Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 208: Làm sao lẫn nhau loại thái độ này (length: 7424)

Từ góc độ của Khương Đồng, không nhìn rõ vẻ mặt của cậu nhóc, chỉ thấy Lệ Cảnh Thần ôm đứa bé, nhìn nhau với nàng.
Khương Đồng vừa định tiến lên, Trần Hương đã nhanh hơn một bước, vội vàng chạy đến trước mặt Lệ Cảnh Thần, muốn bế đứa bé.
Nhưng Khương Minh Dương ôm chặt Lệ Cảnh Thần, không buông tay, ra vẻ ai nói cũng không buông.
Lệ Cảnh Thần nói với Trần Hương vài câu, hắn dỗ dành đứa bé trước, sau đó đi qua một bên, cứ vậy ôm Khương Minh Dương đi dạo, nhẹ nhàng vỗ vào vai đứa bé, chưa đến một phút, cậu nhóc đã gục đầu vào vai Lệ Cảnh Thần ngủ thiếp đi.
Sau đó, Lệ Cảnh Thần mặt không chút thay đổi vòng qua người Khương Đồng, đưa đứa bé cho Trần Hương, động tác rất cẩn thận, sợ đánh thức đứa bé.
Trần Hương nhận lấy Khương Minh Dương, nói một câu ngại ngùng: "Lệ tổng! Dương Dương làm phiền ngài quá."
"Lệ tổng, còn muốn cảm ơn ngài đã ký tên lên quần áo cho con, con trai đặc biệt vui." Trần Hương lại khéo léo nói, ánh mắt Lệ Cảnh Thần thì đã sớm đổ dồn lên người Khương Đồng.
Trần Hương liền muốn quay người mang theo đứa bé đi, nhưng mà —— Tống Thanh Dật lái xe đi qua, chặn đường đi của Trần Hương.
Tống Thanh Dật xuống xe, vờ như không biết gì: "Lão Lệ, sao cậu lại ở đây? Trùng hợp vậy, cậu và Khương Đồng hai người gặp nhau thật sự là duyên phận, duyên phận."
Khương Đồng hung hăng đạp Tống Thanh Dật một cái, thất vọng nói: "Họ Tống, hôm nay chúng ta tuyệt giao, về sau hai ta không còn là bạn học, càng không phải là bạn bè."
"Ôi chao, tôi thật sự không có mật báo với lão Lệ, là hắn cứ ép hỏi tôi, nhất định phải tôi nói cậu ở đâu, đúng không, họ Lệ?"
Tống Thanh Dật nháy mắt ra hiệu với Lệ Cảnh Thần, nhưng Lệ Cảnh Thần không thèm nhìn hắn, vẫn cứ nhìn chằm chằm Khương Đồng.
Thấy đáy mắt nàng mâu thuẫn, hắn mới nói: "Ta không phải đến tìm ngươi, ta đến đón lão Tống, không phải ai cũng phản ứng ngươi."
Khương Đồng hờ hững "ừ" một tiếng: "Ta cũng không muốn phản ứng ngươi, vậy ngươi cứ đi đón Tống Thanh Dật đi, ta về với bạn của ta."
Tống Thanh Dật cau mày nghĩ thầm, hai người họ đây là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có thái độ này với nhau.
Hắn ngăn Khương Đồng lại, làm người hòa giải: "Ta đón cả hai người! Như này đi, ta mời các người ăn cơm."
Trần Hương vội nói: "Vậy... tôi đưa bé về trước, không quấy rầy các người."
Nhưng Tống Thanh Dật không cho Trần Hương đi, nói: "Cùng đi đi, Vĩnh Chu có gì ngon chứ? A Hương tiểu thư cô giới thiệu vài chỗ đi, ta mời khách."
Trần Hương kín đáo nhìn Khương Đồng, dùng ánh mắt hỏi nàng, nên làm gì?
Khương Đồng rất bình tĩnh: "Không cần, bạn tôi còn có việc, tôi cũng không tiện."
"Chúng ta đi thôi." Khương Đồng nắm vai Trần Hương, muốn rời đi.
"Chúng ta cũng đi." Lệ Cảnh Thần nói với Tống Thanh Dật.
Tống Thanh Dật: "..."
Khương Đồng đã kéo Trần Hương lên xe, sau đó để Trần Hương lái xe, càng là lúc này càng phải bình tĩnh, nàng đã quen rồi.
Tống Thanh Dật vẫn chưa từ bỏ ý định, chặn cửa xe bên ghế phụ của Khương Đồng: "Này đừng như vậy chứ, đến rồi thì ăn một bữa cơm đi --"
"Có phải họ Lệ muốn mời cậu ăn cơm không? Hai người đi ăn đi, tôi không quen hai người."
"Ai, ... Tôi thật không cố ý mật báo cho hắn, vậy cậu cho tôi số điện thoại đi -- lần sau tôi liên lạc cậu, tôi riêng mời cậu ăn cơm."
Khương Đồng không muốn cho Tống Thanh Dật số điện thoại hiện tại, nhưng nếu giờ không cho, đoán chừng Tống Thanh Dật không cho nàng đi, Khương Đồng chỉ có thể cho Tống Thanh Dật số điện thoại.
Tống Thanh Dật còn chưa chịu rời đi, lại ý vị thâm trường nhìn Trần Hương và Khương Minh Dương đang ngủ trong xe.
"Đồ của nhóc con mặc thời trang ghê, quần là Balabala, giày thể thao là Gucci, chậc chậc, một bộ này còn đắt hơn đồ tôi mặc."
Trần Hương lập tức có chút hoảng, nàng làm gì có tiền mà mua hàng hiệu cho Khương Minh Dương... Vô ý thức nhìn Khương Đồng.
Khương Đồng đã ý thức được Trần Hương đang nhìn nàng, nàng cũng không tin Tống Thanh Dật không để ý, thật ra đây là đồ nàng mua cho cậu nhóc từ hồi ở New Zealand, hôm nay lấy ra mặc thôi.
Nàng chủ động nói với Tống Thanh Dật: "Tôi tặng cho con, không được sao?"
Tống Thanh Dật ban đầu cũng đoán, quần áo của đứa bé này không cùng đẳng cấp với người phụ nữ tên Hương này.
Khương Đồng nói là nàng tặng, vậy thì hắn không ý kiến.
"OK... Tôi chỉ hỏi chút thôi, chờ điện thoại của tôi liên lạc với cậu nhé."
Khương Đồng lái xe đi.
Xe của Lệ Cảnh Thần đã chạy tới trước mặt Tống Thanh Dật, hỏi hắn, có đi không? Không đi thì hắn đi đây.
Tống Thanh Dật lên xe của Lệ Cảnh Thần, xe của hắn, hắn gọi điện cho thuộc hạ.
Tống Thanh Dật lúc này mới nói: "Tôi vất vả lắm mới giữ người cho cậu, mà cậu lại thả người ta đi, vừa nãy ăn một bữa cơm, tốt biết bao nhiêu!"
Mặt Lệ Cảnh Thần trầm xuống: "Cậu xem cái vẻ không chào đón tôi của cô ấy kìa, tôi đáng lẽ không nên đến."
Tống Thanh Dật: "Rốt cuộc hai người làm sao vậy? ? Tôi hiểu rồi, cậu đã sớm biết Khương Đồng ở đây, Khương Đồng chắc chắn nói với cậu, bảo cậu đừng nói cho ai biết cô ấy ở đây, đúng không?"
Lệ Cảnh Thần không phủ nhận, đúng là hắn không nói với ai rằng Khương Đồng ở Vĩnh Chu —— Nếu không phải hôm nay Tống Thanh Dật liên lạc với hắn, nói đã thấy Khương Đồng, Lệ Cảnh Thần căn bản đã không nói với Tống Thanh Dật.
"Cô ta ở Vĩnh Chu quen người khác."
"Thật hay giả vậy? ? Cậu đừng có gạt tôi..."
"Gạt cậu, ta là chó."
Tống Thanh Dật nhíu mày.
Nếu nói Khương Đồng tìm bạn trai ở Vĩnh Chu, vậy việc cô ta không chịu về Nam Đế đều có thể giải thích được, cô ta có người yêu mới không chịu về, thậm chí bạn bè cũng không liên lạc, còn về đứa nhỏ kia, bên cạnh rõ ràng có mẹ nó, cả người mặc hàng hiệu trẻ em, Khương Đồng nói là nàng tặng, Khương Đồng từ trước đến nay rất hào phóng với người xung quanh, tặng bạn bè một bộ quần áo cũng không có gì.
Mọi thứ đều có thể giải thích được, nhưng Tống Thanh Dật không hiểu một điều, mỗi lần trông thấy cậu nhóc đó, hắn đều cảm thấy, rất giống Lệ Cảnh Thần.
Hôm nay gặp lại vẫn thấy rất giống, tính cách thì không giống, nhưng dung mạo lại giống nhau, chẳng lẽ thật sự là ảo giác của hắn? Là do hắn nghĩ nhiều?
Tống Thanh Dật lấy lại tinh thần: "Vậy cậu còn ở lại Vĩnh Chu làm gì? Khương Đồng đã có người yêu rồi, vậy cậu về Nam Đế đi thôi."
Lệ Cảnh Thần cúi đầu lật xem văn kiện: "Ta làm xong việc ở chi nhánh công ty rồi sẽ về."
Tống Thanh Dật sao mà không tin hắn nổi.
Tống Thanh Dật hỏi: "Bạn trai mới của cô ấy thế nào? Có hình không, cho tôi xem chút, có đẹp trai hơn cậu không?"
Lệ Cảnh Thần lạnh nhạt nói: "Không nhìn rõ, chỉ thấy qua một lần, dáng người không cao, lái xe BMW X3."
Tống Thanh Dật ơ một tiếng: "Vô lý à, xe của cậu giờ tùy tiện lôi một chiếc ra cũng hơn nó ba con phố, Khương Đồng mê nó cái gì? Sao phải ở lại đây không chịu đi?"
Bị Tống Thanh Dật nhắc nhở như vậy, trong mắt Lệ Cảnh Thần cuối cùng cũng lộ ra mấy phần lo lắng, hắn buông văn kiện trong tay xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận