Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 195: Lần này, Lệ cảnh trước tiên đem nàng xóa (length: 7889)

Giống như ở thời điểm còn ở Nam Đế, hắn thường xuyên lái xe đến vườn hoa Tử Vi tìm nàng.
Nhưng mà trở lại hiện thực, nàng đã rời Nam Đế, ở nơi này, nàng muốn một cuộc sống mới.
Chiếc Maybach vẫn dừng ở đó, không hề nhúc nhích.
Khương Đồng thay một bộ quần áo xong, liền xuống lầu, trong xe Lệ Cảnh Thần hai tay đặt chồng lên nhau, nhắm mắt vẫn đang ngủ, tiếng gõ cửa sổ xe vang lên, hắn mới mở mắt ra.
Đã rất lâu không được ngủ yên giấc như thế - vậy mà lại có thể co ro ngủ một đêm trong xe.
Hắn hạ cửa kính xe xuống.
Khương Đồng hỏi, "Sao sáng sớm ngươi đã đến rồi? Ngươi còn có chuyện gì sao?"
"Quần áo của cô." Lệ Cảnh Thần đưa cho nàng cái túi kia, sau đó ngồi thẳng dậy.
Khương Đồng nhận cái túi áo sơ mi kia, "Được, vậy ngươi không có chuyện gì nữa chứ? Có thể đi được rồi chứ? Buổi sáng ở đây, đừng làm ảnh hưởng giao thông."
Lệ Cảnh Thần cau mày, vào cái thời tiết tháng năm không tính là lạnh này, vì câu nói thiếu kiên nhẫn của nàng, hắn tỉnh táo hơn không ít.
"Còn có một việc, hôm qua tôi quên nói."
"Chuyện gì?" Khương Đồng thầm siết chặt tim.
"Thanh Hà nhờ người bán nhà cho cô, nói với tôi," Lệ Cảnh Thần mở miệng nói.
"Người mua nhà của cô là bạn học với Thanh Hà, sau lại đưa thêm cho Thanh Hà bốn mươi vạn tiền thừa, Thanh Hà muốn đưa tiền cho cô, nhưng không liên lạc được với cô."
Khương Đồng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chuyện này, nàng còn tưởng rằng hắn đã biết chuyện con cái, làm nàng hết hồn.
"Không cần, cứ để cho Thanh Hà tiêu đi."
Khương Đồng nghĩ, chắc bụng Lệ Thanh Hà đã lớn rõ rồi, cô bé trong tay không có tiền không được, dù gì nàng cũng coi Lệ Thanh Hà là em gái đối đãi.
Lệ Cảnh Thần rất kiên quyết, "Số tiền đó phải đưa cho cô. Cô cho tôi nick WeChat của cô đi, tôi chuyển cho cô."
Khương Đồng đích thực có một nick WeChat mới, dùng số điện thoại mới của nàng ở Vĩnh Châu, mới lập một cái WeChat, rất ít khi dùng WeChat cũ.
Nhưng Khương Đồng chắc chắn sẽ không cho Lệ Cảnh Thần nick WeChat của nàng.
"Tôi đưa mã nhận tiền cho anh."
Lệ Cảnh Thần: ". . ."
Nhưng hai bên không phải bạn bè, không thể trả một số tiền lớn như vậy được, Lệ Cảnh Thần nói, "Cô có thể thêm bạn với tôi, sau đó nhận tiền, rồi lại xóa tôi đi, tùy cô."
"Được, vậy cứ xử lý như thế đi." Khương Đồng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn ở đây, liền kết bạn với Lệ Cảnh Thần.
Được hắn chấp nhận lời mời kết bạn.
Thật bất ngờ, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, nick WeChat mới của nàng, người quen đầu tiên lại là chồng cũ. Nàng không kìm được mà nhìn hắn thêm một cái, hắn đang chuyển tiền cho nàng.
Lệ Cảnh Thần đã chuyển tiền, Khương Đồng nhận tiền.
"Được rồi chứ? Anh có thể đi được chưa?"
"Cô ăn cơm chưa? Tôi mời cô ăn cơm." Hắn chuyển chủ đề, giọng nói rất ôn hòa.
Khương Đồng cũng rất kiên định lắc đầu, không muốn lại trở về như lúc ban đầu với hắn, không muốn đi vào vết xe đổ.
"Không cần, tôi ăn rồi, anh không có chuyện gì khác muốn nói à?
Nếu có, xin anh nói một lần cho xong, hai ta giải quyết xong những sổ sách chưa xong, nếu không có thì cứ thế đi, tôi rất thích cuộc sống một mình hiện tại, không muốn bị quấy rầy, bất kể là ai.
Cũng mong anh đừng báo chỗ ở của tôi cho người khác biết, dù là người nhà của tôi làm phiền anh thì cũng đừng nói cho họ. Cám ơn."
Đợi nàng nói xong, trên mặt Lệ Cảnh Thần chậm rãi hiện ra vẻ lạnh băng, "Trong lòng cô, tôi là loại người lắm mồm như vậy sao?"
"Có phải hay không thì còn quan trọng sao? Tôi ở đây sống rất tốt, đặc biệt tốt... sống rất thoải mái, cũng rất vui vẻ. Anh đi đi, được không?"
Rõ ràng đã chọn một thành phố mà hắn sẽ không đến, luận về phát triển kinh tế, Vĩnh Châu không bằng Nam Đế, nhưng trong mắt Lệ Cảnh Thần, Khương Đồng đến đây, dường như cũng có lý do.
Cách Nam Đế gần, cách Long Thành gần, cách chỗ ở cũ của ông bà nàng cũng rất gần, ở ngay gần Long Thành, Vĩnh Châu tuy không phải tỉnh lỵ, nhưng cũng là một thành phố thích hợp để định cư.
Trước kia hắn và Tống Thanh Dật từng cùng nhau nghiên cứu bản đồ, hắn đã nói với Tống Thanh Dật rằng, Khương Đồng chọn thành phố gần Nam Đế là có lý, bởi vì nàng - nhớ nhà.
"Còn có chuyện gì không? Chồng cũ." Khương Đồng lại hỏi, rất kiên quyết.
"..."
Lệ Cảnh Thần chỉ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cuối cùng, hắn không nói gì thêm, lái xe rời đi.
Khương Đồng nhìn xe hắn đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà lên lầu, Khương Đồng lấy chiếc áo sơ mi kia ra từ trong túi, mới phát hiện bên trong lại có hai chiếc áo sơ mi.
Một chiếc áo sơ mi, là chiếc áo sơ mi trắng hôm qua nàng mặc bị dính vết rượu, đã được giặt sạch, phơi khô, ẩn ẩn vẫn còn thấy vết rượu mờ.
Một chiếc áo sơ mi khác, cùng kích thước nàng mặc, áo sơ mi trắng mới tinh, còn chưa cắt tem mác.
Khương Đồng đột nhiên nghĩ đến, lúc xuống lầu, thấy bộ dạng hắn ngủ trong xe.
Chẳng lẽ, hắn đã đi giặt quần áo cho nàng, lại mua cho nàng một chiếc mới, sau đó ngủ một đêm trong xe sao?
Nhưng mà đáp án này thì có còn quan trọng sao, hắn đã rời đi rồi.
Trên bàn vẫn đặt những đóa hoa hồng Diana đang nở rộ, hương thơm xộc vào mũi.
Nàng lấy điện thoại ra, mở nick WeChat của hắn, định nhắn một câu cảm ơn anh đã mua áo sơ mi, nhưng tin nhắn lại không gửi đi được, một dấu chấm than màu đỏ khiến người ta giật mình.
【Đối phương đã mở tính năng xác thực bạn bè, bạn không còn là bạn của anh ấy, mời gửi lời mời kết bạn trước, sau khi đối phương đồng ý lời mời thì bạn mới có thể trò chuyện.】 Ừ, nàng xóa hắn nhiều lần như vậy, lần này, là hắn đã xóa nàng.
Như vậy cũng tốt, Khương Đồng nghĩ như vậy.
. . .
Hôm nay Khương Đồng không đưa con đến nhà trẻ, sợ bị Lệ Cảnh Thần nhìn thấy Khương Minh Dương, mặc dù hắn ở gần đây có khả năng không cao, Khương Đồng vẫn quyết định chậm lại hai ngày.
Nàng có tiết ở trường, nên vẫn đến trường trước.
"Cô Khương, hôm qua cô không sao chứ?" Là cô giáo đưa áo khoác cho Khương Đồng hôm qua, La Tiểu Vũ.
Khương Đồng trả quần áo cho đối phương, còn đưa cho La Tiểu Vũ mấy hộp mặt nạ dưỡng ẩm, coi như cảm ơn cô ấy hôm qua.
"Không có gì đâu, cô nhớ cẩn thận hiệu trưởng nhé,"
La Tiểu Vũ nhận mặt nạ, ghé sát tai Khương Đồng, "Hôm qua bọn tôi đều đang lén thảo luận, hiệu trưởng có lẽ muốn giở trò với cô, hiệu trưởng nhà có thế lực lắm đấy, bình thường cô cứ tránh xa ông ta là được rồi."
Khương Đồng ừ một tiếng, nàng hiểu, đa tạ nhắc nhở.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Buổi chiều, hiệu trưởng Bàng Lỗi gọi Khương Đồng đến văn phòng.
Bàng Lỗi nhìn chằm chằm Khương Đồng, bắt đầu nhận lỗi, ha ha, hôm qua không dọa đến cô đấy chứ? Uống nhiều rượu, thật xin lỗi, lúc đầu muốn xin lỗi cô, ai ngờ cô đi vệ sinh, liền chẳng thấy đâu nữa.
"Cơ thể tôi không được khỏe, hôm qua tôi bắt xe về trước."
"Cơ thể không khỏe sao, chỗ nào không khỏe vậy? Nếu không tôi cho cô Khương tìm bác sĩ xem cho?"
Bàng Lỗi vẫy Khương Đồng đến gần, nhưng mà Khương Đồng không nhúc nhích, nàng đứng tại chỗ nói, nàng đã khỏe hơn nhiều rồi.
"Khỏe hơn nhiều rồi sao? Sao tôi thấy sắc mặt của cô Khương vẫn không được tốt lắm vậy?"
Khương Đồng mặt không đổi sắc gật gật đầu, "Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, ngài tìm tôi tới, có chuyện gì không?"
"Cô Khương à, cô ký hợp đồng lao động với trường thôi, đãi ngộ không bằng biên chế được, rất đáng tiếc, có muốn vào biên chế ở lại vị trí này không? Muốn thì tôi có thể sắp xếp, rất dễ thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận