công ty.
"Tập đoàn Đế Cảnh, người sáng lập kiêm CEO Lệ Cảnh Thần, có thể nói là nhân vật khó phỏng vấn nhất ở cả thành phố Nam Đế."
"Đây là tư liệu của anh ta."
"Mọi người xem qua đi,"
"Nếu công ty chúng ta phỏng vấn được anh ta, vậy chính là có một không hai."
Trên màn hình lớn lập tức xuất hiện mặt Lệ Cảnh Thần.
Một trận hoa si cùng than thở...
Khuôn mặt tuấn dật không thể bắt bẻ, khí chất ngạo mạn, cứ như từ vạn dặm hồng trần mà trồi lên một đạo uy dũng.
Khương Đồng câm nín, sao chủ đề buổi sáng hôm nay lại là Lệ Cảnh Thần thế này?
"Khương Đồng!"
"Có." Khương Đồng giơ tay.
Trưởng bộ phận hoạt động là một người hói đầu, Địa Trung Hải, ném cho Khương Đồng một tập tài liệu.
"Liên quan đến mảng phỏng vấn tập đoàn Đế Cảnh, cô xem qua rồi sau buổi họp, cô chịu trách nhiệm liên lạc với văn phòng thư ký của tổng giám đốc bên đó, xem có tranh thủ được cuộc phỏng vấn hay không."
Khương Đồng choáng váng, bỗng nhiên phản đối: "Tại sao lại là tôi?"
"Văn phòng chúng ta chỉ có cô là người có giọng nói hay nhất, ngoại trừ cô ra không ai đảm đương được!"
Khương Đồng liền ho khan!
"Trưởng phòng, tôi bị cảm, hôm nay cổ họng đau, giọng tôi không hay, cạc cạc cạc như vịt đực ấy, anh giao cho tôi việc khác đi, việc này tôi không làm được!"
"Chuyện gọi điện thoại, cô có làm được hay không hả! Nếu cuộc phỏng vấn này thành công, tăng lương cho cô!"
"Được, tan họp."
Sau đó trưởng phòng xoay người rời đi.
Những người còn lại đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Khương Đồng...
Có người hâm mộ giọng nói hay và vóc dáng đẹp của nàng, có người lại đồng cảm với nàng, một công việc quan trọng như vậy, nếu làm hỏng, chắc chắn sẽ bị sa thải.
Khương Đồng rất khó chịu: "... "
Nàng hai năm không có gọi điện cho Lệ Cảnh Thần!
Tối qua nàng vừa thề là không bao giờ gặp mặt Lệ Cảnh Thần nữa!
Nàng không muốn gọi cú điện thoại này.
Không muốn mất mặt, không muốn hạ thấp bản thân, càng không muốn chủ động nói chuyện với Lệ Cảnh Thần.
"Trần Hương, cậu giúp tớ gọi cuộc điện thoại này được không? Làm ơn, làm ơn."
Khương Đồng cầu khẩn đồng nghiệp bên cạnh.
"Cậu giúp tớ gọi đi, tớ mời cậu ăn cơm."
Trần Hương ghé lại, vỗ vai Khương Đồng: "Không sao đâu, cậu đừng sợ, tổng giám đốc tập đoàn Đế Cảnh này không tiếp bất cứ cuộc phỏng vấn nào đâu, nghe nói ngay cả số điện thoại của tổng giám đốc bên đó gọi còn không thông."
Khương Đồng bán tín bán nghi: "Thật sao?"
Trần Hương nói: "Không tin cậu gọi điện thử xem, không ai nghe đâu, tổng giám đốc của bọn họ là một tảng băng mà."
Khương Đồng ôm tâm tư nghi hoặc, dùng số máy công ty gọi vào số điện thoại của tổng giám đốc tập đoàn Đế Cảnh.
Tút tút tút... tiếng bận.
Khương Đồng nhẹ nhàng thở ra, chắc chắn không ai nghe.
"Alo?"
Một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, xuyên qua ống nghe truyền đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận