Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 40: Một đại nam nhân không có điểm đảm đương (length: 7924)

Lệ Cảnh Thần tùy tiện lật một tờ trong cuốn vở, ký tên mình lên đó, rồi đưa lại cho Khương Minh Dương.
"Bạn nhỏ, cuốn vở này của ngươi mua ở đâu vậy?"
"Đây là mẹ mua cho con ở nhà sách Phúc Lộc," Khương Minh Dương đáp, "Con có nhiều quyển lắm. Chú Lệ có muốn cuốn này không?"
Lệ Cảnh Thần chỉ cười, không nói gì.
Bên cạnh, lá cây ngô đồng rơi xuống, đậu trên đầu cậu bé. Cậu đưa tay lên, định phủi lá rụng dính trên đầu xuống thì Trần Hương đã gọi lớn "Dương Dương" một tiếng.
"Chú Lệ ơi, tạm biệt nha. Cháu tên Dương Dương, chú nhớ tên cháu nha!"
"Ừm."
Lệ Cảnh Thần rút tay về, đút vào túi, nhìn đứa bé chạy đến chỗ mẹ. Hắn thấy như mình bị ảo giác, sao càng nhìn càng thấy đứa trẻ này quen mắt.
Nhưng mà hắn lại không biết mẹ của đứa bé!
...
Về đến nhà, Khương Minh Dương vui vẻ cầm tờ giấy có chữ ký của Lệ Cảnh Thần xem kỹ.
Càng xem càng thấy không đúng, cậu lấy chữ ký Khương Đồng từng xin được ra so sánh.
A liệt, chữ viết giống nhau y chang.
Cậu bé nghiêng đầu, tỏ vẻ suy tư, xem ra mẹ thật sự có quan hệ không tệ với chú Lệ.
Lát sau, Khương Đồng về đến nhà, cô mới nhận được tin nhắn Từ Miêu Miêu gửi, công ty kiến trúc Hồ Thị của bố Hồ Chí Toàn đã tuyên bố phá sản trong một đêm.
Từ Miêu Miêu nói: "Tám phần mười là do Lệ Cảnh Thần làm."
Khương Đồng nửa tin nửa ngờ: "Anh ta giờ có bản lĩnh lớn vậy sao?"
Từ Miêu Miêu nói: "Ai, cô hoàn toàn không biết chồng trước của cô có bao nhiêu tài giỏi hả? Cô không biết hai năm nay anh ta thâu tóm khách sạn à? Chỉ riêng ở khu Nam Đế thôi đã có hai mươi cái rồi, đạp đổ một cái Hồ gia bé tí đối với anh ta chẳng khác nào giẫm chết một con kiến."
Khương Đồng không phản bác nữa.
Thật ra nếu không phải cưới cô, chắc Lệ Cảnh Thần còn thành công nhanh hơn nữa.
Hắn là tiến sĩ tốt nghiệp từ MIT, một người có trí thông minh cao, từ trước đến giờ không hề kém cỏi.
Hồ Chí Toàn gọi điện cho Khương Đồng.
"Đồng Đồng, coi như anh van em, em nói với Lệ Cảnh Thần tha cho nhà anh đi, anh sẽ không kiện em, anh sẽ nói với tòa án là do anh cưỡng ép em, em là phòng vệ chính đáng."
Khương Đồng cười lạnh: "Vốn dĩ tôi là phòng vệ chính đáng mà, dù anh kiện tôi, tôi cũng không sợ."
Hồ Chí Toàn nói: "Xem như tình nghĩa trước kia, anh van em như vậy rồi, em xin Lệ Cảnh Thần được không?"
Khương Đồng nói: "Tự anh đi cầu xin anh ta đi, anh ta muốn đối phó với nhà anh, đó là tự do của anh ta, tôi không rảnh đi xin xỏ chồng cũ giúp bạn trai cũ!"
"Chồng cũ? Hắn dốc hết vốn liếng đối phó nhà anh, còn bắt anh súc miệng bằng nước rửa chén, nói hai người không ly hôn, ai mà tin?"
Khương Đồng mím môi, nhìn bộ dạng khốn khổ của gã cặn bã bây giờ, trong lòng cảm thấy hả dạ.
Cô vẫn không giúp Hồ Chí Toàn!
Thứ nhất, Lệ Cảnh Thần quả thật là chồng cũ của cô, còn Hồ Chí Toàn là bạn trai cũ của cô trước khi kết hôn, cô không có quyền gì mà đi yêu cầu Lệ Cảnh Thần làm cái này cái kia.
Thứ hai, nếu bố của Hồ Chí Toàn không phạm pháp, không có sơ hở, thì làm sao phá sản nhanh như vậy được?
"Ác giả tự nhiên ác báo", cô việc gì phải dính vào cái vũng nước đục này.
Thấy Khương Đồng vô tình như vậy, Hồ Chí Toàn tức giận, giọng điệu thẹn quá hóa giận: "Được, chính cô ép tôi đấy, cô chờ đó cho tôi!" rồi cúp điện thoại.
Khương Đồng không hề để ý, cô không quan tâm loại tiểu nhân này.
Đêm đó, khi vừa gửi hàng quần áo xong, có tiếng gõ cửa, cô tưởng là Lệ Cảnh Thần, nhìn qua mắt mèo, thấy mặt Khương Phi Bằng.
Khương Phi Bằng không nhập mật khẩu được, Khương Đồng suy nghĩ rồi mở cửa, nhưng cô đứng ngay cổng, không cho Khương Phi Bằng vào nhà.
"Đêm hôm khuya khoắt sao ba lại tới đây?"
"Ba là cha của con, ba đến thăm con," Khương Phi Bằng nói, "Với lại đây là nhà của ông bà nội con, ba đến xem sao rồi."
Khương Đồng nói, cô có bạn cùng phòng ở đây, cô ấy ngủ rồi!
"Ba có chuyện gì thì ra quán cà phê dưới lầu nói chuyện, đừng làm ồn ảnh hưởng đến cô ấy, mai cô ấy còn đi làm."
Khương Phi Bằng cũng không cố xông vào nhà, Khương Đồng khoác áo vào, thay đồ rồi đi ra ngoài.
Khương Đồng nhận ra sắc mặt Khương Phi Bằng rất tệ.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong quán cà phê yên tĩnh, Khương Phi Bằng đưa tay xoa mặt, lần trước cô thấy ông, mặt còn hơi đầy đặn, giờ thì đã gầy trơ xương, cả người giống như vừa bị sụt cân cả chục ký.
Khương Phi Bằng buồn bã nói: "Ba với vợ mới ly hôn rồi."
"Cái gì?" Khương Đồng hơi giật mình.
"Ba làm ăn, năm nay lỗ vốn, đến cuối năm chẳng những không có lời, còn thâm hụt năm triệu tệ, ba mất hết tất cả rồi."
Khương Đồng không nói gì, nhấp một ngụm cà phê.
Mắt Khương Phi Bằng đỏ hoe, "Ba biết con trách ba, trách ba mấy năm nay không quan tâm gì đến con, ngay cả mười vạn tệ cũng không cho con mượn, giỗ ông bà nội con, ba cũng không đi tảo mộ, không phải ba không muốn, mà ba còn tâm trí đâu mà đi, ngày nào cũng bị chủ nợ đòi nợ."
Nói xong, Khương Phi Bằng hai tay ôm mặt, vùi đầu xuống bàn.
Khương Đồng nhìn người cha này, vừa đáng buồn! Vừa đáng hận!
"Biết trước có hôm nay, sao hồi trước còn như vậy chứ!"
Nói về năng lực làm ăn, mẹ của cô Đổng Á Lan còn giỏi hơn Khương Phi Bằng, nhưng Khương Phi Bằng thì lại hoang tưởng, còn tự đại, khinh thường Đổng Á Lan, lúc trước còn khinh thường Lệ Cảnh Thần.
Nhưng những người ông ta khinh thường, bây giờ đều làm ăn phát đạt hơn ông!
Ngay cả Khương Đồng, việc buôn bán cũng xuôi chèo mát mái, mỗi tháng thu về cả trăm nghìn tệ.
Khương Phi Bằng hít mũi: "Ba thật sự hết cách rồi, bây giờ người có thể giúp ba cũng chỉ có con thôi, con xin Lệ Cảnh Thần cho ba đầu tư một nghìn vạn tệ đi, sau khi ba bù đắp được hết lỗ thì sẽ trả cho hắn."
Khương Đồng lắc đầu, không do dự: "Không thể."
"Con trơ mắt nhìn ba mắc nợ năm triệu tệ? Trơ mắt nhìn ba bị chủ nợ ngày ngày đòi nợ, bị đe dọa, bị đánh đến đầu rơi máu chảy? Con định mặc kệ ba luôn sao? Ba với mẹ con ly hôn rồi, nhưng ba chung quy cũng là cha con, không có ba thì không có con."
Khương Đồng im lặng mấy giây rồi nói: "Đây là do chính ba làm ra! Không thể trách ai được, chỉ trách mình ba không có bản lĩnh. Dù sao bảo Lệ Cảnh Thần giúp ba là không thể, con đã nói với ba rồi, con với anh ta ly hôn rồi."
Dù cho có chưa ly hôn, cô cũng không thể vì nợ nần của Khương Phi Bằng mà đi xin xỏ Lệ Cảnh Thần.
Lúc trước chính Khương Phi Bằng khinh thường Lệ Cảnh Thần!
"Vậy ba phải làm sao? Con muốn nhìn ba chết sao? Hả? Con đúng là muốn nhìn ba chết đúng không, dù sao ba có chết thì con với mẹ con cũng sẽ chẳng ai quan tâm."
Khương Phi Bằng bắt đầu giở trò, "Vậy thì chi bằng ba chết cho xong."
"Đủ rồi!" Khương Đồng hét lên một tiếng.
"Xong chưa! Ba muốn chết thì cứ đi chết đi! Một thằng đàn ông mà gặp chút chuyện đã đòi chết, sao ba vẫn như hồi xưa vậy, không có tí trách nhiệm nào."
Khương Phi Bằng ngây người, mím môi, nghẹn lời!
Khương Đồng thở ra, "Ngày mai con sẽ đến công ty ba xem, xem thử ba đã quản lý cái công ty ra cái thể loại gì."
Cô học quản lý ở đại học, công việc cũng liên quan đến vận hành quản lý, thêm việc hiện tại cô tự mở cửa tiệm, cũng có chút kinh nghiệm, nhất định là do cách quản lý của Khương Phi Bằng có vấn đề, cô sẽ đến xem thử!
Khương Phi Bằng bán tín bán nghi, "Một đứa con gái như con, có làm được không?"
"Dù sao cũng hơn ba, dù sao cũng mạnh hơn ba mỗi năm thua lỗ năm triệu tệ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận