Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 136: Nhất định là cái nào khâu xảy ra vấn đề (length: 11730)

"Có chuyện tốt như vậy sao? Sao ngươi không nói sớm với ta, ta đã không phải đi làm để kiếm đồng lương còm cõi này."
Tống Thanh Dật cười cười, vẻ mặt rất tự tin, thần sắc tươi tỉnh, chuyện tốt có thể kiếm tiền như vậy chỉ có một lần này, đã muộn rồi! Một trăm vạn đã là của hắn rồi.
"Này Trần Phong, chỗ các ngươi làm giám định có giữ bí mật không? Có để lộ thông tin riêng của ta không, có đánh tráo không đó?"
"Đúng là bó tay với ngươi," Trần Phong bật cười, "Ngươi tưởng mình là hoàng tử Ả Rập hay sao, còn đánh tráo? Ai rảnh hơi đi đánh tráo chứ! Cái này là phạm pháp đó."
Tống Thanh Dật nghĩ bụng, cũng phải, hôm nay hắn đến làm giám định ở cơ quan này, là một trong những cơ quan giám định uy tín có tiếng ở Nam Đế, còn tìm một người bạn rất đáng tin cậy nữa.
Đã không có vấn đề trong quá trình thực hiện, thì kết quả chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Sau đó Tống Thanh Dật huýt sáo lái xe đi.
Cầm kết quả giám định, đến trước cổng cửa hàng 4S, cũng đã định sẽ tậu chiếc Land Rover, Tống Thanh Dật đỗ chiếc Lamborghini của mình, nhân viên cửa hàng 4S nhiệt tình đón tiếp Tống Thanh Dật.
"Anh Tống, mình ký hợp đồng đi anh, chiếc xe này anh trả tiền đặt cọc hay là mua trả góp ạ?"
"Đặt cọc, cậu chờ một chút." Tống Thanh Dật một tay mở cặp tài liệu, sau đó lấy điện thoại ra định gọi cho Lệ Cảnh Thần, chuẩn bị đòi tiền.
Sự tự tin của hắn bắt nguồn từ giác quan thứ sáu vốn có từ nhỏ, ví dụ như từ bé, mỗi lần làm bài kiểm tra nếu không biết làm, hắn đánh bừa cũng trúng, đặc biệt là những bài toán hóa học trắc nghiệm câu cuối cùng, chưa bao giờ hắn bị sai cả.
Còn chuyện tìm bạn gái cũng vậy, đối phương quen với hắn, coi trọng tiền bạc của hắn, hay điều kiện gia đình, hay thật lòng với hắn, chỉ cần nhìn một chút là hắn hiểu ngay.
Dù không biết Lệ Cảnh Thần đã tìm cái bệnh viện giám định vớ vẩn nào đó, làm giám định huyết thống, nhưng so với bên Tống Thanh Dật thì anh rất tự tin.
Mang theo tâm lý đó, Tống Thanh Dật nhanh chóng mở cặp tài liệu, lấy ra tờ kết quả giám định quan hệ huyết thống, mở ra xem, anh trực tiếp lật đến trang cuối.
Dù không phải cha con, ít nhất cũng có quan hệ máu mủ chứ, không thì hai người sao giống nhau đến thế được, Tống Thanh Dật nghĩ bụng.
Nhưng kết quả giám định cuối cùng lại cho thấy, giữa những người giám định, không hề tồn tại quan hệ huyết thống? Tống Thanh Dật cười lạnh một tiếng trong cổ họng.
Mẹ nó...đang đùa với hắn chắc!?
Không tồn tại quan hệ huyết thống? Ha ha có ý tứ, giác quan thứ sáu của hắn sai ư! Điều này tuyệt đối, tuyệt đối là không thể nào.
"Vậy mà ra lỗi!" Tống Thanh Dật đưa lưỡi liếm gò má, lướt số điện thoại đi, bỏ qua số điện thoại di động của Lệ Cảnh Thần, sau đó trực tiếp gọi cho người bạn ở cơ quan giám định đó.
"Là tao, sao tình hình thế này? Kết quả giám định lại bảo không phải quan hệ cha con? Nghĩa là sao đây?"
"Không phải quan hệ cha con, vậy có nghĩa là hai bên không có quan hệ máu mủ thôi, nghĩa là không phải con ruột chứ gì."
"Không thể nào một chút quan hệ máu mủ cũng không có được! Hai người giống nhau như vậy, mà lại không có quan hệ sao? Có phải bên chỗ mày giám định sai không?"
Đối phương nghe xong có chút tức giận, "Này lão Tống, mày nói câu này tao không thích nghe à, tao làm cái nghề này cũng năm năm rồi, tao chưa bao giờ giám định sai một lần nào, bao nhiêu hạng người tao cũng gặp, những kẻ lu loa giống như mày tao cũng thấy rồi, không phải là không phải thôi, nín đau thương đi."
"Con mẹ mày ai là cha mày, cái này có phải con của tao đâu! Tao nói cho mày nghe, tao là cho bạn tao cùng một đứa trẻ có khuôn mặt giống bạn tao đến chín mươi phần trăm, làm giám định quan hệ cha con. Thế mà không phải con của nó! Thế giới này xảy ra lỗi rồi. Chắc chắn là lỗi!"
"Ai bình tĩnh đi, mày làm gì mà nóng nảy thế," đối phương nói, "Cả cái bạn của mày cũng không nóng như mày."
"Thế chẳng phải một trăm vạn đổ sông đổ biển rồi sao!" Tống Thanh Dật sao mà không nóng được, anh còn nói xong hết với cửa hàng 4S rồi, đã đứng tại chỗ này rồi, "Như vậy thì tao phải lấy lại một trăm vạn cho nó."
"Ái chà... ? Có phải mày cá cược với đối phương rồi không, cược lớn dữ vậy! Một trăm vạn bay rồi."
"Tao thật sự," Tống Thanh Dật lập tức không biết phải nói sao cho phải, anh vẫn không tin, tuyệt đối không tin kết quả này, chắc chắn khâu nào đó có vấn đề rồi.
Anh bắt đầu cẩn thận nhớ lại, trên đường đi làm giám định, gặp phải ai, lỡ việc gì.
Tống Thanh Dật càng nghĩ càng không ra, rốt cuộc khâu nào xảy ra vấn đề.
Mấu chốt là đứa bé đó, Lệ Cảnh Thần còn cho nó ở tại Phú Giang hoa hồng, còn nói không phải con mình, Lạc Vũ Bạch lại nói là cháu của Từ Miêu Miêu, như vậy chẳng phải kỳ quái hay sao.
Rõ ràng là đang đá trái bóng mà!
Không ai nhận ư? Con nếu có cha có mẹ, còn cần ở nhà Lệ Cảnh Thần hay sao? Hơn nữa nói chuyện cũng rất sắc sảo, một đứa trẻ rất lanh lợi, so với mấy đứa bằng tuổi còn thông minh hơn.
Cho nên cha mẹ đứa bé, chắc chắn cũng là người thông minh.
"Chậc, tao đã bảo dùng bàn chải đánh răng làm giám định là không được rồi mà," Tống Thanh Dật tự tìm cớ hòa giải cho mình, "Vẫn là phải dùng tóc của hai người mới được, như vậy kết quả mới chính xác nhất chứ gì?"
"Cũng giống nhau thôi, không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng."
"Ảnh hưởng! Chắc chắn có ảnh hưởng!"
Tống Thanh Dật vừa nói vừa xoay người đi, "Mày đợi đó, lần này kết quả coi như bỏ, đợi tao lấy được tóc tươi của bạn tao, sau đó đi làm lại lần nữa, mẹ nó tao không tin đâu."
Cúp điện thoại, Tống Thanh Dật đành ngậm ngùi rời khỏi cửa hàng 4S, lần giám định này xem như không có tác dụng rồi, anh không nói với Lệ Cảnh Thần trước, kẻo Lệ Cảnh Thần đòi tiền anh.
Một trăm vạn này anh không phải là không trả được.
Chỉ là anh không phục!!
Tống Thanh Dật về đến nhà, trời đã rất khuya, anh sống ở thành phố nổi tiếng của nước Việt, phần lớn các quan chức đều sống ở đây, là một trong những khu dân cư cao cấp của Nam Đế, có tiền cũng không mua được, phải xem thân phận.
Ba Tống Thanh Dật là Tống Thành Công hôm nay cũng về nhà, vừa hay thấy tờ giám định quan hệ cha con trên bàn, làm Tống Thành Công giật nảy mình, cầm lên xem, lập tức quát Tống Thanh Dật ra, bảo anh mau chóng lăn ra khỏi phòng.
Tống Thanh Dật vừa mới đi vệ sinh xong, đang kéo dây lưng quần, đành bất lực đi ra, "Có gì vậy?"
Tống Thành Công quăng tờ kết quả giám định lên mặt anh!
"Cuối cùng thì mày cũng gây ra chuyện đúng không! Có phải làm ai có bầu rồi không? Người ta muốn mày chịu trách nhiệm? !"
"Ba xem hết dòng cuối chưa! Đây là giám định quan hệ cha con không có hiệu lực, đứa bé với đối phương không có quan hệ máu mủ, hơn nữa, đâu phải của con đâu, con là làm giám định cho bạn thôi."
"Tao tin mày? ! Mày làm cho thằng bạn nào của mày hả?"
"Nói ra ba cũng không tin—— Con chọn cách không nói."
"Mày!" Tống Thành Công đập mạnh xuống bàn, mặt đối mặt với Tống Thanh Dật, sau đó giận dữ phẩy tay áo, "Nghịch tử, suốt ngày chỉ biết chơi bời, ba mươi tuổi còn chưa lấy vợ, giờ lại làm ra loại chuyện hoang đường này, không thèm để ý gì đến cảm xúc của tao."
Nghe vậy Tống Thanh Dật có chút tức giận, "Tống Thất Bại, con không để ý cảm xúc của ba á? ! Nếu con không quan tâm đến ba thật thì bây giờ con đã dùng tiền tìm người, hack hệ thống bệnh viện, con tra hồ sơ sinh nở, con sẽ có một trăm vạn trong tay, hoặc là con thuê thám tử tư, con theo dõi, nghe lén, con truy kích, kiểu gì con cũng kiếm được một trăm vạn. Chẳng phải vì suy nghĩ cho thân phận của ba, nên con mới luôn an phận thủ thường không dám gây sự, con làm như vậy vẫn không phải để ý đến ba sao? !"
"Cái gì một trăm vạn, mày không sao chứ?" Tống Thành Công lắp bắp, "Ái chà, mày còn định hack bệnh viện, còn làm chuyện như nghe lén điện thoại nữa, mày giỏi như vậy sao không lên trời luôn đi, cho mày một cái tên lửa bắn lên, mày bay lên trời sánh vai cùng với phi hành gia đi!"
Tống Thanh Dật không chịu yếu thế, "Ông cũng cứng đó Tống Thất Bại, sao ông còn làm quan ở Nam Đế vậy, ông đi diễn hài đi, bảo đảm kéo cả nền công nghiệp giải trí của Nam Đế lên đó."
Tống Thành Công: "..."
"Tao không thèm nói chuyện phiếm với mày, tao chỉ hỏi mày, có phải mày làm cho ai có bầu rồi không? ! Nếu không thì sao lại đi giám định? Nói thật đi, tao chịu được."
"..." Ánh mắt Tống Thanh Dật lóe lên, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, anh bực bội khoát tay, "Con có chừng mực, con không làm cho ai có bầu hết."
"Mày dám lấy tính mạng của mày ra thề không?"
"Con dùng tiền đồ của ba để thề." Tống Thanh Dật bực mình nói.
"Hả..." Mặt Tống Thành Công tức đến đen thui, họ Tống kia, mày đợi đấy cho tao!
Một bên khác.
Lệ Cảnh Thần dù ngoài miệng nói không quan tâm chuyện Tống Thanh Dật đi giám định, nhưng vẫn nhắn tin hỏi anh ấy, có kết quả chưa.
Tống Thanh Dật nói dối, bảo là kết quả vẫn chưa có.
Lệ Cảnh Thần thấy vậy nói: "Không cần làm nữa."
Tống Thanh Dật không phục: "Đứa bé trông rất giống mày, chẳng lẽ mày không thấy sao?"
"Thì sao?" Giọng nói của Lệ Cảnh Thần có sự thanh lãnh và lãnh đạm khác hẳn, "Gặp ai cũng nói thế, giám định cũng làm, không phải là không phải."
Tống Thanh Dật khó chịu nhíu mày, rốt cuộc khâu nào xảy ra vấn đề, anh nghĩ nát óc cũng không hiểu được!
Chẳng lẽ thật sự không có quan hệ gì với Lệ Cảnh Thần sao? Giác quan thứ sáu của anh sai ư? Cha mẹ của đứa bé đó đâu?
"Mày còn đang ở Thanh Thành đúng không? Chờ mày về rồi nói sau!"
Tống Thanh Dật cúp máy, Lệ Cảnh Thần hiện tại đã rời khỏi Thanh Thành rồi, đang trên đường về Nam Đế, đang ở trên đường cao tốc, đường cũng không có nhiều xe.
Khương Đồng ngủ gật, mái tóc dài che đi khuôn mặt nghiêng xinh xắn.
Lệ Cảnh Thần nắm lấy tay Khương Đồng, giống như lúc kết hôn, trong xe mở nhạc du dương, sau đó hắn thỉnh thoảng lại nắm tay nàng.
Hắn xoa nắn tay nàng, hơi ấm từ môi mỏng của hắn chạm vào tay Khương Đồng, nàng tỉnh giấc, mở mắt ra thấy Lệ Cảnh Thần đang hôn tay mình, định rụt tay về nhưng hắn không cho.
Đến trạm thu phí cao tốc, hai chữ to "Nam Đế" rất chói mắt, Lệ Cảnh Thần trả tiền, xe tiếp tục đi.
Trở lại thành phố quen thuộc này, Khương Đồng lập tức cảm thấy áp lực kia lại quay về, nàng tựa vào ghế bất lực nói, "Ngươi đưa ta về t·ử Vi hoa viên đi, ta không đến chỗ ngươi."
"Ngươi đúng là tổ tông của ta... Sao vậy? Ta lại chọc giận ngươi chỗ nào, ngươi nói đi."
"Ngươi không chọc ta." Khương Đồng nghĩ thầm, nếu không phải con hắn cứ nhất quyết đòi ở với hắn, nàng vốn dĩ sẽ không tới đây, dù sao Nam Đế đâu phải chỉ có mỗi mình hắn có biệt thự lớn.
Khương Đồng lảng tránh nói, "Bây giờ ta rất phiền, ta biết chắc ngươi sẽ nghĩ mọi cách bắt ta đi b·ệ·n·h viện kiểm tra! Ta đã nói là không có thai, ngươi cứ không tin ta."
"Nhưng mà lão tr·u·ng y kia cũng chưa chắc chắn là ngươi có thai hay không, chỉ nói là mạch giống mạch có thai, ta đưa ngươi đi kiểm tra một chút, cũng để xác định cho yên tâm hơn, nếu như có thai, chúng ta sẽ cùng nhau bàn chuyện của con, có được không?"
Khương Đồng lắc đầu, "...Thôi được rồi."
Lệ Cảnh Thần không nói gì, sắc mặt có chút trầm xuống, đã đến Nam Đế, đường xá ở đây hắn rất quen, không cần ai chỉ dẫn, tùy tiện lái đến khu đang p·h·át triển kia, nơi vắng người, hắn dừng xe.
"Hai ta nói chuyện cho đàng hoàng." Lệ Cảnh Thần tắt máy, tháo dây an toàn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận