Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 328: Cho Khương Đồng gọi điện thoại, ngươi cũng ẩn giấu đứa bé (length: 7714)

Tống Thanh Dật thật là hào phóng.
Chuông điện thoại di động vang lên, Lộ Xuân Liên lại giục nàng, không phải nói hôm nay về sao? Sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Lệ Thanh Hà suýt chút nữa quên mất, anh dâu ngày mai kết hôn, nàng còn phải chạy về chứ.
Chỉ có thể liên hệ với Tống Thanh Dật vừa mới đi không bao lâu, nàng muốn về Nam Đế, ngày mai là hôn lễ của Lệ Đông Tán và Ninh Giản An, nàng nói hôm nay về nhà.
Còn cả Lệ Hi Hi, nàng cũng phải mang theo cùng nhau trở về.
Tống Thanh Dật sảng khoái đáp ứng đưa Lệ Thanh Hà.
“Cảm ơn anh Tống ca ca, đưa hai mẹ con ta!” Lệ Thanh Hà ôm con, ngồi lên chiếc Lamborghini Urus S của Tống Thanh Dật.
Tống Thanh Dật qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Lệ Thanh Hà ôm cô bé trong tã lót, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, mấy cô nàng trẻ tuổi bây giờ, thật sự là không biết trong lòng nghĩ gì.
“Tống ca ca, anh đưa em đến chỗ Khương Đồng tẩu tử là được, em muốn tìm chị ấy trước.”
“Được thôi, ta liên lạc với nàng một chút.”
Tống Thanh Dật lái xe, một bên gọi điện thoại cho Khương Đồng.
“Alo, cô ở nhà à?”
“Sao thế?” Khương Đồng vừa rời giường, giọng nói có chút lười biếng, hôm nay nàng không có đi công ty.
Tống Thanh Dật nhìn Lệ Thanh Hà trong gương chiếu hậu, bất đắc dĩ cười một tiếng, “Em họ của Lão Lệ, cũng chính là em chồng của cô, hiện đang ôm con trên xe ta này, nói muốn về Nam Đế tìm cô, ta đưa nàng đến chỗ cô được không?”
Khương Đồng im lặng hai giây, tỉnh táo hơn không ít, “Cái gì con?”
Tống Thanh Dật hừ một tiếng, “Cô đừng có giả vờ hồ đồ với ta, ta đều biết, Thanh Hà muội muội ở ngoài vụng trộm sinh con, người nhà nàng đều không biết, chỉ nói với cô thôi.”
Khương Đồng không ngờ Tống Thanh Dật lại biết.
“Ờ.”
Nàng trả lời qua loa, nàng đang thăm dò Tống Thanh Dật. Muốn xem Tống Thanh Dật có biết chuyện của Khương Minh Dương hay không.
Nhưng Tống Thanh Dật chỉ nói chuyện của Lệ Thanh Hà, chứ không hề nhắc đến Khương Đồng.
“Ta đi đường cao tốc, ta tầm nửa tiếng nữa là đến Nam Đế, vậy tạm thời thế nhé, ta cúp đây.”
Đứa bé ở ghế sau khóc ré lên...
Lệ Thanh Hà vội nói là bé tè dầm, nàng có thể thay tã cho con trên xe hắn được không?
“Ta có mang theo túi nhựa, ta sẽ bỏ tã bẩn vào trong túi, sẽ không làm bẩn xe anh.”
“Không sao đâu, thay đi.” Tống Thanh Dật lại rất dễ nói chuyện.
Đường không có nhiều xe, rất nhanh đã đến Nam Đế, khu vực trung tâm, lúc qua gờ giảm tốc, thấy Lệ Thanh Hà vẫn còn đang thay tã, Tống Thanh Dật giảm tốc độ rất chậm, hắn chưa bao giờ lái xe rùa bò như thế.
Vì chiếu cố Lệ Thanh Hà và đứa bé, Tống Thanh Dật mất đến năm mươi phút mới đến khu chung cư Tử Vi.
“Tống ca ca, cảm ơn anh đã đưa bọn em đến đây, và cả đã mua chăn đệm cho con gái em nữa, cái đó đắt tiền lắm!”
“Không có gì, không cần khách khí, cô vẫn còn trẻ, những lời ta nói cô hãy suy nghĩ kỹ nhé.”
“Vâng ạ…!” Lệ Thanh Hà hiểu, Tống Thanh Dật nói là khuyên nàng nên nói thật.
Nàng ôm Lệ Hi Hi xuống xe, Tống Thanh Dật bảo nàng vào trước đi, hắn giúp nàng mang đồ vào sau.
Hành lý của Lệ Thanh Hà không nhiều, toàn là đồ của đứa bé, tã bỉm, sữa bột, đựng trong mấy cái túi.
Tống Thanh Dật một tay xách một túi, chuẩn bị lên lầu – Khương Đồng chặn hắn ở cửa thang máy.
“Để tôi, tôi mang lên cho.”
“Sao vậy? Cô không cho ta vào nhà à, lẽ nào trong nhà cũng giấu trẻ con?” Tống Thanh Dật nửa đùa nửa thật nói.
Khương Đồng lại bình tĩnh khoanh tay, “Lệ Thanh Hà đang cho con bú, anh muốn nhìn à?”
“….” Tống Thanh Dật ho khan một tiếng, đành phải đưa túi cho Khương Đồng.
“Ta quên hỏi, con bé tên gì rồi?”
“Anh tò mò làm gì, con bé cũng không phải là con anh.” Khương Đồng cười nhận lấy hành lý của Lệ Thanh Hà, xoay người vào cửa.
Từ ban công nhìn thấy Tống Thanh Dật lái xe đi, Khương Đồng lúc này mới đến ngồi đối diện Lệ Thanh Hà.
Nói đi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Vì sao, Tống Thanh Dật lại biết nàng có một đứa con gái?
Lệ Thanh Hà ấm ức bĩu môi, lúc này mới kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho Khương Đồng nghe.
Tống Thanh Dật đáp ứng với nàng là sẽ giữ bí mật cho nàng.
“Tẩu tử, chị nói người như Tống Thanh Dật đáng tin cậy không? Anh ta có giữ bí mật cho em không?”
“Không chắc, ta không dám đảm bảo với cô.”
“Hả?!” Lệ Thanh Hà lại hoang mang, “Anh ta hứa với em là sẽ không nói lung tung, nếu như anh ta nói với cha mẹ em, nói với anh trai em, thì em phải làm sao bây giờ?”
“Vậy ai bảo cô lại nói với anh họ của hắn.”
“Em bị say nắng ngất xỉu, tỉnh dậy người đầu tiên em thấy là anh họ của hắn, em còn tưởng anh ta là người tốt, anh ta chăm sóc em, còn mua hoa cho em, còn rủ em đi dạo phố, em cứ nghĩ là…”
Vừa nói, Lệ Thanh Hà vừa hận không thể đánh vào đầu mình.
Điện thoại lại vang lên, vẫn là Lộ Xuân Liên gọi đến, hỏi nàng đang ở đâu?
Lệ Thanh Hà vội nói, “Mẹ ơi, con không thể đi dạo phố với mẹ được, con đang đi dạo phố với chị dâu đây.”
“Cái gì? Chị dâu nào của con?”
“Chị Đồng Đồng nhà con!”
Nói rồi nhanh chóng đưa điện thoại cho Khương Đồng.
Khương Đồng nhận lấy cục khoai lang nóng bỏng này, trừng mắt liếc Lệ Thanh Hà đang giả ngốc nhờ cậy nàng, lúc này mới nói chuyện với Lộ Xuân Liên.
Nói nàng đang đi mua sắm cùng Lệ Thanh Hà.
“Con bé Thanh Hà ấy, từ trước đến giờ chỉ thân với con, mặc dù con và Cảnh Thần đã… Ôi, vậy thì làm phiền con, Đồng Đồng!”
Cúp điện thoại.
Khương Đồng nói muốn dẫn Lệ Thanh Hà đi mua quần áo.
Lệ Thanh Hà vô tư nói để Lệ Hi Hi ở nhà đi, Khương Đồng hết cách, lỡ con bé tỉnh thì sao. Chủ yếu là Lệ Hi Hi còn quá nhỏ, vẫn cần cho bú.
“Không sao đâu, con gái em không dễ tỉnh đâu, để Dương Dương trông Hi Hi đi, em tin Dương Dương.”
Mặc kệ Khương Đồng nói gì, Lệ Thanh Hà vội vàng kéo Khương Đồng ra ngoài đi dạo phố.
Tranh thủ một tiếng rồi về.
Dự án quảng trường Đế Cảnh vẫn đang thi công, Lệ Thanh Hà kinh ngạc, Khương Đồng nói một câu, đây là dự án của anh trai cô.
“Trời, tình hình thế nào đây, sao anh cả em lại thi công ngay cổng nhà chị?”
“Cô đi mà hỏi anh ta.”
Cũng may, Khương Đồng rất ít khi thấy Lệ Cảnh Thần đến công trường bên này.
Lệ Thanh Hà vừa đi vừa oán trách Thẩm Mộc dối trá đến mức nào, vừa nghe nàng có con, liền chạy mất.
“Chuyện đó rất bình thường.” Khương Đồng đang thử giày ở cửa hàng giày, giày bệt.
“Người ta không muốn ‘đổ vỏ’ mà.”
“Hừ… vậy thì ít nhất anh ta cũng phải nói một tiếng với em chứ, gạt em là đi toilet, rồi biến mất luôn, còn chặn tin em nữa, đây là quá bất lịch sự, chưa từng có ai đối xử với em như vậy cả.”
Khương Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, “Cô quá thiếu trải nghiệm rồi, có chuyện bé tí như vậy cũng làm quá lên.”
Lệ Thanh Hà đã lải nhải với nàng hơn hai tiếng rồi.
Lệ Thanh Hà chính là tức không chịu được, “Tẩu tử, chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu tuổi.”
Chọn xong giày, rồi lại đi mua quần áo, một chiếc váy sa màu hồng hơn sáu ngàn tệ, Khương Đồng ưng ý liền mua ngay, Lệ Thanh Hà thích một chiếc váy yếm, hơn bảy ngàn tệ, Khương Đồng thanh toán luôn.
Lệ Thanh Hà chống cằm, ngưỡng mộ nhìn vào ngực của Khương Đồng, “Cùng là người sinh con, tại sao chị lại là quả dứa, còn em là quả táo thế này, chị chẳng phải bảo là cho con bú thì ngực còn tăng thêm một cỡ nữa sao, sao ngực em không hề lớn ra chút nào vậy! Nữ Oa thật là bất công!”
Nhân viên thu ngân che miệng cười, Khương Đồng chỉ vào Lệ Thanh Hà, “Cô mà nói thêm một chữ nữa, tôi không đưa hóa đơn cho cô đấy.”
Lệ Thanh Hà lập tức ngậm miệng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận