Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 128: Lệ Cảnh Thần ngây ngốc tin tưởng nàng tất cả nói (length: 9564)

Đổng Á Lan đã vào nhà.
Trên đường về, Ninh Giản An đã nói với Đổng Á Lan chuyện Khương Đồng sinh con, Đổng Á Lan nói không khiếp sợ là giả, nếu không phải cửa sổ cách âm tốt, giọng Đổng Á Lan đã có thể làm vỡ trần xe!
Nàng thầm nghĩ, sao cái con bé Khương Đồng tay chân vụng về kia, lại biết thay tã không ướt, lại còn pha sữa bột, thuần thục đến vậy.
Dù đã nghĩ đến khả năng Khương Đồng từng chăm sóc trẻ con, nhưng vẫn không ngờ Khương Đồng lại sinh con.
Chuyện này, Đổng Á Lan hoàn toàn không biết! Trên đường nếu không phải Ninh Giản An cho nàng một viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh, tám phần nàng đã xỉu phải đi viện lần nữa.
Giờ phút này nhìn đứa bé này!
Mắt Đổng Á Lan trợn tròn, không chớp nhìn chằm chằm Khương Minh Dương.
"Mỗ mỗ." Khương Minh Dương tỏ vẻ rất thành khẩn, ánh mắt trong trẻo, cất giọng rất thận trọng, dáng vẻ không giống Khương Đồng.
Cứ vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ, Đổng Á Lan dở khóc dở cười! Lắc đầu, sau đó lại cười, là vì tức cười.
Nàng nhìn Khương Đồng, "Cái con bé này, đầu óc con làm bằng gì vậy? Bên trong toàn nước hay sao? Hả, trên đường về chị con nói, ta còn không tin, khá lắm, con đã lớn vậy rồi? Còn lớn hơn Văn Nhã? Phải ba tuổi rồi chứ."
"Mỗ mỗ, con còn chưa tới ba tuổi đâu, con hai tuổi lẻ bảy tháng thôi ạ."
Khương Minh Dương kéo tay Khương Đồng, "Đúng không, ma ma."
Khương Đồng xoa đầu đứa bé, ngoan. . . rồi nhìn Đổng Á Lan, nói với Đổng Á Lan: "Nó cao lớn thế thôi, chứ chưa tới ba tuổi đâu, đến hè thì mới tròn ba tuổi."
"Vậy cũng lớn hơn Văn Nhã! Haiz, Văn Nhã là dì của nó, Văn Nhã gọi nó là cháu, có khôi hài không chứ." Đổng Á Lan nhớ tới vai vế này thì bật cười.
Nhưng Khương Đồng lại không cười nổi, không hiểu sao Đổng Á Lan lại cứ như thế, ngay trước mặt con trẻ mà ăn nói khó nghe, không nói được một câu dễ nghe sao? Chẳng lẽ con của nàng không phải là trẻ con chắc? Sao cứ thiên vị Văn Nhã vậy?
"Ma ma," Khương Minh Dương lại kéo tay Khương Đồng, cười hì hì, "Muội muội thật là dì nhỏ nha, vậy sau này con gọi dì nhỏ nhé, không mỗ mỗ sẽ không vui."
"Không sao, con muốn gọi gì thì gọi cái đó! Không cần câu nệ. Ngoan, con vào phòng chơi một chút đi, ta và mỗ mỗ cùng đại dì nói chuyện."
"Con muốn ở bên mẹ!" Khương Minh Dương rất cố chấp, "Con muốn ở cạnh mẹ."
Ánh mắt Khương Minh Dương lúc nói kiên định, cực kỳ giống cha của nó.
Nhưng Khương Đồng vẫn xoa đầu đứa bé, bảo nó về phòng.
Đợi đứa bé vừa đi, Đổng Á Lan lại quay sang quở trách Khương Đồng, thật sự không thể không giận, không đi trách móc nàng.
Không hiểu đầu óc nàng nghĩ gì, sao lại ly hôn, còn sinh con cho chồng cũ? Không phải nàng không thương Khương Minh Dương, chỉ là nàng tức Khương Đồng không có đầu óc.
Nhà ai phụ nữ ly dị chồng cũ rồi, còn đi đẻ con cho chồng cũ? Lúc đầu làm gì, lúc phát hiện có thai, sao không đi phá thai! Phá xong là xong, không có phiền toái về sau.
Giờ thì ngược lại, còn ảnh hưởng đến việc sau này tìm chồng tốt, Khương Đồng xinh đẹp, ly hôn không con thì rất dễ kiếm, mang theo con rồi, khó trách mãi không tìm được đối tượng mới!
"Không phải ta không tái hôn sao? ! Ta bây giờ có sự nghiệp có con, ta cần gì tìm đàn ông tái hôn? Đừng có suốt ngày nghĩ, ai cũng như bà, phát cuồng vì đàn ông."
Khương Đồng vừa thốt ra những lời này, trong lòng nàng không nghĩ vậy, nhưng tại sao Đổng Á Lan cứ phải nói đi nói lại, nói những lời khó nghe, nàng biết không nên sinh con cho chồng cũ, nhưng đã sinh rồi! Giờ phải làm sao? Trách cứ nàng thì được gì chứ? Đó là lý do Khương Đồng không muốn nói với Đổng Á Lan.
Không nhận được một câu quan tâm, khẳng định, mà toàn lời oán trách, chỉ trích, phủ nhận!
Trong lòng nàng rất thất vọng, cũng rất mất mát. . .
"Ai phát cuồng vì đàn ông hả? Bà tức chết ta rồi." Đổng Á Lan tỉnh táo lại một chút, xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, "Tụi bây, đúng là làm ta tức chết được, Tuệ Tuệ, nhìn em gái con xem, ta cũng chẳng hiểu hai con đang làm gì."
Lúc này Ninh Giản An mới lạnh nhạt nói: "Bà đừng trách Đồng Đồng nữa! Sinh rồi thì cứ vậy đi, dù gì sớm muộn gì chúng ta cũng phải đi, Dương Dương với cha ruột chẳng có nửa xu quan hệ, cái gã kia lại chẳng nuôi con."
Đổng Á Lan nói: "Lời thì là vậy, nhưng?"
Rồi nhìn dáng vẻ Khương Đồng, Đổng Á Lan rất khiếp sợ, "Con giấu được lâu như vậy? Mẹ cái thằng Tiểu Cảnh không phải người hiền lành gì đâu! Chẳng lẽ bà ta không đoạt cháu? Bà ta có thể trơ mắt không quan tâm đến à?"
"Đã nói người nhà Lệ Cảnh Thần không ai biết, ngay cả hắn cũng không biết, bà nghe lời người ta có thể nghe cho kỹ không?" Khương Đồng hỏi ngược lại.
Đổng Á Lan quả thật có chút đầu óc không được linh, giờ nàng mới nhận ra, không chỉ Lệ Cảnh Thần không biết, mà mẹ hắn cũng không hay, cho nên Khương Đồng giấu rất kỹ, lập tức cũng không biết phải nói Khương Đồng thế nào nữa.
Trong đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ và sự cưng chiều của một người lớn tuổi dành cho trẻ nhỏ, "Con bé này, từ nhỏ đã tùy tiện, lại còn ghê gớm, lần này lại còn qua mặt được cả mẹ của hắn? Tiểu Cảnh bây giờ thế nào cũng là tổng giám đốc, chị con trên đường nói với ta, con với nó thường dây dưa không rõ, vậy mà nó vẫn không biết con có con à? Ta thấy đứa bé lớn lên giống nó!"
Khương Đồng nhìn Ninh Giản An trong mắt hiện càng nhiều mỏi mệt và bực bội, tại sao cứ phải nhắc đến chuyện này?
Nàng không thích cái kiểu chị của mình, dù nàng biết chị cũng chỉ muốn tốt cho nàng, đi hay ở là quyền của nàng mà thôi.
"Ta đã nói ta không yêu hắn, sẽ không sinh con cho hắn, đến giờ hắn vẫn tin."
"Không thể nào," Đổng Á Lan không tin, "Không có người đàn ông nào ngốc vậy đâu."
Bỗng chốc, lòng Khương Đồng trào lên chua xót, hắn nắm giữ hơn nửa giang sơn và tài phú của Nam Đế, trong vòng hai năm rưỡi đã xây dựng được công ty riêng, một người lợi hại như vậy, mà lại tin từng lời nàng nói, ngốc nghếch, tin tất cả những gì nàng nói.
Nàng nói không yêu hắn, hắn tin, nàng nói sẽ không sinh con cho hắn, hắn cũng tin.
Nàng không muốn sau khi hắn biết sự thật, lại hận nàng.
Thà không yêu, thà phân biệt rõ ràng, thà từ biệt hai nơi, chứ đừng hận nàng.
"Nói tóm lại sự tình là như vậy đấy, bà chỉ biết trách móc ta thôi sao? Nhưng ta cũng đâu bắt bà phải nuôi con cho ta đâu, nếu không phải bà giờ không có chỗ nào để về, thì tôi cũng chẳng nói cho bà chuyện này đâu."
"Haiz," Đổng Á Lan thở dài một tiếng, triệt để tỉnh táo.
Đã chấp nhận chuyện Khương Đồng có con, Đổng Á Lan không có cảm xúc gì với Khương Minh Dương, xem nó không khác gì con riêng, hiện giờ quan trọng hơn cả là tương lai nên làm gì.
"Nhà ở Tử Vi viên cũng không đủ cho cả năm người ở, nghe lời chị con, chúng ta nên chuyển nhà đi, hoặc là, con với chị con, mang theo con con, ba người đi đi, ta và Văn Nhã sẽ ở lại Tử Vi viên."
Đổng Á Lan mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, "Thật ra ở New Zealand ta vẫn còn một căn nhà nhỏ! Vốn là dự định dưỡng lão về sau, Văn Vĩnh Cường không biết căn nhà này của ta, môi trường ở đó không tệ, chị con nói, con đi đâu chị sẽ theo đó, hai chị em con tình cảm từ bé, vậy hai người cứ đi chung đi."
Ninh Giản An lập tức nhìn Khương Đồng, nhưng trong mắt Khương Đồng không có chút mong muốn nào muốn xuất ngoại, "Người đáng đi qua bên đó, phải là bà mới đúng chứ, giờ bà phải tìm một nơi để dưỡng bệnh cho tốt."
Đổng Á Lan cười khổ, "Ta đi kiểu gì được chứ? Con như thế này, chị con nữa, ta lại mới vừa nhận lại nhau, làm sao ta an tâm hai đứa bây được! Ta thương Văn Nhã, ta cũng thương tụi bây mà! Tụi bây cũng là bảo bối của ta! Ta chỉ mong hai đứa giờ sống cho thật tốt thôi."
". . ." Ninh Giản An và Khương Đồng, rất ăn ý không ai lên tiếng.
"Ngủ trước đã, ai cũng mệt rồi." Khương Đồng nói.
Đổng Á Lan gật đầu.
Năm người ở, ba phòng ngủ, dù sao vẫn hơi chật, như thế Đổng Á Lan và Văn Nhã ở một phòng, Ninh Giản An một phòng, Khương Đồng và Khương Minh Dương ngủ chung.
Ban đêm, Khương Minh Dương không ngủ được, nằm trong ngực Khương Đồng, thằng bé nháy mắt nhìn nàng.
"Ma ma, nhà mình tự nhiên nhiều người quá."
"Ừm, con không quen à?" Khương Đồng khẽ hỏi.
Khương Minh Dương gật đầu, ôm chặt lấy cánh tay Khương Đồng, "Ma ma, con đang nghĩ, sau này có phải con phải dậy sớm xếp hàng vào nhà vệ sinh không? Nhà mình đông người quá, nhà vệ sinh không đủ dùng, nếu như chúng ta có thể ở biệt thự lớn thì tốt quá."
Khương Đồng không nói gì, ánh mắt mang nhiều hơn vẻ áy náy.
Khương Minh Dương thăm dò hỏi một câu, "Có phải Lật Tử tổng sống một mình không? Hắn cô đơn lắm nhỉ."
Khương Đồng cúi đầu xuống, liền thấy đôi mắt to ngập nước của thằng bé, tràn đầy khao khát và cầu xin.
Giờ khắc này nàng rất đau lòng con mình, nàng thốt ra, "Chúng ta đến sống cùng hắn đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận