Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 366: Hắn nói đều là thật sao (length: 7641)

Cái dáng vẻ kia có vẻ quen thuộc, không phải giống Lệ Viễn Tranh.
Mà là một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Đối mặt với sự dò xét và quan sát kỹ lưỡng của Trịnh Yến, Đào Tư Viễn ngược lại rất bình tĩnh: “Dì à, chúng ta từng gặp rồi, trong đám cưới của Giản An, dì ngồi ở bàn chính, còn cháu là bạn của Giản An, cháu hát tặng cô ấy.” Trịnh Yến hít một hơi lạnh: “Ngươi lại là bạn của Ninh Giản An? Ta đã bảo gì rồi, cái nhà họ Khương không có một ai tốt đẹp – ta hiểu rồi, đây là cái bẫy, đây nhất định là một âm mưu!” “Đủ rồi, chuyện này thì liên quan gì đến nhà họ Khương.” Lệ Cảnh Thần nghe thấy chữ Khương liền cau mày.
Trịnh Yến thấy Lệ Cảnh Thần bênh vực Khương Đồng thì không còn trách móc Khương Đồng nữa, giờ phút này cũng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của Ninh Giản An hay Khương Đồng.
Đào Tư Viễn lạnh lùng nói: “Có âm mưu hay không, tôi dẫn các người đến gặp mẹ tôi là biết ngay.” Nhưng khi thật sự sắp gặp Đào Nghệ Chân thì Trịnh Yến lại bỏ cuộc giữa chừng.
Tại cửa bệnh viện, bà hít sâu một hơi, ánh mắt né tránh: “Ta không đi gặp bà ta!” “Đã đến đây rồi, sao lại không đi? Một người vợ cả lại còn sợ một con giáp ba hay sao?” Lệ Cảnh Thần hỏi ngược lại.
“Đó là bởi vì…” Trịnh Yến nói đến đây lại ngập ngừng.
Dường như có một nỗi khổ tâm khó nói.
Một nỗi khổ tâm không thể cho Lệ Cảnh Thần biết.
Lệ Cảnh Thần nhìn chằm chằm Trịnh Yến vài giây rồi trầm ngâm: “Rốt cuộc thì bà còn có chuyện gì giấu ta? Nếu như bà không nói cho ta biết thì ta không có cách nào giải quyết chuyện này.” “Ta… không có gì giấu giếm cả… ả Đào Nghệ Chân đó chính là con giáp ba, đây là sự thật.” “Vậy thì đi gặp, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng mặt, giữa hai người nói cho rõ ràng mọi chuyện.” Phòng bệnh của Đào Nghệ Chân...
Ngay khoảnh khắc Trịnh Yến mở cửa ra, Đào Nghệ Chân cũng lần đầu tiên nhìn thấy bà ta.
Bốn mắt chạm nhau.
Giống như xuyên qua dòng chảy thời gian.
Hai người đã nhiều năm không gặp lại, dấu vết thời gian đã hằn lên trên khuôn mặt, giờ phút này gặp lại, cảm xúc của cả hai đều rất kích động.
Đào Nghệ Chân là người đầu tiên quay mặt đi, không muốn nhìn Trịnh Yến, nhưng lại có vẻ không cách nào đối mặt được với Trịnh Yến.
Trịnh Yến nhìn bộ dạng yếu ớt của Đào Nghệ Chân, vẫn là cái dáng vẻ Bạch Liên Hoa kia...
Không phải ai yếu thì người đó có lý, bà ta sải bước đi tới.
“Đào Nghệ Chân, đúng là cô!” “Ta không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua mà cô vẫn muốn đâm ta một nhát sau lưng!” “Năm đó chính cô tự bỏ đi, cũng chính cô hứa sẽ không trở về Nam Đế nữa, lại còn tự nguyện cho ta một ngàn vạn, bây giờ con trai cô,” Bà chỉ vào Đào Tư Viễn lên án: “Trong miệng nó thì trở thành nhà chúng ta vong ân phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa, thành ra ta chèn ép cô, đòi tiền cô! Cô có xứng với lương tâm mình không, trách sao cô bị bệnh tim!” Đào Tư Viễn nổi giận: “Cô tôn trọng mẹ tôi một chút đi, năm đó chính Lệ Viễn Tranh đã vứt bỏ mẹ con tôi trước! Nếu không thì sao mẹ tôi lại rơi vào kết cục này!” Trịnh Yến nói: “Ngươi bớt nghe mẹ ngươi nói hươu nói vượn mà đổi trắng thay đen đi! Tự mình hỏi cái người đàn bà nằm trên giường kia xem rốt cuộc ai là vợ cả, ai là con giáp ba, ai phá hoại ai!” Đào Tư Viễn nói: “Mẹ tôi năm đó là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Duy Chân, có tiền có thế, cô ấy cần phải làm con giáp ba sao?!” “Đủ rồi… A Viễn…” Đào Nghệ Chân yếu ớt nằm trên giường bệnh cuối cùng cũng lên tiếng.
Sau một hồi trầm mặc, nàng thừa nhận.
“Vị Trịnh a di này của ngươi nói đều đúng, chính ta đã phá hoại tình cảm của bà ấy.” Trịnh Yến cười lạnh: “Cô nghe thấy chưa? Ta và Viễn Tranh năm đó là thanh mai trúc mã, là tình cảm từ thuở bé, chính là mẹ cô ỷ vào mình có chút tiền, cho rằng đàn ông của ta sẽ để ý tới cô ta, nhưng mà đàn ông của ta lại không thèm kiểu này của cô ta!” Đào Tư Viễn không tin Trịnh Yến, chất vấn Đào Nghệ Chân.
“Lời bà ta nói là thật sao?!” Đào Nghệ Chân gật đầu: “Là thật…” Đào Tư Viễn vẫn không tin, cầm vai Đào Nghệ Chân: “Mẹ, mẹ đừng sợ. Mấy năm nay mẹ chịu uất ức, con sẽ thay mẹ đòi lại công bằng, năm đó hơn một ngàn vạn, bây giờ phải được một trăm triệu tài sản chứ! Cái gì nên lấy lại thì phải lấy.” Đào Nghệ Chân lắc đầu: “Đó là do mẹ tự nguyện cho Viễn Tranh tiền chữa bệnh, cũng là do mẹ cố chen chân phá hoại tình cảm của hắn, đó là sự trừng phạt và cái giá mà mẹ tự chịu.” “Vậy còn con thì sao?!” Đào Tư Viễn vẫn không tin, cậu chỉ vào mặt mình: “Vậy con rốt cuộc là con của ai?!” Vấn đề… Bây giờ trọng điểm là, cha của Đào Tư Viễn, rốt cuộc có phải Lệ Viễn Tranh hay không!
Hắn, rốt cuộc là con của Đào Nghệ Chân với ai?
Đào Nghệ Chân cúi đầu, không nhìn Đào Tư Viễn.
Trong sự im lặng đến đáng sợ, nàng gật đầu.
“Con là cốt nhục của Viễn Tranh…” “Ta nhổ vào! Tuyệt đối không thể nào, cô lại đang nói dối trắng trợn, Viễn Tranh đã nói với ta là anh ấy không có bất kỳ quan hệ gì với cô, ta tin tưởng chồng ta.” Người mở miệng là Trịnh Yến.
“Là do ta bỏ thuốc Viễn Tranh, ta nghĩ đến chuyện có một đứa con của anh ấy khi ta rời đi, cho dù không nói cho anh ấy biết, ta cũng nguyện cả đời nuôi dưỡng đứa bé này trưởng thành…” “Hoang đường!!…” Trịnh Yến đầu tiên là gào thét sụp đổ, sau đó ôm mặt khóc nức nở, rồi như phát điên tiến lên kéo Đào Nghệ Chân.
“Sao cô lại làm như vậy! Không phải cô cũng vậy sao, cô cho rằng mình lén lút sinh cho anh ấy một đứa bé thì sẽ đạt được tất cả những gì mình muốn sao? Rõ ràng ta mới là người quen anh ấy trước nhất, sao cô lại sinh con cho chồng ta! Cô là cái thá gì! Cô dựa vào cái gì chứ Đào Nghệ Chân! Vì sao cô cứ muốn làm đảo lộn cuộc sống của ta lên thế…” Trịnh Yến không thể kìm nén được nữa mà bộc phát toàn bộ nỗi lòng, sau khi Lệ Cảnh Thần kéo bà ta ra thì cả người bà ta mềm nhũn té xuống đất.
Đào Nghệ Chân từ đầu đến cuối không hề phản kháng, mặc cho Đào Tư Viễn hỏi han tình hình của mình.
Lệ Cảnh Thần dìu Trịnh Yến dưới đất đứng lên, đỡ bà ta ngồi xuống ghế, hắn nhìn chằm chằm Đào Nghệ Chân đang nằm trên giường.
“Nếu năm đó là cô cố tình sắp đặt chuyện mang thai, vậy có nghĩa là, cha tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này?” Đào Nghệ Chân nhìn Lệ Cảnh Thần, chàng trai trẻ có ngoại hình tương tự Lệ Viễn Tranh, so với Lệ Viễn Tranh năm đó còn thêm phần khí chất, dáng vẻ kiên nghị, đường nét trên khuôn mặt càng thêm sâu sắc.
Nàng ừ một tiếng, gật gật đầu.
“Vậy thì có nghĩa là cha tôi không hề hay biết, nên không có chuyện cha tôi vứt bỏ vợ con, ” “Hơn nữa, cô vừa nói tiền là cô tự nguyện cho, nên không có chuyện mẹ tôi cố tình hăm dọa tống tiền cô.” “Thật vậy sao?” Đối mặt với lời nói bình tĩnh sắc bén của Lệ Cảnh Thần, Đào Nghệ Chân mím môi.
Đào Tư Viễn nói: “Lệ Cảnh Thần, đừng có ép mẹ tôi.” Lệ Cảnh Thần cười lạnh: “Câu nào của tôi là đang ép bà ấy?” “Ngươi --” Đào Nghệ Chân đưa tay kéo tay Đào Tư Viễn một cái, nàng siết chặt tay Đào Tư Viễn, nói với Lệ Cảnh Thần: “Những gì ngươi nói đều đúng, tất cả là do ta tạo nghiệp, là ta có tội trước.” Nàng dịu dàng nhìn về phía Trịnh Yến.
“Các người muốn trả thù, muốn làm tổn thương ta thế nào cũng được, đừng làm khó A Viễn, thằng bé cũng không biết gì cả, ta cũng không biết nó lại làm loạn lên trên mạng đến như vậy, xem như nể mặt nó là cốt nhục của Viễn Tranh, các người hãy bỏ qua cho nó đi!” Nói xong, nàng lại nhìn về phía Lệ Cảnh Thần, càng thêm dịu dàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận