Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 217: Ta nghĩ, ngươi sẽ là một cái tốt mụ mụ (length: 7341)

Lại cảm thán, hắn lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ làm gì, thân thể đã giám định nhiều lần rồi, hơn nữa đứa nhỏ này, từ trước đến nay cứ như đã quen thuộc...
Lệ Cảnh Thần lấy lại tinh thần, nói với Khương Đồng, "Lần sau đầu bếp trổ tài đi, ta nếm thử xem sao."
"Không dám không dám, so ra còn kém tay nghề nấu ăn của Lệ đầu bếp nhiều."
"Đúng đấy, ta làm chứng," Khương Minh Dương chen vào, "Vẫn là Lật tổng nấu cơm ngon nhất! Lật tổng đại nhân... Khi nào ngài lại nấu cơm cho chúng con ăn thế?"
Ánh mắt Lệ Cảnh Thần dừng trên người Khương Đồng, "Ngươi hỏi mỹ nữ này xem, nàng nghĩ khi nào thì để ta làm cho nàng ăn."
"Ta còn muốn mua nước tương, dầu ô liu..." Khương Đồng đã phối hợp bước lên phía trước.
Chỉ lát sau, đã mua rất nhiều đồ, chất đầy cả xe đẩy, phần lớn đều là bé con Khương Minh Dương cầm, đi dạo phố cùng Khương Đồng, Khương Minh Dương rất ít khi vô tư cầm nhiều đồ như vậy, một phần là đau lòng mẹ tiêu tiền, một phần là đau lòng mẹ sức yếu không cầm nổi.
Hôm nay có Lệ Cảnh Thần, hơn nữa là Lệ Cảnh Thần nói với cậu bé, muốn ăn gì muốn gì, cứ tùy ý lấy, hắn trả tiền.
Vậy là bé con liền buông thả, giống như được thẻ ăn buffet, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.
"Lật tổng muôn năm!" Cậu bé tay cầm đầy đồ, hai cánh tay nhỏ giơ lên.
Khương Đồng lấy hết đồ từ xe đẩy ra, nhân viên thu ngân tính tiền, quét từng món hàng, tính một cái, cười nói, "Ba người nhà anh chị thật hạnh phúc."
Tay Khương Đồng đang cầm đồ chợt khựng lại, nàng cúi đầu, thoáng nét mặt rất phức tạp, Lệ Cảnh Thần lại không nhìn thấy.
Lệ Cảnh Thần lấy điện thoại ra, chuẩn bị thanh toán, nhân viên thu ngân nói, soái ca làm một cái thẻ hội viên đi, lần sau tính tiền có thể tích điểm, đổi quà được, mà có thẻ hội viên thì mua đồ cũng có thể được giảm giá.
Số điện thoại riêng của Lệ Cảnh Thần, không tiện đưa, hắn nhìn sang Khương Đồng, "Lưu số điện thoại của phu nhân ta là được rồi."
"..." Khương Đồng hiểu ý Lệ Cảnh Thần không muốn đưa số điện thoại, nàng đưa số điện thoại của mình.
"Để tôi thanh toán là được rồi."
"Không cần." Lệ Cảnh Thần hỏi nhân viên thu ngân, hết bao nhiêu tiền?
"Tổng cộng là 6.850 tệ lẻ 3 hào, anh chị có mua túi đựng đồ không? Một cái túi năm hào tiền."
Lệ Cảnh Thần gật đầu, "Quét điện thoại của tôi đi, tôi giao—"
Khương Đồng đã bật mã thanh toán, nhanh hơn hắn một bước, "Để tôi trả—"
"Cộp cộp cộp" tiếng búa máy vang lên.
Bé con Khương Minh Dương một bên gõ cái búa vừa mua, rồi dứt khoát nói, "Con quyết định rồi, để Lật tổng trả, Lật tổng thân với con."
Khương Đồng: "..."
Nhân viên thu ngân bị một màn này chọc cười, "Hai người phân rạch ròi thế à? Ai trả mà chẳng như nhau."
Thấy phía sau cũng lác đác có người đến tính tiền, mấy giây Khương Đồng ngẩn người, Lệ Cảnh Thần đã thanh toán xong.
"Em cứ trông Giang Minh Dương là được."
Hai túi mua sắm lớn, với hai túi mua sắm nhỏ, Lệ Cảnh Thần một mình cầm hết.
"Để tôi cầm hộ hai cái túi nhỏ, anh đưa tôi—" Khương Đồng sợ hắn cầm mệt, Lệ Cảnh Thần nói không cần.
Đem toàn bộ đồ đặt trước lên xe hắn.
"Để tôi đem đồ qua cho em. Giang Danh Dương đâu, đứa nhỏ này ở chung với em?"
"Ừm... Bạn em vẫn chưa về Bắc Kinh, đứa nhỏ này tạm gửi chỗ em."
Lệ Cảnh Thần cau mày, "Ngoài em ra, nàng không có bạn bè à?"
Sao lần nào cũng để Khương Đồng chăm sóc đứa nhỏ này?
Khương Đồng nhìn thẳng vào mặt hắn, muốn nói lại thôi, rồi nàng cúi đầu, không nói gì.
Quay người, chuẩn bị gọi bé con lên xe— Khương Minh Dương rất tự giác, leo lên xe Lệ Cảnh Thần.
"Con muốn ngồi xe của Lật tổng!"
Khương Đồng: "..."
Khương Minh Dương lên xe rồi, nhất định không chịu xuống, Lệ Cảnh Thần bảo Khương Đồng đừng bắt ép trẻ con, hắn khởi động xe, Khương Đồng cũng lái xe đến đây, thế là cô tự lái xe về.
Đến Phỉ Thúy Hoa Viên, Khương Minh Dương đã ngủ gà gật trên xe, Khương Đồng bế cậu bé ra, Lệ Cảnh Thần mở cốp sau, lấy đồ bên trong ra.
Lấy trước là hoa quả, mua quả sơ ri tươi mới, ô mai, tổ yến, hắn mua cho Khương Đồng... sau đó là các loại thịt...
Khương Đồng đặt Khương Minh Dương vào phòng cậu bé, quay lại, đã thấy phòng khách chất đầy đồ to nhỏ, cứ như dịp tết.
"Mua sườn non rồi, tôi hầm cho em một nồi, để ngày mai dậy em bật lửa lên, làm nóng lại là có thể uống."
Lệ Cảnh Thần nấu canh rất cừ, Khương Đồng biết, dù rất thèm vị canh hắn nấu, nhưng vẫn nhịn được, "Không cần, tôi tự làm được rồi, chẳng phải chỉ thêm nước luộc thôi sao, tôi biết mà."
"Thêm nước luộc?" Lệ Cảnh Thần cười, "Tôi còn tưởng em giỏi nấu ăn lắm, thế ra hầm sườn chỉ là thêm chút nước là được à?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nàng chưa hầm sườn bao giờ, bình thường chỉ nấu cháo, hoặc làm các món xào cà chua đơn giản.
"Nếu nấu ăn đơn giản vậy thì trẻ con ba tuổi cũng biết nấu."
Lệ Cảnh Thần đã tiến vào bếp, cởi áo khoác, mở tủ lạnh, bên trong cũng chỉ có cà chua, trứng gà, khoai tây, các món rất đơn giản.
Lệ Cảnh Thần biết sơ sơ thế nào là nấu ăn của Khương Đồng, nàng làm được món xào rau, cũng đã là không dễ rồi.
"Cái này là gì?" Lệ Cảnh Thần tay cầm từ trong tủ lạnh ra một gói mì sợi trẻ em.
Là loại gói nhỏ.
Ánh mắt Khương Đồng lóe lên, liếm môi, "Thằng bé, thích ăn mì sợi, tôi liền học nấu cho nó ăn."
Lệ Cảnh Thần lại cất mì sợi vào, "Chẳng lẽ em học nấu cơm là vì Giang Danh Dương à?"
Khương Đồng không phản bác, chỉ kiên trì nói nốt câu, "Tôi người lớn thế nào cũng được, ăn ngoài hàng, còn nó một đứa bé, đâu thể ngày nào cũng ăn ngoài được."
Lệ Cảnh Thần im lặng.
Hắn đóng cửa tủ lạnh lại.
"Nếu chúng ta có con, tôi nghĩ, em sẽ là một người mẹ tốt."
Nói xong, hắn đã quay đi, bắt đầu hầm sườn.
Cũng chính vì câu nói này của Lệ Cảnh Thần, Khương Đồng khẽ run rẩy, đến khi lấy lại tinh thần, chiếc kẹp tóc cài trên tóc nàng rơi xuống đất, nàng cúi xuống nhặt, một bàn tay thon dài đã nhanh hơn nàng một bước, nhặt chiếc kẹp tóc lên.
"Cảm ơn." Khương Đồng nhận lại chiếc kẹp từ tay hắn, Lệ Cảnh Thần mím môi, nhìn mái tóc dài như thác đổ của nàng, yết hầu từng đợt căng lên.
"Để tôi giúp em, em đừng nhúc nhích."
Hắn mở chiếc kẹp tóc ra, một tay cầm tóc nàng, giúp nàng cài lên.
Tư thế này, nàng lẳng lặng, gần như là ở trong lồng ngực hắn.
Nhớ lại cảnh hai người triền miên, đau khổ, trên giường hai ngày nay, hắn gọi nàng Đồng, Bảo, nàng cũng sẽ gọi hắn Lệ tổng, Cảnh Thần, anh Thần, A Thần, tựa như mỗi lần chỉ khi thần trí không rõ, mới có thể ngọt ngào như thế.
Lệ Cảnh Thần không tin tà, một tay giữ chặt eo Khương Đồng, cúi đầu hôn lên môi nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận