Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 370: Câu lưu nói cho hắn biết chân tướng (length: 7826)

Đào Tư Viễn nhếch mép cười một tiếng, "Tốt, ta đi với các ngươi."
Hắn không hề giải thích gì mà lên xe cảnh sát.
Đúng như hắn nói, bồng bột sẽ phải trả giá đắt...
Vốn đã hiu quạnh, giờ đây Đào gia trang viên càng trở nên cô độc.
...
"Đào phu nhân, không xong rồi!"
Bảo mẫu ở bệnh viện, phụ trách chăm sóc bà, lảo đảo chạy vào, vô cùng hoảng hốt.
"Đào thiếu gia bị bắt rồi!"
"Cái gì?!"
Đào Nghệ Chân không ngờ rằng, Lệ Viễn Tranh con trai lại vô tình như vậy, vẫn không chịu buông tha Đào Tư Viễn!
"Con dìu ta xuống giường, ta muốn đến cục cảnh sát một chuyến."
"Phu nhân người vẫn còn yếu lắm, xin đừng đi lại, thiếu gia ở trại tạm giam sẽ lo lắng!"
Đào Nghệ Chân làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn...
"A Viễn đã bị bắt, bước tiếp theo có phải là muốn bị tuyên án không? Không, ta không thể trơ mắt nhìn A Viễn bị hình phạt, mấy năm tù ngục giam cầm, hắn không chịu đựng nổi!"
Nhưng nàng vừa xuống giường đã ngã xuống đất vì quá suy nhược.
Bảo mẫu vội đỡ Đào Nghệ Chân dậy, khuyên nàng cứ bình tĩnh chờ kết quả điều tra.
Đào Nghệ Chân không thể chờ được, nắm tay bảo mẫu, sai bảo cô, mau giúp bà liên hệ với một người phụ nữ tên Trịnh Yến!
Bà cần gặp Trịnh Yến ngay lập tức.
"Vâng, Đào phu nhân..."
...Trịnh Yến mấy ngày nay vẫn ở trong phòng bệnh của mình, thất thần nhìn tờ báo cáo kiểm tra.
Cô không thể chấp nhận, làm thế nào cũng không chấp nhận nổi, chồng mình lại có con với người phụ nữ khác bên ngoài.
Mà người phụ nữ kia lại chính là Đào Nghệ Chân mà cô ghét cay ghét đắng.
Năm đó, Đào Nghệ Chân tuy không đẹp bằng cô, nhưng lại giàu có hơn cô...
Ngay khi Trịnh Yến đang tinh thần uể oải, không thể nào bình tĩnh lại được thì bảo mẫu của Đào gia cuối cùng cũng tìm được Trịnh Yến sau khi dò hỏi khắp nơi.
Đào Nghệ Chân muốn gặp cô, có chuyện rất quan trọng muốn nói!
"Ta với ả Đào Nghệ Chân, không còn gì để nói nữa,"
"Cô giúp ta chuyển lời cho ả một câu, ả đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để sinh con, thì nên giấu kín đi, cả đời cũng đừng cho con của ả xuất hiện trước công chúng!"
"Giờ lại công khai, một đứa con riêng, vọng tưởng bước chân vào cửa Lệ gia chúng ta sao, nằm mơ!"
Bảo mẫu bị dáng vẻ của Trịnh Yến dọa sợ, run rẩy nói, "Nhưng mà phu nhân chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô!"
"Ta không muốn nghe!" Trịnh Yến hét vào mặt cô, khiến bảo mẫu giật nảy mình, đành phải bỏ đi.
...
Cùng lúc đó, ở Lệ gia.
Lão gia tử gọi cho Lệ Cảnh Thần, "Ta đã bảo con đừng truy cứu tiểu Đào mà, con đang làm cái gì vậy hả? Sao ta đọc tin tức thấy nói, tiểu Đào bị bắt rồi?!"
Lệ Cảnh Thần: "Nếu con không làm vậy, con không thể ăn nói với hội đồng quản trị, lại càng không thể ăn nói với mẹ con, thân là vợ cả."
Lệ lão gia tử thở dài, "Nhưng dù sao đó cũng là em trai con, là người nhà họ Lệ, con đừng quá đáng!"
Giọng Lệ Cảnh Thần có chút lạnh lùng, "Con chỉ giải quyết việc công."
"Con ——!"
"Nếu không có gì khác, con xin phép cúp máy trước."
Lệ Cảnh Thần tắt máy.
Hai tay hắn đan chéo trước ngực, từ khi đến Thượng Hải, hắn chưa từng có được một giấc ngủ ngon, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
...
Đào Tư Viễn đã bị tạm giam được 24 tiếng.
Bỗng nhiên có người đến thăm hắn, Đào Tư Viễn rất bất ngờ.
Ninh Giản An đứng sau tấm kính, cô cầm lấy micro.
"Tôi thấy tin tức anh bị bắt, tôi liền mua vé máy bay, đến đây đầu tiên."
"Cảm ơn cô đã đến thăm tôi." Đào Tư Viễn nói.
"Người cần cảm ơn phải là tôi mới đúng, cảm ơn anh, đã bằng lòng giữ bí mật kia."
Đào Tư Viễn im lặng.
Ninh Giản An tự giễu nói, "Từ khi anh làm xét nghiệm ADN cho Dương Dương, đêm nào tôi cũng ngủ không ngon giấc, tôi toàn gặp ác mộng, tôi sợ mình sẽ mất tất cả, sự nghiệp của tôi, kể cả Đông Tán."
"Tại sao? Vì sao?"
Đây cũng là điều Đào Tư Viễn vẫn luôn muốn biết.
Tại sao Ninh Giản An lại sợ hãi việc cháu ngoại mình bị bại lộ đến thế?
Cô chỉ là dì của đứa bé...chứ đây đâu phải thời cổ đại có luật liên lụy đến chín đời.
Ninh Giản An cúi mắt nói, "Tôi sẽ tìm luật sư cho anh, nếu anh muốn kiện cáo, có thể thương lượng với luật sư."
Đào Tư Viễn lắc đầu, "Không cần...ngồi tù thì tôi nhận, tại chính tôi quá nóng nảy, nóng nảy là ma quỷ."
"Đúng vậy, nóng nảy là ma quỷ."
Ninh Giản An bỗng nhiên cảm thán một câu như vậy.
"Giản An," Đào Tư Viễn không cam lòng nói "Rốt cuộc cô có bí mật gì không thể nói? Tôi rất muốn biết, lẽ nào Lệ Cảnh Thần một lần cũng chưa từng nghi ngờ Dương Dương là con của hắn sao? Rốt cuộc cô đang sợ cái gì?"
Ninh Giản An trầm mặc rất lâu, rất lâu.
"Anh còn nhớ không, khi tôi vừa đến Nam Đế, tôi đã kể cho anh, tôi gặp em gái mình."
"Ừ, đương nhiên nhớ. Lúc đầu cô định đến Thượng Hải tìm tôi, nhưng cô nói cô đã gặp em gái, cô nói cô ấy sống rất vất vả, cô muốn đưa cô ấy cùng rời khỏi Nam Đế."
"Đúng vậy, khi đó, tôi còn chưa nhận nhau với cô ấy...Cô ấy kể với tôi là mình đã ly hôn, có một cuộc hôn nhân thất bại,"
"Tôi cũng mới biết là cô em gái này, thế mà sau khi ly hôn lại còn lén lút sinh con cho chồng cũ,"
"Cô ấy đúng là quá liều, Dương Dương thường xuyên ra ngoài tìm ba mà cô ấy không biết, cuối cùng bị chồng cũ nghi ngờ, lấy tóc của đứa bé đi làm xét nghiệm,"
Tim Đào Tư Viễn khựng lại, vậy sau đó thì sao?
Theo lý mà nói, Lệ Cảnh Thần làm kiểm tra thì phải biết Dương Dương là con trai ruột của mình chứ.
Ninh Giản An tiếp tục nói, "Hắn mang mẫu kiểm tra đến Đông Tán, nhờ Đông Tán giúp hắn liên hệ bệnh viện chúng ta, mà tôi thì nhân lúc Đông Tán không chú ý, tự mình đổi mẫu."
Đào Tư Viễn sửng sốt, "Cô điên rồi sao? Đây là phạm pháp, nếu bị vạch trần, chức danh bác sĩ của cô cũng không giữ nổi."
"Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì tôi muốn giúp em gái giấu giếm đứa bé, vả lại tôi một lòng nghĩ, mình chẳng mấy chốc sẽ đưa em gái và cháu ngoại rời khỏi Nam Đế."
Lúc đó, vì có ý nghĩ như vậy nên mới kiên quyết thay đổi kết quả xét nghiệm ADN.
Đào Tư Viễn im lặng mấy giây, "Vậy sau đó thì sao? Kết quả kiểm tra cho thấy Dương Dương không phải con của hắn?"
"Ừ, chồng cũ của em gái tôi cũng không nghi ngờ kết quả,"
"Tôi cứ nghĩ, chuyện này từ đó sẽ qua đi một cách bí mật."
"Ai ngờ bạn của Lệ Cảnh Thần, thậm chí Đông Tán, sau khi gặp mặt Dương Dương đều bắt đầu nghi ngờ thân phận của đứa bé."
"Lúc đó tôi đã yêu Đông Tán, tôi cũng đã quyết định vì Đông Tán mà ở lại Nam Đế,"
"Tôi không thể mất anh ấy, tôi cũng không thể mất đi sự nghiệp mà tôi vẫn luôn tự hào, tôi chỉ có thể hết lần này đến lần khác làm giả báo cáo,"
Sự tình, chính là như vậy.
Đào Tư Viễn đã hiểu rõ tất cả.
Hiểu rõ, vì sao Lệ Cảnh Thần đến tận bây giờ cũng không biết, cốt nhục của hắn lại sinh sống ở một nơi gần hắn như vậy.
Hiểu rõ vì sao Ninh Giản An lại sợ hãi việc thân phận của đứa bé bị bại lộ đến thế, một người kiêu ngạo như cô cũng sẽ hạ mình van xin hắn đừng tiết lộ chuyện đứa bé...
"Có cần phải vậy không." Khi biết được chân tướng, tâm tình của Đào Tư Viễn rất phức tạp, "Cô sống trong sự thấp thỏm như vậy, mệt mỏi lắm đúng không."
"Tôi đã sai một lần, thì chỉ có thể tiếp tục nói dối lần hai lần ba để che đậy sai lầm này."
Ninh Giản An nghiến răng nghiến lợi nói "Mệt mỏi, dù sao cũng còn tốt hơn là mất hết tất cả."
"Tôi chỉ có chừng này thứ thôi, tôi không thể mất thêm thứ gì nữa."
Tâm tình của Đào Tư Viễn lại càng thêm phức tạp.
Cuối cùng, hắn lên tiếng, nói, "Tôi có một cách, có thể vừa phơi bày chuyện của Dương Dương, cô cũng có thể không phải chịu tội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận