Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 199: Không cần phải để ý đến ta (length: 8021)

Khương Đồng dừng bước.
Nàng xoay người nhìn người đàn ông say khướt, "Ngươi muốn ta quản ngươi thế nào? Với tư cách là vợ cũ của ngươi, giữa chúng ta, đã sớm nói rõ ràng rồi, phải không?"
Lệ Cảnh Thần nhìn chằm chằm vẻ xa cách và lạnh lùng của nàng, hắn loạng choạng đứng lên, tự giễu cười một tiếng, "Ta cảm thấy mình vẫn xem như người bình thường, nhưng ở chỗ ngươi, ta hình như đến cả người cũng không bằng."
Khương Đồng nhíu mày.
"Kết hôn với ta thì uất ức khổ sở, tìm ngươi lại làm phiền ngươi, không muốn về Nam Đế? Đi đi. Sau đó trông thấy ta thì quay lưng lên xe của người đàn ông khác."
". . ." Khương Đồng mấp máy môi, định giải thích gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng.
Lệ Cảnh Thần lại nhìn nàng sâu sắc thêm lần nữa, "Lý thuyết là, ngươi đối với ta vô tình như vậy, thì ta cũng nên đối với ngươi vô tình, mặc kệ ngươi, không thèm để ý đến ngươi, nếu ta làm được, thì ta đã không cần phải thế này, lặn lội đến đây để mặt nóng áp mông lạnh."
Hắn dường như không còn lưu luyến, quay người muốn đi, Khương Đồng nhìn thân hình say khướt lung la lung lay của hắn, thấy hắn suýt nữa thì ngã nhào, tay mắt nàng nhanh nhẹn, tiến lên đỡ lấy hắn.
Lệ Cảnh Thần có chút lạnh lùng hất nàng ra, "Không cần để ý đến ta."
"Cẩn thận cửa ra vào —" cửa khu dân cư đều có cánh cửa —— nhưng người nào đó không có ý định bước chân, Khương Đồng nghĩ thầm, kệ hắn đi, nàng đã nhắc nhở hắn rồi, hắn vấp ngã thì đó là chuyện của hắn.
Nàng xoay người, không muốn nhìn hắn, nhưng đi được ba bước lại không nhịn được quay đầu lại. . .
Thấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ, lúc này đang giơ một tay lên, đầu tựa vào tường, cánh tay vắt ngang trán như vậy, Khương Đồng cuối cùng vẫn không làm ngơ được, đi đến.
"Anh không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lệ Cảnh Thần đột ngột nắm lấy cổ tay Khương Đồng, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy lên án, "Người đàn ông kia rốt cuộc là ai?"
". . ."
Thấy nàng không nói gì, hắn mất mát buông tay nàng ra, khổ sở nhếch miệng.
"Ta không có tư cách hỏi, ta chỉ là chồng cũ của cô, ta có tư cách gì mà hỏi cô? Hay là mai mốt tôi đi gánh xiếc thú biểu diễn đi, cái gì tổng giám đốc tập đoàn Đế Cảnh? Chỉ là một thằng hề thôi."
Lệ Cảnh Thần thực sự say rồi, người thanh tỉnh quả quyết sẽ không tự gièm pha bản thân như thế, Khương Đồng nhìn bộ dạng của hắn mà rất khó chịu, nhưng nghĩ đến Khương Minh Dương ở nhà —— Nàng nhịn xuống.
Nhìn chiếc Maybach của Lệ Cảnh Thần đỗ ở kia, Khương Đồng không biết hắn đến đây kiểu gì? Xe nhờ hay tự lái?
Nhưng hắn uống rượu. Mặc kệ lúc đến thế nào, nàng chắc chắn không để hắn lái xe đi.
Đặc biệt là khi hắn say xỉn thế này, lái xe thì nàng không thể trơ mắt nhìn hắn như vậy không muốn sống.
Nàng hạ giọng, "Anh say rồi, tôi gọi xe cho anh, về khách sạn Kim Toản đi, ở Vĩnh Chu xong việc thì về Nam Đế đi thôi."
"Tôi có về hay không thì có liên quan gì đến cô? Tôi ở lại Vĩnh Chu là vì chuyện công việc, đâu phải vì cô."
". . . Tôi có nói là vì tôi sao?" Khương Đồng lười cùng một người say tiếp tục tranh cãi, nàng chặn cho hắn một chiếc taxi —— Cửa sau xe mở toang.
"Sư phụ, phiền bác chở người này đến khách sạn Kim Toản,"
Nói xong, Lệ Cảnh Thần liền ngả người ra ghế sau, Khương Đồng giúp hắn đưa hai ống chân dài vào, thấy chiếc cà vạt của hắn có hơi lệch, liền chỉnh lại cổ áo khoác cho hắn, như vậy thì dù hắn nằm nghiêng cũng có thể hô hấp dễ dàng.
Sau đó Khương Đồng mới đứng lên, sờ túi quần áo, định lấy điện thoại ra trả tiền, mới thấy không mang điện thoại, may mà trong túi khác vẫn còn một trăm năm mươi đồng tiền mặt.
Đưa hết tiền cho tài xế taxi.
"Chắc cũng đủ rồi. Phiền bác đưa anh ta đến nơi an toàn. Được rồi bác tài, bác đi đi."
"Cô không lên xe à? Hai người không phải vợ chồng sao?"
Tài xế nhìn người rất chuẩn, thấy Lệ Cảnh Thần và Khương Đồng giống như là vợ chồng, đặc biệt là lúc Khương Đồng chỉnh sửa quần áo, cổ áo cho Lệ Cảnh Thần, hệt như là vợ chỉnh áo cho chồng vậy.
"Ai mà là vợ chồng với hắn, tôi không quen cái đồ say chó này!"
Khương Đồng đóng cửa xe.
Nàng nhìn chiếc taxi rời đi. . . Cho đến khi không thấy bóng dáng của hắn nữa mới thu ánh mắt.
Sau đó Khương Đồng trở về nhà——"Mẹ, mẹ." Nhóc con đang múa may chiếc điện thoại của Khương Đồng trên sofa, thấy nàng về, liền lạch bạch chạy tới, "Tại sao con gửi tin cho Lật Tử tổng mà không gửi được vậy?"
Để Khương Đồng giúp xem —— Khương Đồng vội vàng giật lấy điện thoại trong tay con, thì thấy màn hình điện thoại lúc này đang dừng ở khung chat của Lệ Cảnh Thần.
Tuy hắn đã xóa nàng, nhưng nàng chưa xóa hắn, xóa đơn phương, đối phương mở WeChat vẫn thấy được tin tức và tên của mình.
Câu kia, 【 mời gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương xác nhận thì mới có thể trò chuyện. 】 bên dưới còn đi kèm (gửi lời mời kết bạn). Khương Đồng bất lực, "Lại không ngoan, sao lại táy máy điện thoại của mẹ?"
Khương Minh Dương ngước nhìn nàng, tủi thân, "Mẹ không có ở nhà, điện thoại mẹ lại để trên bàn, con không biết mẹ đi đâu nên lo cho mẹ."
Khương Đồng xoa đầu con, đồ ngốc, nàng chỉ xuống lầu một chút thôi mà.
"Khương Miên Dương đáng yêu của mẹ, con. . . Không lẽ con đã ấn gửi lời mời kết bạn rồi?"
Khương Minh Dương xòe tay, bất lực, "Con quên mất, con bấm lung tung vào điện thoại mấy lần nhưng mà không gửi tin đi được gì cả!"
Khương Đồng: ". . ."
"Mẹ, đây là số của Lật Tử tổng đúng không? Con nhớ ảnh đại diện này, đúng là Lật Tử tổng mà. Lúc nãy mẹ đi gặp Lật Tử tổng hả? Hứ. . . Mẹ đi gặp Lật Tử tổng không mang con theo!"
"Mẹ không có gặp anh ấy, một lãnh đạo uống say, mẹ đưa anh ta đi."
Khương Đồng cất điện thoại, "Được rồi, đi tắm nhanh, rồi chuẩn bị ngủ thôi."
Nhóc con nửa tin nửa ngờ, thật sao?
"Mẹ ơi, trên người mẹ có mùi Lật Tử tổng với mùi rượu."
"Nào có. . . Mẹ phục con, cái mũi con theo ai mà thính thế."
Khương Đồng đẩy người con, "Nhanh ngủ thôi, ngoan, mẹ còn phải rửa bát, vẫn chưa rửa xong."
Khương Minh Dương vẫy tay với Khương Đồng, sau đó trở về phòng.
Khương Đồng hít một hơi thật sâu, nhìn điện thoại không có động tĩnh gì, cứ xem như Khương Minh Dương gửi lời mời kết bạn thì sao chứ, đằng nào Lệ Cảnh Thần cũng không thêm bạn với nàng lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Khương Đồng chuẩn bị xong cho Khương Minh Dương đi nhà trẻ, nhóc con vẫn còn nhớ chuyện hôm qua.
"Mẹ, Lật Tử tổng có nhắn tin cho mẹ không?"
"Không có, mẹ có gì để nói chuyện với anh ta đâu." Khương Đồng nói.
"Vậy thì làm sao bây giờ, con còn muốn hỏi xin anh ấy chữ ký." Nhóc con cứ nhớ mãi chuyện này, lần trước xin chữ ký bị dì nhỏ làm rách, dù được dán lại, nhưng nó vẫn muốn cái mới.
Khương Đồng không nói gì, chỉnh lại quần áo cho con rồi dắt tay xuống lầu.
Khương Minh Dương rất muốn xin Lệ Cảnh Thần chữ ký lần nữa, Khương Đồng tuy không nói nhưng trong lòng vẫn lặng lẽ nhớ.
Đưa Khương Minh Dương đến nhà trẻ xong, nàng cũng đến trường, vừa hay gặp La Tiểu Vũ.
La Tiểu Vũ gọi Khương Đồng lại, vừa rồi nàng thấy Khương Đồng đưa một đứa bé đến trường mẫu giáo.
"Khương lão sư, cậu bé đeo cặp màu xanh lúc nãy là con chị hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận